TRONG NÚI CÓ CÂY CỔ THỤ - THƯỞNG PHẠN PHẠT NGẠ

Trong sân sau của nhà họ Ôn, trong một gian phòng sáng ngời, rộng rãi.

Trọng Lâu khoanh tay, năm ngón tay không kiên nhẫn gõ gõ, cả người ngồi trên ghế nhìn em họ nhà mình. Trên mặt hắn viết rõ mấy chữ “Hận sắt không thành thép”.

“Hầy.” Hắn mở miệng, “Trước khi ra cửa ông còn nhắc tới đệ mãi, còn dặn ta nếu có gặp đệ thì phải khuyên nhủ. Ông còn dặn ta không có việc gì đừng có làm phiền đệ, đừng phá hỏng tâm tình của đệ, rồi cái gì mà người trẻ tuổi ra ngoài mở rộng tầm mắt cũng tốt, coi như thêm trải nghiệm.”

Nói xong hắn hơi cúi người nhìn Doanh Chu với vẻ một lời khó nói hết, “Hai ba năm cũng không thấy đệ về Bắc Hào Sơn lần nào, thế mà chỉ được thế này thôi hả?”

Tiểu Xuân và Ôn Huệ không hẹn mà cùng nhìn người ngồi giữa nhà.

Doanh đang ngồi xếp bằng ở chân tường, đầu cúi xuống. Vì yêu lực tiêu hao quá nhiều nên chẳng có gì ngạc nhiên khi trên đầu hắn có hai cái tai, đằng sau có một cái đuôi.

Vốn hắn đã chán nản, nay nghe thấy thế thì càng buồn bã hơn.

Còn con chó con thì đang nằm bò ở một góc lè lưỡi vẫy đuôi, vô cùng vui sướng xem náo nhiệt.

“Tu vi không thấy tiến bộ, thể trạng cũng dậm chân tại chỗ —— nhìn tay chân đệ kìa, chẳng có tí cơ bắp nào, cô nương nhà người ta còn cường tráng hơn đệ!”

Tiểu Xuân nghe vậy thì lặng lẽ vươn tay ước lượng cơ bắp của mình rồi lại dịch dịch qua đo cơ bắp của Doanh Chu. Nhưng cơ bắp của hắn cứng cỏi, gân mạch rõ ràng…… làm gì có chuyện nàng chắc nịch hơn hắn, rõ ràng nàng kém xa mà!

“Còn bị trộm tiền và lưu lạc tới làm nô bộc cho con người nữa chứ! Thà đệ ở lại trên núi gặm xương còn tốt hơn.”

Trọng Lâu càng nói càng tức, đúng là tức chết hắn mà. Hắn đành phải ngoảnh mặt đi điều chỉnh hơi thở, bình ổn cảm xúc kích động.

“Vậy……” Cuối cùng Doanh Chu cũng ngước mắt và buồn rầu hỏi, “Lần này nhị ca rời núi là để tìm đệ à……”

“Tưởng bở, tìm đệ làm gì?” Trọng Lâu chống tay lên bàn nói, “Ta phụng mệnh bà tới tìm dì nhỏ của đệ.”

“Dì nhỏ?” Mặt mũi Doanh Chu hơi giãn ra và chần chờ hỏi, “Đệ có dì nhỏ hả?”

“Sao đệ lại không có? Không những có mà đệ còn có những ba bà dì ấy.” Con sói nào đó gác chân lên nói, “Cũng phải, dù sao trước giờ đệ cũng chẳng để ý tới chuyện nhà chúng ta. Khuyển tộc nuôi đệ lớn lên, đương nhiên đệ sẽ để ý tới bọn họ hơn.”

Lời này quả thực chua loét.

Tiểu Xuân và Ôn Huệ không nhịn được rùng mình nổi da gà.

Có lẽ Doanh Chu cũng ý thức được dù mình có nói cái gì cũng sẽ bị mắng nên hắn ngậm miệng luôn.

Ai biết đối phương lại như cái máy hát, đã mở là không ngừng được, còn tự hỏi tự đáp: “Dì nhỏ của đệ rời nhà đã sắp trăm năm, chúng ta đã nghe người lớn trong nhà nói một mình nàng ở lại nhân gian, còn thành thân với một người phàm……”

Ba kẻ kia đồng thời thẳng lưng chuẩn bị tư thế nghe câu chuyện bát quái không khác gì thoại bản này.

Trọng Lâu dùng ngón út ngoáy ngoái tai và tùy tiện nói, “Ban đầu bà không để ý, chỉ cảm thấy nàng nhất thời hứng thú. Dù sao con người cùng lắm cũng chỉ sống được trăm năm, thậm chí một câu ‘sống lâu trăm tuổi’ cũng trở thành lời chúc sống thọ thế nên đợi tới 40,50 tuổi hẳn người ta sẽ già yếu. Dì nhỏ là người trời sinh đã thông minh, thích bay nhảy, một khi chẳng còn mới mẻ chắc nàng sẽ tự trở về.”

Tiểu Xuân lập tức hiểu ra vấn đề và hỏi: “Kết quả tới giờ nàng ấy vẫn bặt vô âm tín đúng không?”

“Đúng vậy.” Có lẽ Trọng Lâu rất bất mãn với nhiệm vụ lần này nên giọng cũng tùy tiện, “Bà đợi 20-30 năm mà dì nhỏ vẫn ngoan cố không về nhà thế là bà mất hết kiên nhẫn. Hơn nữa nữ nhân ấy, tuổi càng cao càng dễ nổi nóng nên cứ thế nói ra lời tàn nhẫn, để người trong tộc không ai được qua lại với dì nhỏ nữa. Cơn tức này cũng đã kéo dài 40 năm rồi đó.”

Hắn bưng chén trà lên uống một ngụm rồi cất giọng cảm thán như kẻ đang xem kịch, “Bà nội tức nhanh và nguôi cũng nhanh, hơn nữa dù sao cũng là con đẻ của mình nên sao có thể nói bỏ là bỏ? Bây giờ bà nội hối hận rồi —— ngũ cô cô gả tới tộc Bạch Lang ở cách tám ngàn dặm, mẹ đệ lại mất sớm khiến bà nội càng nhớ thương con gái út. Cuối cùng bà để ta xuống núi tìm người về.”

Ôn Huệ: “…… 40 năm mà còn bảo là giận nhanh nguôi cũng nhanh ư?”

Khái niệm về thời gian của người và yêu đúng là quá khác nhau.

Sau khi cám thán xong nàng lại càng thêm kích động.

Tình tiết này, chuyện xưa này, sao mà cảm động lòng người tới độ rơi lệ. Tình yêu kia đúng là chân thành tha thiết!

Tiên sinh kể chuyện đúng là không lừa người!

Doanh Chu trầm tư nghe đến chỗ này thì coi như đã hiểu rõ ngọn nguồn: “Thế nên dì nhỏ hiện đang ở Khai Phong sao?”

Anh họ hắn gãi gãi cổ và đáp một câu ba phải: “Chắc thế. Trên đường đi ta đã tìm hiểu tin tức từ yêu tộc và nhân tộc và biết trong thành Khai Phong có một đôi vợ chồng là người và yêu. Dù không rõ lai lịch nhưng chắc là không sai —— bác hai của đệ, cũng là cha của ta nói lúc trước kỳ thực dì nhỏ ở kinh thành, nhưng nghe nói vài thập niên trước đã theo nam nhân kia dọn tới vùng Trung Nguyên, tới phủ Khai Phong…… Đại khái là đúng chỗ này rồi.”

Trọng Lâu nói xong là phất áo đứng dậy, “Vừa lúc đệ cũng ở đây thì cũng gánh vác một phần và hỗ trợ việc nhà đi.”

Hắn lấy một cái lược bằng ngọc từ tay nải mang theo người và đưa cho Doanh Chu xem, “Đây là cái lược dì nhỏ của đệ dùng từ nhỏ tới lớn, nhớ kỹ mùi này.”

Cuối cùng hắn còn ghét bỏ thòng thêm một câu, “Cái mũi của đệ tuy không tốt lắm nhưng trước mắt chẳng có con sói nào khác ở đây nên đành chắp vá vậy.”

Tiểu Xuân thấy Doanh Chu cầm lược và dán đến ngửi ngửi sau đó nghiêm túc nhắm mắt ngửa đầu giống như đang ghi nhớ cái gì đó vào trí nhớ.



Hành động kia khiến lòng nàng lặng xuống.

Cái đám khuyển tộc này tìm người …… vừa đơn giản thô bạo lại truyền thống.

“Ngoài cái này ra.” Doanh Chu trả cái lược cho Trọng Lâu và hỏi, “Dì nhỏ còn đặc điểm nào khác không? Đều là sói, đệ nghĩ có lẽ nàng sẽ có thủ đoạn giấu hơi thở của bản thân.”

“Dì nhỏ của đệ……” Trọng Lâu xoa cằm trầm ngâm nghĩ một lát mới nói, “Nàng và những người khác trong tộc không giống nhau lắm. Sói xám từ trước tới giờ đều lấy kỹ thuật đánh nhau làm niềm tự hào, thật sự dựa vào năng lực đánh đấm mà nổi danh Yêu giới, khác hẳn cái đám khuyển yêu hàng xóm kia.”

Nói xong hắn còn nâng cánh tay lên so so cơ bắp.

“Nhưng dì nhỏ lại không giống thế. Tuy nàng giỏi dùng đao kiếm, nhưng lại cực kỳ giỏi thuật pháp, quả là cổ kim độc nhất. So với cái đám khuyển tộc kia nàng còn lợi hại hơn. Nàng còn đặc biệt giỏi thuật truyền tống, pháp thuật khống chế không gian có thể nói là không ai bằng. Nàng còn thích nghĩ ra pháp thuật mới, rất nhiều thứ nàng nghĩ ra không hề tồn tại, kể cả trong sách cổ. Dì nhỏ đúng là thiên tài ngàn năm khó gặp!”

Lúc cái tên này khen người khác đúng là thao thao bất tuyệt.

Khuyển yêu dùng thuật pháp thì chính là không làm việc đàng hoàng, hoa hòe loè loẹt.

Còn người trong nhà dùng thuật pháp thì gọi là thiên tài ngàn năm có một.

Đãi ngộ khác nhau một trời một vực này mà hắn cũng dám nói ra!

Doanh Chu lầm bầm lầu bầu: “Thuật pháp cổ quái……”

Bỗng nhiên hắn nhớ tới cảnh tượng quỷ dị đêm qua và cái đuôi to kia, “Nhắc tới cái này, trong thành gần đây có một việc lạ ——”

Trọng Lâu nghe hắn miêu tả xong thì khoanh tay, nhíu mày sau đó tùy ý lắc đầu vì hắn cũng chẳng nhìn thấy tận mắt: “Nếu chỉ nghe theo lời đệ nói…… thì tất nhiên không phải dì nhỏ của đệ. (Hãy đọc thử truyện Qua 81 nạn mới cưới được vợ của trang Rừng Hổ Phách) Tuy nàng thích vui đùa nhưng không có hứng thú đánh cắp tiền tài của con người. Lang tộc chúng ta cũng coi như lừng lẫy nổi danh trong yêu tộc, địa vị của chúng ta hiển hách cỡ nào chứ, sao phải làm mấy trò thiếu đạo đức này làm gì. Nghe thế nào cũng giống việc làm của mấy con tiểu yêu không lên nổi mặt bàn.”

Hắn lẩm bẩm một hơi mới hoàn hồn sau đó quay lại quở trách Doanh Chu: “Sao đệ lại mắc mưu cái màn xiếc cỏn con này này? 300 tuổi rồi mà đầu óc chẳng ra gì!”

Vị đại ca lang tộc này tính tình nóng nảy, còn kích động hơn ba người ở đây gộp lại. Một mình hắn là đủ làm thành một cây pháo và tự nổ bùm bùm.

“Đối phương đã hiện hình rồi mà đệ còn để nó chạy! Đệ nói xem đệ… ra ngoài đừng có mà bảo đệ mang dòng máu vương tộc chính thống của Bắc Hào Sơn nhé, mất mặt quá!”

Doanh Chu chỉ nhìn hắn một cái rồi im miệng.

Trong đôi mắt màu đồng của hắn không có nhiều cảm xúc, giống như đã nhận mệnh, giống như bất lực, cũng giống như đã quen thuộc tới chết lặng.

Trọng Lâu lại chỉ chỉ ngón tay, muốn mắng thêm nhưng cuối cùng chỉ hung hăng thở dài và vung tay, “Thật là, thấy hai cái lỗi tai chó của đệ là đã cáu.”

Nói xong hắn chắp tay đi ra ngoài.

Ôn Huệ bị con sói nóng nảy này dọa sợ tới độ không dám mở miệng, lúc này mới hoàn hồn và vội đuổi theo lắp bắp, “Đại…… Đại tiên, ngài đi chậm một chút, ta sắp xếp phòng ở cho ngài.”

Căn phòng phía sau vốn đang ồn ào náo động chợt rơi vào an tĩnh, còn có vài phần cô đơn.

Doanh Chu mím môi cúi đầu. Tuy đây không phải lần đầu tiên hắn bị tộc nhân ghét bỏ nhưng bị anh họ chỉ vào mũi mắng vẫn khiến lòng hắn ít nhiều cảm thấy uể oải.

Hắn khẽ hé miệng phun ra một hơi giống như trút hết những nặng trĩu trong lòng. Nhưng đúng vào lúc ấy tai hắn lại truyền tới cảm xúc tê dại quen thuộc.

Phản ứng của hắn lần này ít kịch liệt hơn những lần trước. Vừa ngước mắt hắn đã thấy đôi mắt trong suốt của Tiểu Xuân ở trước mặt.

Đôi mắt nàng sạch sẽ, con ngươi không tạp chất.

Có lẽ nàng vô lo vô nghĩ lại ít thức đêm nên rất ít tơ máu.

Nàng ngồi xổm bên cạnh, một tay ôm hai chân, một tay lơ đãng xoa tai hắn.

“Ngươi không vui à Doanh Chu?”

Thiếu niên rũ mắt, khóe miệng trễ xuống, giọng buồn buồn nói, “…… không phải thế.”

Mới vừa phủ nhận xong hắn lại không nhịn được bổ sung: “Bị mắng thì ai cũng buồn thôi……”

“Người nhà của ngươi thường xuyên nói như vậy với ngươi sao?” Tiểu Xuân theo động tác của hắn mà cũng cúi đầu để dễ nhìn hắn hơn.

Nhưng hắn lại theo bản năng lảng tránh ánh mắt nàng: “Cũng không quá thường xuyên ……” Doanh Chu nghiêng đầu qua một bên, “Dù sao…… Bọn họ nói cũng không sai, vốn dĩ ta rất…… Cao không tới thấp không thông.”

Nửa câu sau của hắn rất nhẹ.

Khuyển tộc giỏi dùng thuật pháp hệ lửa, nhưng hắn lại chỉ là tên gà mờ. Tộc sói xám có thân thể cường tráng nhưng hắn cũng chỉ kế tục được một nửa.



Nói về khống chế lửa hắn không bằng tế khuyển, nói với võ lực lại không bằng sói xám. Sao lại có một kẻ vô dụng như hắn chứ……

“Nếu ta chỉ là sói xám, hoặc chỉ là tế khuyển thì có lẽ ta sẽ không vô dụng như thế này.”

Hắn nhìn chằm chằm mặt đất trơn bóng, biểu tình ỉu xìu mà nhỏ giọng nói.

Tiểu Xuân mím môi nhìn hắn, đôi mắt lanh lợi chợt chớp chớp và hiện ra chút ý cười, “Ngươi nghĩ như vậy à?”

Nàng nói, “Lang tộc và khuyển tộc nhiều như thế nhưng tìm khắp Bát Hoang Lục Hợp này lại chỉ có mình ngươi là nửa lang nửa khuyển. Ngươi là độc nhất vô nhị, so với dì nhỏ của ngươi còn hiếm hơn.”

Lỗ tai đang rũ xuống của Doanh Chu không nhịn được hơi vểnh lên.

Hắn nghe thấy nàng nhẹ nhàng giải thích: “Ngươi vừa có thể dùng thuật pháp hệ hỏa của tế khuyển vừa có được tài năng sử dụng mười tám loại binh khí của lang tộc. Đây là chuyện kẻ khác có muốn học cũng chẳng được. Ngươi xem có con sói nào biết dùng lửa và con chó nào biết múa đao không? Ngươi không cảm thấy bản thân rất lợi hại à?”

Hắn an tĩnh nghiêng đầu nhìn mặt tường trắng bệch thật lâu mới chuyển ánh mắt, con ngươi hổ phách mang theo chút ánh sáng lập lòe.

“…… Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy cách nói này.” Hắn cảm kích nhếch miệng nói với nàng, “Coi như được ngươi an ủi.”

Tiểu Xuân bật cười, hai tay ôm lấy mặt hắn và nhẹ nhàng nói: “Được rồi, được rồi, mau vui lên đi. Cười một cái nào.”

Doanh Chu nhìn nàng và gật gật đầu, môi miễn cưỡng cong cong, nhưng cái đuôi phía sau lại không nhịn được lắc lắc vui vẻ. Hắn muốn dừng lại nhưng nó lại càng lắc ác hơn, quét qua mặt tường sàn sạt.

Dừng lại ngay!

Doanh Chu cắn răng nghĩ thầm.

Mày đừng có mà thể hiện rõ ràng thế được không?

*

Sân sau của nhà họ Ôn cứ thế chứa chấp ba con đại yêu quái. Đây đúng là một nét huy hoàng nữa cho gia tộc có nguồn gốc sâu xa này.

Từ đêm ấy bị Doanh Chu dọa chạy tên trộm kia chưa từng xuất hiện. Hơn nữa lúc này bọn họ cũng không rảnh bận tâm đến nó. Với uy quyền của anh họ, ba người họ lập tức đặt trọng tâm mỗi ngày vào việc tìm người. Cả đám xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ mà hỏi thăm tin tức của người dì đã rời bỏ lang tộc mấy chục năm nay.

Ở thế đạo này những con yêu quái tinh thông biến hóa, am hiểu thế sự có thể trà trộn sâu trong nhân gian mà chẳng để lại dấu vết gì. Chỉ mỗi một nơi bé tí như Bạch Thạch Hà trấn đã có bảy tám con yêu quái bén rễ thì khỏi phải nói phủ Khai Phong này sẽ có bao nhiêu con.

Có cái mũi của Doanh Chu và Trọng Lâu thì việc tìm ra đám yêu quái ẩn núp trong thành không quá khó, nhưng khá tốn thời gian.

Ôn Huệ khó có cơ hội được tham dự, dù chỉ có thân thể phàm thai nên không có chỗ để dụng võ nhưng nàng ấy vẫn bận trước bận sau, vui vẻ làm mấy thứ linh tinh.

Vừa mới nghe nói bọn họ sẽ đi tìm một con yêu quái thế là nàng ấy đã hưng phấn kéo Tiểu Xuân đi gặp một con anh vũ màu xám được nuôi trong phủ. Con chim này cũng là người già trong nhà. Lúc nhị gia gia còn trên đời đã nuôi nó, vì thế tuổi của nó còn lớn hơn cha nàng. Sau khi nó trăm năm sẽ được chôn theo chủ nhân nhà nó.

Trước giờ Ôn Huệ luôn cảm thấy con chim này không đơn giản.

Lúc này nó đang kiêu căng ngạo mạn đậu trên giá ăn lạc, ỉ vào bản thân là nguyên lão tam triều nên chẳng thèm coi ai ra gì.

Vừa thấy nàng tới nó đột nhiên cảm thấy nguy cơ tứ phía và vỗ cánh phành phạch kêu gào: “Nha đầu chết tiệt nhà họ Ôn lại tới rồi, nha đầu chết tiệt nhà họ Ôn lại tới rồi.”

Ôn Huệ vui vẻ hỏi, “Ngươi xem nó có phải yêu quái không?”

Con súc sinh này thấy Tiểu Xuân là lập tức giang cánh bay lên đậu trên vai nàng. Nó vừa cọ cọ  tóc nàng vừa oang oang quát: “Mẹ ơi! Yêu quái, hãy đón một gậy của lão Tôn!”

Tiểu Xuân: “…… Không, nó chỉ là một con anh vũ lẻo mép thôi.”

“Cái gì?” Ôn Huệ không thể tin được và đánh giá con chim kia, “Ngày thường nó mắng ta cực kỳ lưu loát.”

Con anh vũ kia phát hiện Ôn Huệ nhìn chằm chằm mình thì kinh hoàng vỗ cánh đổi sang vai phải của Tiểu Xuân, miệng vẫn lải nhải không ngừng: “Còn dám nhìn nữa ta móc mắt ngươi đó! Kẻ phàm phu tục tử như ngươi cũng xứng nhìn ta à?”

Nó thay đổi thân phận cực kỳ nhanh, mới từ Tôn Đại Thánh đã biến thành đại thái giám.

Nói xong nó phát hiện con nhóc kia có vẻ không dám vung tay đánh mình thế là trốn sau mái tóc đen của Tiểu Xuân và há mồm tự tiêu khiển: “Cứu mạng, sao ta lại biến thành chim thế này!”

Doanh Chu: “……”

Con súc sinh này đúng là biết diễn.

 

------oOo------

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi