“Rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng ư?”
Đây là một khái niệm quá mới mà Doanh Chu chưa bao giờ nghe thấy, “Thế là nghĩa gì?”
Tiểu Xuân trầm ngâm một lát mới nói từ đầu: “Cây cỏ chúng ta muốn tu luyện thành tinh thì khó hơn đám động vật các ngươi nhiều lần. Từ lúc khai linh trí tới lúc có ý thức cũng chỉ có thể ở trên thân cây. Biện pháp duy nhất để tăng tu vi chính là thu thập linh khí của trời đất nhưng Bạch Vu Sơn chỉ có một chút này, tinh hoa của nhật nguyệt đều có hạn nên tiến độ tu luyện thường rất chậm.”
“Vào thời thượng cổ Nữ Oa lấy Ngũ Thải Thạch vá trời khiến linh khí của trời đất cũng đột nhiên tăng lên nhiều. Vì thế một thế hệ cây cối chúng ta vừa mới ra đời đều lục tục khai linh trí.” Nàng ngửa cái lá be bé của mình, tầm mắt nho nhỏ đánh giá ngọn núi đã nuôi dưỡng nàng nhiều năm sau đó giọng đột nhiên trở nên xa xăm.
“Lúc ấy Bạch Vu Sơn náo nhiệt lắm.”
“Mỗi ngày trời còn chưa sáng mọi người đã bị tiếng nói chuyện bô bô quanh mình đánh thức. Bọn họ ghé lại gần nhau so xem ai hút được nhiều linh khí hơn, thân cây của ai càng thô to hơn, ngũ cảm của ai càng nhanh nhạy hơn……”
“Mọi người lải nhải từ sáng tới đêm, ngẫu nhiên gặp được một người qua đường chúng ta còn lấy việc trêu chọc bọn họ làm vui.”
Có lẽ đã quá nhiều năm không nói với ai về chuyện quá khứ nên giọng Tiểu Xuân càng ngày càng nhẹ nhàng, “Có khi phía đông có kẻ mọc tóc thì chỉ nửa chén trà là đã truyền tới phía tây. Đám hoa cỏ đều lảm nhảm, lại nhàn nhã nên cái gì cũng có thể là đề tài nói chuyện của chúng ta.”
“Chúng ta thường nói cái gì mà phía đông có một đám chim di trú bay qua, con đầu đàn bị rụng lông kinh hoàng. Rồi dưới chân núi có con gấu chó gặp linh cẩu cuối cùng thế mà đánh thắng. Rồi cái gì mà hôm nay nước mưa ở phía Tây Nam uống ngon hơn phía Đông Bắc……”
Doanh Chu nắm chủy thủ, vừa nghe nàng nói vừa tinh tế khắc gọt một cái chậu hoa và lặng im suy tư một lúc lâu.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó……” Cái cây nhỏ kia không nhịn được rũ cái lá be bé xuống, “Một trăm năm, hai trăm năm…… Hơn một ngàn năm qua đi. Tu vi của mọi người tiến triển quá chậm, bởi vậy chẳng có ai thuận lợi hóa hình. Cũng vì thế nên ai cũng cảm thấy ngày tu thành chánh quả sao mà quá xa vời.”
“Ngươi cũng biết đó, làm một cọc gỗ trăm ngàn năm đều đứng chôn chân tại chỗ thì dù là ai cũng sẽ cảm thấy khó mà chịu nổi…… Vì thế dần dần mọi người đều từ bỏ việc tu luyện.” Nàng dừng một chút mới nói, “Và lựa chọn rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng.”
Tiểu Xuân: “Rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng chính là tự phong bế linh trí để bản thân rơi vào giấc ngủ mãi mãi, lần thứ hai trở lại làm cây cỏ.”
Cái tay đang tước gỗ của Doanh Chu đột ngột dừng lại. Hắn chợt như hiểu gì đó mà nhẹ ngước mặt.
Phong bế linh trí, vĩnh viễn ngủ say.
Giấc ngủ vĩnh hằng, nghe thì giống một giấc ngủ trưa nhưng với Yêu tộc mà nói thì kỳ thật đây chính là …… là tự sát đúng không?
Bởi vì không thể chịu nổi cô đơn nên trăm ngàn cây cỏ trong ngọn núi này đã không thể nhịn được mà nối tiếp nhau chấm dứt cuộc đời mình.
Hắn nghĩ tới tình cảnh ấy thì không hiểu sao tự nhiên thấy sởn tóc gáy.
“Vậy còn ngươi?”
Doanh Chu buột miệng thốt ra.
Nhưng vừa nói xong câu đó hắn lập tức thấy hối hận. Công khai nghi ngờ người khác vì sao không đi tìm chết, vấn đề chó má gì không biết…… đúng là thất lễ.
Cũng may đối phương căn bản không biết thất lễ là cái gì, nàng cũng hoàn toàn không để trong lòng mà ngược lại còn rất vui vẻ trả lời.
“Ta ấy à? Ta rất bền lòng nhé!” Tiểu Xuân kiêu ngạo dựng thẳng cái eo bé tí, “Lúc ấy ta một lòng muốn ra ngoài nhìn ngắm, muốn biết thế giới bên ngoài ngọn núi này có bộ dạng gì. Dù sao thời gian trôi qua lâu như thế rồi ta cũng chẳng có gì phải sốt ruột. Tuy ta tu luyện chậm nhất nhưng trời đãi kẻ cần cù, tích lũy đầy đủ rồi hẳn sẽ có cơ hội.”
Hơn nữa lúc đó cũng không có ai biết được hóa ra dù có tu thành hình người thì bọn họ cũng không thể rời khỏi ngọn núi lớn này.
Tu luyện với cây cỏ mà nói thì giống một củ cà rốt treo trước mũi con lừa, từ đầu tới cuối chỉ là một lời nói dối lừa gạt.
Nếu nàng biết sớm, nếu biết sớm…… khẳng định là nàng sẽ lựa chọn chìm vào giấc ngủ say như những người khác trước khi tu thành hình người. Ít nhất như thế cũng tốt hơn là muốn chết không được, muốn sống lại quá khó như bây giờ.
“Nhưng bây giờ thì tốt rồi!” Nỗi buồn của Tiểu Xuân tới nhanh mà đi cũng nhanh. Nang mang thần thái sáng láng mà lắc lư hai cái lá nho nhỏ nói, “Ta có ngươi hỗ trợ là có thể rời khỏi ngọn núi này!”
“Ân công, đại thiện nhân, ngươi chính là cha mẹ tái sinh ra ta!”
Ba ngàn năm qua nàng mang theo hy vọng của toàn bộ cây cỏ nơi này. Rốt cuộc nàng cũng có thể thực hiện giấc mộng của mọi người, vì thế cảm xúc của nàng rộn ràng khó nói nên lời.
Doanh Chu nghe vậy thì chỉ cảm thấy hổ thẹn và cứng đờ người quay qua chỗ khác, “Ngươi đừng gọi ta là ân công, ta không phải ân công gì.”
“Được rồi.” Hiện tại tâm tình của nàng rất tốt, “Vậy ân công tên gì thế?”
Hắn đáp: “Ta tên là Doanh Chu.”
“Doanh Chu!” Tiểu Xuân lập tức sửa miệng và gọi tên hắn một cách nhiệt tình, “Bản thể của ngươi là chó à? Ta có thể tước cho ngươi một cành cây thật chắc để ngươi gặm cho đỡ ngứa răng nhé.”
Doanh Chu giật giật môi, khó có lúc lộ ra vài phần khác thường: “Không…… Ta không phải.”
Không phải sao?
Thật ngoài ý muốn.
Nàng không nghĩ bản thân nhìn lầm thế là buồn bực lẩm bẩm gãi gãi đầu, “Vậy ngươi……”
Hiển nhiên là Doanh Chu rất kháng cự vấn đề này. Hăn qua loa hoàn thành cái chậu gỗ rồi phủi mảnh vụn và nói, “Làm xong rồi, ngươi tới thử xem.”
*
Ánh trăng của Bạch Vu Sơn dần nhạt đi, móc câu cong cong treo cao dần bị quầng sáng phía chân trời thay thế.
Phương đông là vầng mặt trời mới mọc.
Tiểu Xuân chưa từng thấy cảnh mặt trời mọc vào bình minh vì thế dù chưa ra khỏi cánh rừng nàng đã thấy cực kỳ hưng phấn. Hai cái lá chống lên thành chậu gỗ và nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
“A! Hóa ra phía sau vách đá là một dòng suối nhỏ, còn có thác nước nữa chứ! Chẳng trách ta thường nghe thấy tiếng nước.”
“Đó là dê à? Có sừng, có lông…… Thật nhiều bò!”
“Ế —— ngươi nhìn cái cây này đi, bừng bừng sức sống, cả hoa này nữa, đẹp quá, cây kia kìa, cả cục đá……”
Doanh Chu không nhịn được lên tiếng: “Không phải trên ngọn núi chỗ ngươi ở cũng có mấy thứ này à?”
Cây non cười “Hê hê”, hoàn toàn không để bụng, “Nhưng đâu giống nhau.”
Nàng xòe hai cái lá con sau đó ngả người ra sau, ngã vào đất mềm xốp mà phơi nắng, “Không khí bên ngoài núi đều có mùi tự do.”
Khi nói chuyện ánh mặt trời vừa lúc rót xuống đầy người, đầy mặt nàng.
Thật tốt.
Tiểu Xuân hạnh phúc nghĩ.
Hôm qua còn gian nan giữa sống và chết, nàng còn tưởng mình đã vĩnh viễn rời khỏi trần thế. Vậy mà hôm nay nàng không những vẫn sống nhăn mà còn chuẩn bị rời khỏi núi, tiến vào thế giới phàm tục mà nàng cứ tâm niệm mãi.
Điều này quả thực còn đẹp hơn cả nằm mơ.
Dù chỉ cần nhìn một cái đã phải chết thì nàng cũng vô cùng thỏa mãn.
Mặc kệ nói như thế nào thì đây cũng là cây sồi con vì thế để rễ của Tiểu Xuân có thể thuận lợi sống sót nên Doanh Chu đã đẽo một cái chậu hoa rộng chừng nửa cánh tay. Nhưng kích cỡ này quả thực kiến người ta khó xử.
Cầm thì quá to, cõng sau lưng lại chẳng ra gì……
Hắn giãy giụa một lúc lâu mới vươn hai tay ôm trước ngực.
Từ Bạch Vu Sơn đi ra là mấy trăm dặm rừng hạnh bằng phẳng, nơi này cách thành trấn của con người còn xa.
Khi thời kỳ thượng cổ kết thúc, Hiên Viên hoàng đế sáng lập ra Trung Nguyên Hoa Hạ thì con người và yêu đều thích trộn lẫn ở hạ giới.
Đám tinh quái dần dần sinh ra, nhưng phần lớn thích trốn trong núi sâu rừng thẳm, ngàn vạn năm trôi qua vẫn luôn bình an không có việc gì.
Đi tới cuối rừng cây là một khu chợ nhỏ cung cấp chỗ nghỉ chân.
Yêu quái hiện nay đều học thành tinh, bọn họ trộn lẫn trong nhân gian nên đã học được bao nhiêu là thứ. Cả đám thăm dò hết những mánh khóe của việc lấy vật đổi vật rồi buôn qua bán lại sau đó bắt chước y hệt mà mở ra mấy khu chợ quanh các con đường trọng yếu nhằm cung cấp chỗ ăn uống, nghỉ chân cho đám yêu quái.
Doanh Chu ôm chậu hoa đến đây vào lúc chạng vạng, là lúc quần ma loạn vũ náo nhiệt nhất.
Dù phố xá sầm uất chỉ lớn bằng bàn tay lại còn nghèo kiết hủ lậu đến độ đáng thương nhưng với Tiểu Xuân mà nói thì trình độ cao quý này không thua gì hoàng cung nội viện, thậm chí ngang bằng Dao Trì Thiên giới.
Sơn thôn lão yêu chưa từng trải sự đời như nàng nhìn thấy ngọn đèn của khu chợ từ xa đã bắt đầu ‘á à” không ngừng.
Có khi Doanh Chu cũng phải bội phục tinh thần của nàng.
Nàng chả giống một con đại yêu quái bị đánh hồi nguyên hình tí nào.
“Doanh Chu, Doanh Chu!” Tiểu Xuân duỗi cái cổ bé bé chỉ vào một quán trang sức và hỏi, “Ở kia có mấy thứ sáng lấp lánh, là cái gì thế?”
Mang theo một tên nhà quê hô hô hét hét mà nói là không mất mặt thì đó là nói dối.
Mặt Doanh Chu lộ ra quẫn bách nhưng vẫn bất đắc dĩ trả lời, “Là ngọc bội và đồ điêu khắc bằng bạch ngọc.”
“Bạch ngọc sao? Trên núi của chúng ta cũng có đó, thứ ấy có thể khắc thành mấy cái này à?” Nàng chống cằm nghiêm túc đánh giá, “Giống cái thứ ngươi cài trên tóc.”
Doanh Chu ý thức được nàng đang nói tới phát quan của mình: “Không giống…… Kém quá xa.”
Mấy thứ rách nát nơi sơn dã này sao so được với đồ của hắn.
“Doanh Chu, Doanh Chu, ngươi xem cái kia đi.”
Rất nhanh nàng lại lấy lá cây chọc chọc cổ hắn. Lá cây lạnh căm căm chọc vào da thịt vô ý mang theo chút ngứa ngáy thế là Doanh Chu đành phải nhìn theo về phía nàng vừa chỉ.
Tiểu Xuân cố hết sức để cái lá của mình có thể chỉ một cách chuẩn xác nhất: “Cái kia, chính là cái thứ đang bốc khói đó, thơm quá —”
Hắn nói: “Là bánh bao và xíu mại, một loại đồ ăn.” Nghĩ nghĩ xong hắn lại bổ sung, “Có thể ăn.”
“À……” Nàng cực kỳ chấn động, “Sao bọn họ lại làm đồ ăn thành hình cục phân thế kia?”
Doanh Chu: “……”
Ngươi ăn nói kiểu gì thế?
Có thể đi lại ở nơi phố chợ như thế này thì đều là tinh quái đã thành niên và có thể hóa hình. Ngẫu nhiên sẽ có một hai con lười biếng lộ ra chút đặc thù của thú vật trên người nhưng cũng không mất đi phong nhã.
Ban đêm ánh trăng mông lung lại uyển chuyển phủ xuống nơi này khiến nó giống hệt thành trấn bình thường của con người.
Doanh Chu ôm Tiểu Xuân và lặng lẽ nhìn quanh, tính xem nên ghé khách điếm nào tá túc một đêm. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Cây con thì ở trong chậu gỗ hứng thú bừng bừng quan sát thế giới bên ngoài.
Lúc lơ đãng đi qua hai ba người rảnh rỗi bọn họ nghe thấy mấy lời mỉa mai truyền tới.
“Ế, nhìn kìa, một con chó còn trồng hoa cơ đấy.”
“Chỉ nghe nói mèo rừng sẽ tự trồng cỏ ăn chứ chưa từng thấy chó cũng ăn cỏ.”
“Suỵt —— hắn đang nhìn về phía này đó.”
……
Tiếp theo lại có kẻ khác nói: “Con sói này ôm cái gì trong tay thế? Một chậu đất à?”
“Có khả năng nó chôn bảo bối ở đó, sói đều thích giấu mọi thứ dưới đất.”
Doanh Chu chọn một khách điếm đơn sơ và thuê một gian phòng sau đó mệt mỏi buông chậu cây xuống và xách ấm trà trên bàn đổ một chén giải khát trong lúc chờ ông chủ mang đồ ăn tới.
Dù sao cũng không có việc gì nên Tiểu Xuân thuận thế tò mò hỏi: “Đúng rồi, sao lúc nãy ta nghe có người gọi ngươi là khuyển yêu, có người lại gọi ngươi là lang yêu, rốt cuộc ngươi là chó hay sói thế?”
“Vừa không phải chó cũng không phải sói.” Hắn lắc lắc ấm trà, “Mẹ ta là người của tộc sói xám ở Bắc Hào Sơn, còn cha ta là người của khuyển tộc ở Viêm Sơn… Có thể uống không?”
Cây con đong đưa cành lá và đáp, “Có thể uống một chút.”
Trà xanh rót xuống mang theo vị đắng.
Tiểu Xuân run run đầu ném bọt nước và khó chịu phì phì hai tiếng, “Eo —— trà này thật là đắng, nước này hẳn đã nấu bốn năm nồi, không phải đồ tốt, ngươi đừng uống.”
Nàng dùng hai cái lá cây miễn cưỡng có thể coi là tay để chải vuốt diện mạo của mình sau đó tiêu hóa thân thế của Doanh Chu, “A, nói cách khác, ngươi là đời sau của chó và sói à?”
Tầm mắt thiếu niên hơi trốn tránh, giọng mang theo tùy ý mà thừa nhận, “Đúng vậy.”
Rõ ràng là hắn không được tự nhiên mà nghiến nghiến răng, cơ bắp trên mặt cũng gồ lên, “Chính là tạp chủng trong miệng các người đó.”
Tiểu Xuân bỗng lặng yên không lắc lắc cái lá nữa. Nhưng lúc nàng mở miệng thì cảm xúc lại không hề biến hóa, vẫn trước sau như một, “Sao lại gọi là tạp chủng được. Lúc trước Bạch Ngọc Kinh đã nói với ta người như ngươi cũng có phẩm giá…… Ở thế giới con người gọi là, gọi là cái gì mà xuyến xuyến ấy nhỉ, là…… là một tộc vô cùng khổng lồ.”
Doanh Chu hơi hơi nhướng mày, “Xuyến xuyến?”
Tuy hắn cũng thường tới thành trấn của con người nhưng rất ít khi hỏi thăm tin tức vớ vẩn này. Hắn lẩm bẩm hai từ này một lúc, cuối cùng mới ném nghi hoặc xuống. Đồng thời hắn phát hiện ra cảm xúc của bản thân không còn tệ như vừa rồi nữa.
“Nhưng mà…… Đây không phải là lần đầu tiên ta nghe thấy ngươi nhắc tới cái tên này.” Doanh Chu khó hiểu hỏi, “Rốt cuộc thì Bạch Ngọc Kinh là ai?”
------oOo------