TRONG NÚI CÓ CÂY CỔ THỤ - THƯỞNG PHẠN PHẠT NGẠ

Ở sườn núi phía đông của Bắc Hào Sơn.

Sườn núi bóng loáng, phẳng lì giống như bị đao chém ngang. Nhưng chẳng có loài cỏ cây nào sống ở trên đoạn mặt cắt này, đến rêu phong cũng không có. Qua năm này tháng nọ gió thổi qua khiến nó càng thêm sạch sẽ.

Cũng chính vì thế mà nó trở thành cảnh trí có tiếng trong lang tộc, thậm chí người ta còn làm một cây cầy nơi ấy để mọi người ngắm cảnh.

Mỗi năm vào tiết lập xuân mọi người sẽ xách giỏ tre tới đây ngắm cảnh. Đó được coi là thói quen bất thành văn.

Nhưng chẳng ai biết vách núi trụi lủi kia đến tột cùng có ngụ ý gì, hoặc nó có thể chúc phúc gì cho các yêu quái.

Vách núi này nhìn vừa hiểm trở vừa ghê người, không giống một nơi chúc phúc. Thậm chí nó còn mang ý một đao cắt hết tình cảm, phân rõ giới hạn ấy.

Hiện giờ tiết lập xuân không còn được náo nhiệt như trước nên chỉ có dăm ba đôi lang yêu trẻ tuổi đứng trên cầu nhìn biển mây. Nếu ngược về trăm năm trước sẽ thấy người người tấp nập ầm ĩ nơi này.

Tiểu Xuân bước lên cầu nhìn xuống dưới.

Ngọn núi cao ngất giống một cây cột chống giữa trời, liếc mắt cũng không thấy đỉnh. Trước mắt chỉ có mây mờ trùng điệp. Chắc cảnh tiên trên thiên đình cũng chỉ thế này.

Nàng dùng tay làm mái che nắng, miệng cảm thán kinh ngạc: “A, có tiên hạc bay qua sao? Đó là tiên hạc đúng không?”

Doanh Chu nhẹ chống tay lên thành cầu bằng gỗ và trầm mặc nhìn Tiểu Xuân lấy một miếng điểm tâm trong hộp và vừa ăn vừa vô tư nói với hắn, “Trước kia khi ta ở Bạch Vu Sơn cũng thích nhìn đám chim di cư, đặc biệt là mấy đứa bay cuối. Nếu may mắn tụi nó sẽ bị tụt lại phía sau rồi sẽ có mấy con chim khác quay về đón. Thật thú vị!”

Hắn thất thần sờ sờ cái vòng làm bằng xương thú trong ngực mình. Những góc cạnh được mài giũa cộm lên trong tay hắn.

Ánh mắt Doanh Chu trầm mặc, mày hơi nhướng lên nhìn những con hạc trắng đang thản nhiên bay qua mây mù. Cuối cùng hắn không nói gì mà thả cái vòng vào ngực áo.

Tiểu Xuân kề bên tai hắn cười trộm và nói nhỏ, “Ta nói với ngươi nhé, vừa rồi ta nhìn thấy tỷ tỷ lang yêu áo hồng kia nhận một phần bánh đậu xanh, rồi lại nhận một phần bánh hoa đào. Nàng ấy hẹn một người vào buổi trưa nên hiện tại đang tìm cách đuổi lang yêu bên cạnh đi. Ngươi nói xem lát nữa nếu người sau nhìn thấy cảnh này liệu hai bên có đánh nhau không?”

Doanh Chu mới nhặt từ giỏ của nàng một miếng điểm tâm và cắn một miếng nghe thấy thế thì ngây ra.

Vị mặn của thịt bò tràn ngập môi lưỡi.

Nhưng Tiểu Xuân lại chẳng phát hiện ra động tác nhỏ này. Nàng giống như không quan tâm hắn có đáp lại hay không mà vẫn lo nói chuyện của mình, “Tiết lập xuân của lang tộc khiến ta nhớ tới lễ hội nào đó của con người. Ngươi từng nghe tới lễ Thất Tịch chưa?”

Ánh mắt Doanh Chu lập lòe, sau đó mang theo chút đau khổ. Hắn cố gắng nuốt miếng bánh khó ăn, răng nghiến chặt.

Tiểu Xuân ghé vào bên cầu nói, “Trước kia Bạch Ngọc Kinh nói với ta cứ tới mùng bảy tháng bảy hàng năm các cô nương người phàm sẽ dâng hương hành lễ và xe chỉ luồn kim dưới ánh trăng. Bọn họ còn bắt một con nhện bỏ vào hộp, sáng ra cả đám sẽ so xem tơ nhện của ai dệt đẹp nhất.” Nàng che miệng không nhịn được cười, “Không hổ là con người, thật sự……”

Doanh Chu cắn chặt răng sau đó đột ngột cao giọng: “Ngươi có thể đừng nhắc tới Bạch Ngọc Kinh nữa hay không?!”

Giọng hắn khá to và đột ngột khiến Tiểu Xuân ngẩn ra không biết phải làm sao.

Mọi người chung quanh cũng quay đầu nhìn về phía này thế là Doanh Chu mới hoàn hồn và ý thức được hành động của mình. Hắn nhanh chóng thu lại cảm xúc sau đó tự cảm thấy khổ sở mà tự trách: “Không…… ta xin lỗi.”

Quen biết nửa năm nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn nặng lời như thế. Nàng có thể cảm nhận rõ cơn tức này của hắn không giống ngày thường.

Tiểu Xuân mờ mịt xoay chuyển con ngươi và nhận ra mình đã nói quá nhiều thế nên lúc mở miệng nàng cẩn thận lựa lời: “Có phải ta nói sai cái gì đó không…… à, ngươi bảo ta tới đây là muốn nói cái gì à?”

Nàng vội vàng khiêm tốn học hỏi: “Ngươi nói đi, ta không lải nhải nữa.”

Doanh Chu hít một hơi thật sâu nhưng chẳng còn muốn nói gì vì thế hắn lắc đầu, “Không có gì, ta chỉ muốn mang ngươi tới đây ngắm mây……”

Hắn vô cớ cảm thấy ngực mình nghẹn lại, khó có thể kiềm chế nên vội xoay người sang chỗ khác, “Hiện tại cũng đã xem rồi nên ta về trước đây.”

Tiểu Xuân: “À……”

Nàng nhìn theo Doanh Chu rời đi và mơ hồ nhận ra có cảm xúc khác thường nào đó xen ngang giữa họ. Nhưng nàng không biết đó là cái gì, càng theo đuổi càng thấy hoảng sợ. Cuối cùng nàng bắt đầu cảm thấy bực bội không biết lý do.

Tiểu Xuân không tự giác duỗi tay túm lấy ngực áo rồi khó hiểu và mê mang nhìn quanh bốn phía.

Kể từ ngày đó Doanh Chu bắt đầu lặng lẽ lảng tránh nàng.

Cửa phòng hắn bị khóa từ sáng sớm, theo lời Trọng Lâu nói thì hắn theo đội thủ vệ đi tuần tra núi nên cả ngày chẳng thấy bóng hắn đâu. Nàng cố tình đi ngang qua vài lần, lại loanh quanh trên đường núi nhưng chẳng gặp được hắn lần nào.

Có khi nàng tình cờ gặp hắn ở cửa lớn thế là Doanh Chu sẽ kéo áo tơi trên vai xuống và lấy cái túi dính sương tuyết bên hông và mở ra. Bên trong là sơn trà hoặc mâm xôi đầu mùa.

Đây là quả dại hắn hái ven đường.



Hắn sẽ ngồi bên cạnh xem nàng ăn mấy quả. Nếu thấy bộ dạng nàng không chán ghét thứ quả dại ấy hắn sẽ đưa cái túi cho nàng rồi bận việc như cũ.

Ngẫu nhiên Tiểu Xuân sẽ cảm thấy quan hệ của bọn họ vẫn giống như trước, chẳng có gì thay đổi nhưng rồi nàng lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không quá thích hợp.

Ngày ấy cùng Khang Kiều câu một đống cá dưới lớp băng và trở về phòng nàng liếc mắt một cái là thấy ba cái thùng bày ở góc phòng, trong đó chứa đầy nước suối ngọt lành.

Thứ này vốn đặt trong phòng Doanh Chu vì thế không cần đoán cũng biết là ai đưa chúng tới đây. Tiểu Xuân thả cái chậu gỗ xuống rồi xách váy chạy ra ngoài, đôi mắt sáng ngời.

Một lát sau nàng lại chạy về xách sọt cá để ở cửa rồi mới lao đi.

Tuyết phủ trên đỉnh Bắc Hào Sơn dần tan ra trong ngày xuân vì thế dưới chân đất đai ẩm ướt. Những mầm cỏ mới nhú bọc một tầng đất, tuy đã vài ngày chưa có mưa nhưng khắp nơi lại lộ ra bộ dạng sau mưa phùn, hỗn loạn và ẩm ướt.

Tiểu Xuân hổn hển chạy tới trước cửa phòng Doanh Chu và gõ cửa.

Đợi một lát nàng cũng đoán hắn không ở nhà nên cầm sọt cá kiên nhẫn chờ đợi.

Doanh Chu vừa mới tốn cả buổi sáng ở chỗ Đại Tư Tế và đang đi xuống dốc để về phòng mình thì đột nhiên thấy Tiểu Xuân đang quanh quẩn trước cửa. Hắn vội vàng phanh gấp và linh hoạt quay đầu giấu bản thân không cho nàng thấy.

Doanh Chu dựa lưng vào tường, trong lòng sợ hãi thở phào một hơi và cảm thấy may mắn vì mình phản ứng nhanh.

Hắn trốn trong bóng râm một lúc mới cẩn thận thò đầu ra.

Cô nương mặc bộ váy màu hồng cánh sen đứng trong trời đất đầy băng tuyết. Nàng sợ lạnh nên cả Bắc Hào Sơn to lớn thế này chỉ có mỗi nàng mặc thật dày. Áo choàng nàng mặc ba tầng trong ngoài, cổ tay áo và vạt áo đều khâu thêm lông cáo mềm mại ấm áp khiến cả người nàng tròn vo đáng yêu.

Doanh Chu nhìn nàng cầm sọt cá vòng quanh trước cửa phòng mình. Thi thoảng nàng sẽ ngồi xổm xuống tò mò và nhàm chán nhìn lén qua khe cửa xem hắn có ở nhà hay không.

Lòng hắn là ngũ vị tạp trần, khóe môi do dự mím chặt. Rốt cuộc hắn vẫn quay đầu lại rồi lặng lẽ than nhẹ một hơi khói trắng.

Sau giờ ngọ lang tộc yên tĩnh như một ngọn núi không người.

Tiểu Xuân ngồi bên ngoài cửa động đầy băng tuyết đã tan một nửa và chán nản nghịch giỏ tre trong tay. Thi thoảng nàng sẽ nhón chân nhìn về nơi xa đợi Doanh Chu trở về.

Cách đó chừng mười trượng, thiếu niên trốn sau một bức tường thấp và bó gối ngồi dưới đất, miệng lẩm bẩm đếm chờ nàng rời đi.

Trong lúc hoảng hốt đến gió cũng như chậm lại theo thời gian.

Nửa canh giờ trôi qua.

Dần dần Tiểu Xuân không đi nữa, cách một bức tường nàng và hắn ngồi xổm xuống mang theo thần sắc khác nhau mà chống má mệt mỏi ngáp.

Lá cây khô vàng bị gió cuốn bay đi sau đó rụng xuống vũng nước bên chân nàng.

Trong vũng nước ấy là bầu trời xám xịt.

Lại thêm một canh giờ nữa, hoàng hôn đã buông xuống nơi núi xa. Cuối cùng Tiểu Xuân cũng vỗ vỗ làn váy và đứng lên. Có lẽ nàng cũng ý thức được chủ nhân căn phòng kia hôm nay chỉ sợ sẽ không lộ mặt. Nàng đặt sọt tre trước cửa phòng hắn rồi đi dọc theo con đường núi giống một người đang đi dạo.

Mãi tới lúc này Doanh Chu mới đi ra từ phía sau bức tường.

Biểu tình của hắn phức tạp khi nhìn chăm chú vào bóng dáng tươi sáng phía xa. Chờ đối phương hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn hắn mới rã rời đi tới nhặt cái giỏ tre trước cửa. Bên trong là mấy con cá bé nhỏ khô quắt không còn sinh khí.

Màn đêm lấy tốc độ chớp mắt để vây lấy Bắc Hào Sơn.

Doanh Chu chẳng ăn gì mà ngửa đầu nằm trên giường, hai mắt thất thần nhìn xà nhà, tâm tư như sóng cuộn.

Như vậy hẳn là được đúng không?

Hắn thầm nghĩ.

Tạm thời duy trì khoảng cách với Tiểu Xuân, chờ hắn thực sự buông được nàng là mọi người có thể vui mừng.

Nếu không hắn chẳng biết phải …… đối mặt với nàng thế nào với bộ dạng này.

Doanh Chu trở mình buồn rầu ôm gối mềm vào lòng.

Nếu không cảnh tỉnh bản thân thì sợ là…… hắn sẽ lại không khống chế được mà thích nàng.

Nhưng Trọng Lâu nói không sai.



Thích một cái cây quả thực mệt mỏi……

*

Tuyết tan trời trong, vừa ra cửa đã thấy ánh mặt trời ấm áp. Tiểu Xuân vào một quán mì gọi một bát. Mì vừa bưng lên khóe mắt nàng đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đội ngũ tuần tra núi.

Tầm mắt hai người lơ đãng chạm nhau và thật kỳ lạ là bọn họ đều nở nụ cười khách sáo rồi gật đầu. Sau đó Tiểu Xuân nhanh chóng hoàn hồn và vẫy tay chào hỏi: “Doanh Chu!”

Nàng không vội ăn mì mà hưng phấn chạy tới hỏi hắn, “Ngày hôm qua ta mang cá cho ngươi đó, ngươi thấy không?”

“Ừ.” Hắn gật đầu đáp, “Cảm ơn…… Ngươi cho ta nhiều thế ngươi có đủ ăn không?”

“Ta và dì nhỏ cùng nướng và ăn nhiều rồi, không cần lo. Còn ngươi thì sao, ngươi tính ăn thế nào?”

Doanh Chu: “Ta…… định muối.”

Để lâu thế rồi cũng chẳng còn cách nào khác.

Nói xong hắn lại bổ sung một câu, “Lúc nào tiện ta sẽ đưa một ít cho ngươi. Ngươi có ăn được cá muối không?”

“Được.” Tiểu Xuân híp mắt cười, “Ta ăn cái gì cũng được.”

Thấy nàng đang cười thế là hắn cũng không nhịn được nhếch môi.

Khác với lúc trước, lần này Tiểu Xuân cảm thấy Doanh Chu hơi gầy hơn, cả người tiều tụy, cằm cũng mọc râu. Vốn nàng còn muốn hỏi thăm hắn hai câu nhưng thủ lĩnh đội tuần tra đã gọi hắn.

“Ta tìm ngươi sau nhé.” Hắn vội vàng từ biệt và chạy chậm đuổi theo đội ngũ.

Đi tới tận cổng lớn Doanh Chu vẫn không nhịn được mà trộm quay đầu nhìn nàng. Tiểu Xuân vẫn đứng tại chỗ vẫy tay, mãi tới khi cả đội biến mất ở cửa nàng mới quay lại quán và ăn hết bát mì đã hơi trương của mình.

Qua lập xuân chẳng còn ai tới khu vực cầu xây trên vách núi nữa. Nơi ấy vừa nhìn đã thấy hết, chỉ có một vách đá lẻ loi, nhạt nhẽo lại đơn điệu, thật sự không thể thu hút được nhiều người.

Tiểu Xuân ngồi trên cầu, hai chân thò qua khe hở ở lan can và thả xuống dưới. Bộ dạng của nàng mơ hồ, ánh mắt đánh giá từng bầy tiên hạc rẽ mây bay qua. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Nàng cứ thế nhìn mãi, chẳng biết đang nghĩ gì.

Đột nhiên có người vỗ vai nàng nhưng mãi một lúc nàng mới mờ mịt quay mặt qua.

“Ấy, ai đây nhỉ?” khang Kiều nhìn hai hàng nước mắt trên gò má của nàng thì hé miệng cười hỏi, “Sao lại nghiêm túc thế? Ở đây nhập định à?”

Nàng ấy giũ khăn lau mặt cho Tiểu Xuân như đang chăm sóc con cháu trong nhà còn nhỏ tuổi.

Sức tay của Khang Kiều rất khỏe, mặt mũi Tiểu Xuân bị nàng ấy lau thì đỏ bừng lên, mãi mới thở được một hơi và hỏi: “Dì tới nơi này làm gì?”

“Tìm ngươi chơi đó.” Người sau nhẹ phất vạt áo và không thèm để ý ngồi xuống bên cạnh, “Gần đây ngươi làm gì thế? Nhìn có vẻ buồn bã ỉu xìu.”

“Thế à?”

Tiểu Xuân tự nhủ và sờ mặt mình.

“Có đó. Nhìn mặt mày ngươi kìa, chẳng còn chút hoạt bát nào trước kia.” Khang Kiều ngửa mặt ra sau, tay chống xuống đất, “Nếu cứ thế này ngươi sẽ thành gỗ mất. Nhân lúc ngày xuân tươi đẹp phải vui vẻ chứ? Chạy tới đây tu đạo thành Phật à?”

Nàng nghe thấy lời này thì nản lòng gục hai cánh tay trên lan can, “Ta cũng rất muốn vui vẻ…… Nhưng chỉ có một mình nên không biết phải đi đâu.”

Đối phương lập tức nói: “Doanh Chu đâu? Bảo nó đi chơi với ngươi.”

“Hắn rất bận.” Tiểu Xuân ai oán và nghiêm túc giải thích thay Doanh Chu, “Mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện hắn phải làm, ta không tiện làm phiền hắn.”

“Hắn bận ấy hả?” Khang Kiều cười nhạo, “Hắn làm gì có việc gì, chẳng qua tự hắn ôm lấy một đống việc, toàn việc vớ vẩn. Nếu ngươi đi tìm chắc chắn hắn sẽ không làm gì, bỏ hết mà xông qua núi đao biển lửa tới chỗ ngươi ấy.”

Tiểu Xuân nửa tin nửa ngờ mà liếc nàng, cuối cùng mới khẳng định nàng ấy đang đùa mình và bò ra lan can cười: “Sao có thể?”

“Sao lại không thể? Ngươi không biết hả?” Người dì điên điên khùng khùng này nhẹ nhàng bâng quơ lấy ngón trỏ chọc chọc trán nàng, “Doanh Chu thích ngươi đó. Là cái loại thích và muốn thành thân ấy.”

 

------oOo------

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi