TRONG NÚI CÓ CÂY CỔ THỤ - THƯỞNG PHẠN PHẠT NGẠ

Trầm An còn giữ được chút lý trí nhưng hắn hoàn toàn hoang mang, cả người run rẩy bước về phía trước, giọng nghi hoặc tự hỏi: “Nhập…… ma ư?”

Thủ vệ thấy hắn tới gần thì sợ hãi. Kẻ đứng đầu cũng sợ tới nỗi chân mềm nhũn ngã ra đất.

“Đừng, đừng, đừng tới đây……”

“Có phải ngươi đã ăn thịt người không?!” Chung quanh có người lên tiếng chất vấn.

“Chỉ có yêu quái ăn thịt người mới nhập ma, ngươi đã ăn thịt người sao?”

Trầm An mờ mịt cúi đầu nhớ tới ký ức lúc còn làm cầm thú. Khi ấy hắn chạy khắp núi đồi đuổi theo thỏ hoang, tránh né thiên địch…… Hắn là một con sói cô độc, sinh ra đã không có chỗ ở cố định mà lưu lạc khắp nơi. Nhờ cơ duyên hắn mới tới Bắc Hào Sơn cậy nhờ.

Trước kia rất nhiều lần hắn bị đói bụng, vì thế căn bản không nhớ nổi đã từng tấn công con người hay chưa, hoặc đã từng coi thi thể người là cơm thừa canh cặn đỡ đói lòng hay chưa.

“Ta không nhớ được…… Ta thật sự không nhớ được……”

Lúc hắn nói chuyện tiếng nói mang theo gầm nhẹ, gương mặt người dần vặn vẹo biến thành hình thù giống đầu sói hơn. Bộ dạng này khiến Tiểu Xuân nhớ tới con sư tử tinh ở Bạch Vu Sơn lúc trước.

Trầm An vốn là lang yêu mới tu thành hình người vì thế hắn không có nhiều kiến thức về yêu giới. Hắn theo bản năng cầu cứu các tiền bối.

“Chuyện gì sẽ xảy ra với ta?”

“Cứu ta, mau cứu ta……”

Thủ lĩnh đội thủ vệ nuốt nước miếng rồi cố trấn định và bình tĩnh ra lệnh: “Bên trong thành xuất hiện yêu quái bị ma hóa, mau đi tìm mấy vị tướng quân tới tiến hành đối phó!”

Tốc độ biến hóa thân thể của hắn quá nhanh, chỉ trong nháy mắt khí đen đã quấn quanh tứ chi khiến hình dáng con người vốn đã mơ hồ của hắn lại càng thêm mơ hồ.

Lúc Trầm An lại ngẩng đầu thì hắn chỉ phát ra tiếng rít gào chứ không còn tiếng người. Tiếng rít gào kia mang theo áp lực và uy hiếp như núi băng nứt vỡ tạo ra sức mạnh thực chất làm rung chuyển đất đá trong phạm vi trăm dặm.

Doanh Chu ôm lấy sọt cá mặn và theo tiếng mà tới. Mắt thấy Tiểu Xuân muốn tiến lên thế là hắn nhanh chóng giữ lấy nàng.

“Đừng đi qua!”

Tiểu Xuân: “Nhưng……”

“Việc đã đến nước này ngươi không cứu được hắn nữa đâu.” Hắn ngóng nhìn Trầm An đã nửa người nửa ma và nhíu mày nói, “Để bảo vệ lang tộc thì biện pháp duy nhất là diệt trừ hắn.”

Giống lúc ở Bạch Vu Sơn.

Lang yêu hóa ma có hình thể cao lớn, người già và trẻ em có yêu lực thấp vội vã lùi lại.

“Những người không liên quan mau rút lui đi, mau bảo vệ trẻ con, đừng tò mò xem chuyện vui nữa!”

Những tiếng bước chân dồn dập truyền tới, người đầu tiên đuổi tới là Khang Kiều, sau lưng còn có một vị tướng quân thực lực ngang bằng Trọng Lâu. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Vị tướng quân kia thấy thế thì nhanh chóng quyết định ra lệnh cho thuộc hạ mở kết giới định đánh gục đối phương trong đó.

Đúng lúc này ánh mắt Tiểu Xuân vội nhìn lên cao, không biết nàng nhìn thấy cái gì mà bỗng giơ tay và trầm giọng nói: “Không cần. Không kịp nữa rồi.”

Trên bầu trời cao vạn trượng là mây đen dày đặc u ám mang theo hiểm ác. Nó bao trùm cả Bắc Hào Sơn, chỉ thoáng chốc đã có cuồng phong gào thét. Dù là ban ngày nhưng ánh sáng vẫn tối tăm, gió cuốn cát bụi khắp nơi, gần như không mở mắt được.

Hôm nay thiên lôi nói tới là tới, quả thực không cho người ta cơ hội hoàn hồn.

Doanh Chu nâng khuỷu tay che mặt, tay không nhịn được kéo Tiểu Xuân vào lòng dù hắn biết nàng có vỏ sồi chống đỡ.

Phản ứng của Khang Kiều cũng rất nhanh. Đám lang yêu chung quanh còn đang hỗ trợ mọi người trốn vào trong phòng thì nàng ấy đã kết ấn và tạo ra một chú pháp cực kỳ phức tạp.

Tiếng sấm trên đỉnh đầu ngo ngoe rục rịch còn dưới chân ma yêu là một pháp trận cực lớn, sau đó cả người hắn cứ thế biến mất.



Mây đen nặng nề tản ra hai bên giống như màn sân khấu bị người ta kéo ra, ánh mặt trời lại chói lòa.

Tiểu Xuân thò đầu ra khỏi ống tay áo của Doanh Chu mà nhìn nhưng chỉ nghe được tiếng sét xé rách từ phương xa.

Nàng như có cảm giác mà quay người và thấy nơi hẻm núi cách đó vài ngọn núi là mây đen giăng kín, lốc xoáy đang lạnh lùng vô tình phun sấm sét xuống dưới. Nhìn từ đây mây đen kia chỉ bằng bàn tay, thi thoảng sẽ có ánh sáng lóe lên mờ mịt.

“Ta đã đẩy hắn tới ngọn núi cách đây 200 dặm. Nơi đó hẻo lánh ít dấu chân người, hẳn sẽ không ngộ thương kẻ khác.”

Khang Kiều nhanh chóng thu lại tầm mắt và giải thích với những người còn lại.

Toàn thể lang yêu từ già trẻ lớn bé tới nam nữ đều thở dài nhẹ nhõm. May mà Tư Tế đã quay lại chứ không cả lang tộc to thế này cũng không biết phải vượt qua kiếp nạn ngoài ý muốn này kiểu gì.

Tiểu Xuân hiểu rõ nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Vậy Trầm An……”

Khang Kiều không hề vòng vo: “Một khi bị sét đánh thì trừ khi hôi phi yên diệt nếu không nó sẽ không ngừng. Hắn không sống được đâu, thiên lôi rất lợi hại, cái này ngươi ắt phải hiểu rõ hơn ai hết.”

Nói thì nói thế nhưng chuyện con sử tử tinh lúc trước khác. Dù sao nàng cũng không quen nó nên có thể đứng ngoài xem kịch rồi buông một câu tiếc hận. Nhưng Trầm An là bạn nàng, nay hắn cứ thế sống sờ sờ bị đánh chết.

Từ lúc hắn biến đổi tới khi chết chưa đủ một nén nhang. Một khắc trước hai người còn nói chuyện thế mà bây giờ hắn đã xuống địa ngục. Nàng cảm thấy thật khó mà chấp nhận được.

“Không chỉ có ngươi.” Doanh Chu lướt một vòng chung quanh và hạ giọng nói, “Mọi người đều không ngờ. Yêu quái gặp phải chuyện này thì không khác gì con người gặp phải bệnh nan y, chẳng còn cách nào xoay chuyển trời đất.”

Tiểu Xuân nghe vậy thì khóe mắt mới để ý tới đám lang yêu đang trốn hai bên đường. Kết cục của Trầm An rõ ràng cũng khiến bọn họ chấn động, trong lúc ấy ai cũng xúc động nhíu mày trầm mặc.

“Ngoài tiêu diệt và chém giết thì không có cách nào khác ư?” Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định.

Doanh Chu nhìn nàng và lắc đầu không nói gì.

“Không có, đây là quy định của của trời.”

Trời, đất, con người, đó là thứ tự vĩnh viễn không thể thay đổi. Trời là cao nhất.

**

Một con sói xám còn trẻ đã chết nhưng vì hắn mới gia nhập Bắc Hào Sơn không lâu, lại không quá nổi bật nên việc này cũng chỉ được mọi người truyền miệng trong lúc trà dư tửu hậu.

Tiểu Xuân không quá vui vẻ trải qua phần còn lại của ngày hôm đó. Đã là ngày thứ ba rồi, chỉ còn hai ngày nữa là nàng phải trở về núi.

Tiểu Xuân ngồi ngây ra dưới gốc cây nhỏ trước cửa phòng, tay nắm lấy hai hạt dẻ tươi. Nàng ngồi đó nhìn ra bóng đêm lạnh nhạt.

Ánh trăng kéo thân thể to lớn của nó tới gần nàng, Doanh Chu thì cố dậm bước, tay xách theo một rổ trái cây thập cẩm đi tới ngồi xuống cạnh nàng.

Tầm mắt hắn liếc nhìn hạt dẻ trong tay nàng thì hiểu: “Còn nghĩ tới chuyện của Trầm An à?”

Tiểu Xuân uể oải lên tiếng: “Ta cảm thấy khó hiểu.”

Hắn nhìn nàng và cố gắng nhẹ giọng nhất có thể để trấn an nàng: “Khó hiểu cái gì?”

“Thật ra biến cố này xảy ra ở yêu tộc khá thường xuyên, cũng không có gì mới mẻ cả.” Doanh Chu cũng học theo nàng mà phóng ánh mắt về phía núi cao giấu mình trong mây ở nơi xa, “Trước khi khai linh trí và biết tu luyện rất nhiều loài thú hung mãnh chỉ cầu no bụng, căn bản không nghĩ tới chuyện thành tinh hay thành yêu. Thịt người cũng không phải quá ngon nên nếu có lựa chọn khác bọn chúng sẽ không tấn công con người, nhưng chỗ nào cũng là đám thú hoang đói bụng nên chẳng ai chê bai nhiều. Có lẽ bọn chúng cũng không cố ý làm hại người qua đường mà chỉ ăn xác chết nhưng dưới sự phán xét của ông trời thì đó là tội ác cần diệt trừ.”

“Nhưng thế thì cũng quá oan uổng!” Tiểu Xuân không nhịn được bất bình thay cho đám yêu ma kia, “Vì sao trời cao chưa cho cơ hội giải thích đã chém giết? Kẻ nắm quyền sinh sát trong tay lại qua loa đoạt mạng người ta như thế ư?”

Giống ngày đó ở Bạch Vu Sơn trời cũng giáng thiên lôi xuống một cách vô tội vạ, chẳng chịu phân biệt trắng đen. Nó muốn nàng đi đời nhà ma thì nàng cũng phải chịu.

“Đúng vậy.” Doanh Chu nhẹ nhàng cảm thán, “Ai bảo nó là trời? Nó sẽ không nói đạo lý với bất kỳ kẻ nào.”



Hắn vừa dứt lời, Tiểu Xuân còn đang muốn cãi lại thì một giọng lạnh nhạt chợt vang lên, chen ngang câu chuyện.

“Nghe nói thời xưa Cửu Châu đại địa tràn đầy linh khí, yêu thú hoành hành khắp nơi, kẻ nào cũng ăn thịt người thế nên số lượng con người ngày càng giảm. Đám người đã phi thăng làm thần tiên muốn bảo vệ con người bé nhỏ nên mới cấy hạt giống ma hóa trong máu thịt mỗi yêu quái, giống như một lời nguyền của người phàm.”

Tối nay khó có lúc Khang Kiều không cùng xem tinh tượng với lão lang yêu. Nàng ấy mặc một thân tế phục nghiêm trang chậm rãi bước trong bóng đêm tới chỗ họ, “Thế nên từ đó về sau yêu thú không dám dễ dàng giết người nữa. Dù sao thì một khi ăn phải người sẽ bị trời diệt tận gốc.”

Nhưng Doanh Chu lại nghi hoặc: “Vì sao ‘trời’ lại che chở người phàm như thế? Chỉ vì bọn họ trói gà không chặt sao?”

“Không hẳn thế.” Nàng cười nửa đùa nửa thật, “Có yêu quái đồn rằng con người trên thế gian chính là “người cùng tộc” với trời xanh nhưng bị bọn họ vứt bỏ nên lúc cần kíp bọn họ vẫn ra tay hỗ trợ. Có lẽ trong đại địa này từng xảy ra phân tranh nào đó mà chẳng ai biết được……”

“Vậy hiện tại thì sao?” Tiểu Xuân không để bụng cái này, “Hiện giờ rõ ràng yêu quái đâu có chủ động hại người. Chuyện đã làm khi còn là dã thú thì đó là thú tính, đâu cần truy cứu tận tới lúc này?!”

Khang Kiều khoanh tay nói, “Có lẽ trời cũng không đoán được ngàn vạn năm sau linh lực lại loãng như thế. Ngươi nói xem đám yêu thú tung hoành tứ hải năm đó như cổ điêu, thổ lâu, Cùng Kỳ làm gì còn tung tích nữa. Chim muông khai linh trí hẳn là nằm ngoài dự đoán của trời nhưng quy củ đã đặt ra rồi, nếu lại sửa chẳng phải thừa nhận trước giờ chúng nó đều sai sao.”

Tiểu Xuân: “Không thể thừa nhận à?”

Dì nhỏ nở nụ cười cao thâm khó đoán, trong lòng than nàng vẫn còn trẻ con, “‘Trời’ đâu có dễ dàng thừa nhận sai lầm của mình?”

Huống hồ một khi thừa nhận vậy phải đền cho yêu quái bị nó chém giết thế nào? Mà đám con sâu cái kiến dưới hạ giới sẽ đối đãi tới chúa tể của vạn vật ra sao?

Đối với kẻ thượng vị thì thay vì đưa ra quy chế mới có khả năng ảnh hưởng tới thiên uy chẳng bằng đâm lao thì theo lao và giết tiếp.

Về điểm này nàng cũng không thấy quá khó hiểu.

“Có lẽ chờ đến một ngày nào đó xuất hiện pháp thuật nào đó tới trời cũng chẳng thể làm gì thì mới có thể khiến nó nhìn thẳng vào chúng sinh.”

Khang Kiều nói xong mới nhìn hai kẻ trước mặt và nói thêm một câu, “Thôi, việc đã đến nước này ngoài việc mắng ông trời hai câu chúng ta cũng không làm được gì đâu. Đứng lên đi.”

Nàng vươn tay ra đỡ Tiểu Xuân, “Thủ vệ đã làm một linh đường đơn giản cho Trầm An, đi tiễn hắn một đoạn thôi.”

*

Mùi nến và hương cùng tiền giấy theo gió bay vào Sương Hàn Đường.

Đại Tư Tế đang ngửa đầu híp mắt nhìn sao trời. Mũi ông ấy hấp háy, tay sờ soạng hông định lấy cái tẩu hút.

“Tư Tế đang tìm cái gì thế?” Thiếu niên đứng bên cạnh hầu hạ thấy thế thì buồn bực, “Con nhớ rõ là ngài không hút thuốc khi quan sát tinh tượng cơ mà.”

Ông ấy vẫn tiếp tục sờ và hoàn toàn không để ý. Ai biết đột nhiên mặt mày ông ấy căng thẳng hẳn lên, đầu lắc lắc, miệng tặc lưỡi một cái, “Hôm nay thật sự kỳ quái quá……”

Thiếu niên ngây ra hỏi ông ấy có ý gì.

“Từ nửa năm trước ta đã để ý tới tinh tượng ám chỉ nhật thực. Theo lý thuyết thì vốn nó sẽ xảy ra vào ngày 5 tháng chạp nhưng hiện tại xem ra chỉ sợ nó sẽ tới sớm 10 ngày…… Không, có lẽ trong ba ngày nữa cũng nên.”

Lão lang yêu trầm giọng nói, “Đây chính là hiện tượng thiên văn 500 năm khó gặp của thế gian……”

Từ xưa sự di chuyển của các vì sao, của mặt trăng và mặt trời đã mang tới những phỏng đoán về sức mạnh. Nó có thể khiến người ta đọa ma cũng có thể giúp người ta đắc đạo.

Những thứ quá mạnh luôn là thứ vượt khỏi sự khống chế.

Ông ấy có dự cảm không tốt lắm.

 

------oOo------

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi