TRONG NÚI CÓ CÂY CỔ THỤ - THƯỞNG PHẠN PHẠT NGẠ

Nghĩ rằng càng gần bản thể thì càng có trợ giúp cho cây non lớn lên nên Doanh Chu trồng cái cây nhỏ cách cây sồi lớn không xa.

Hiện tại mỗi ngày hắn đều có hy vọng chứ không phải ngày ngày chăm sóc cây đại thụ kia một cách vô thức nữa. Toàn bộ tâm tư của hắn đều được đặt trên cái cây non nhỏ bé.

Tưới nước, bón phân, khống chế sâu bệnh.

Thậm chí hắn còn xách mấy thùng bất lão tuyền từ Bắc Hào Sơn tới đây. Dù sao cũng là nước, đương nhiên phải dùng thứ tốt nhất, mặc kệ nó có tác dụng hay không. Tóm lại hắn cứ nhắm mắt tiến lên xem có chạy chữa được không.

Cả ngày hắn đều vây quanh cái cây, tu luyện cũng ngồi bên cạnh, gần như không dời một tấc. (Hãy đọc thử truyện A Ly của trang Rừng Hổ Phách) Nhưng cái cây non này quả thực quá mức yếu ớt. Gió to cũng nguy hiểm, phơi nắng quá thì héo, không những thế hắn còn phải nhìn chằm chằm con Lộc Thục ngu si kia.

Có lẽ nó thấy chủ nhân luôn vây quanh chăm bón cái cây bé tí chả có gì đặc biệt kia nên rất nhiều lần nó đã nhân lúc Doanh Chu không để ý và há miệng muốn nếm thử mùi vị.

Ngày tháng trôi qua không nhanh không chậm, đảo mắt đã vào hạ.

Trong lúc này Khang Kiều đã tới hai lần, chủ yếu là để chữa thương cho hắn và mang theo chút thuốc bổ.

Đại Tư Tế cũng tới một lần xem cây non kia mọc thế nào —— theo ý của ông thì tình huống của cây non lúc này không quá giống khi làm vật cứu mạng lúc gần chết. Nó có dấu hiệu lớn lên, nhưng so với cây cỏ bình thường thì tốc độ không nhanh lắm, không biết là vì nguyên nhân gì.

Mà những vị khách không ngờ nhất lại là hai con linh miêu ở trấn Bạch Thạch Hà. Không biết hai đứa nó hỏi ai đường mà cũng lòng vòng tới được chỗ này.

Vừa tới nơi thằng anh đã quỳ gối xuống đất khóc đến không thở nổi: “Ối đại ca ơi, mới từ biệt nửa năm mà sao đại ca đã rơi vào thảm cảnh này vậy……”

“Nhớ trước đây hai người song kiếm hợp bích như thần tiên quyến lữ, không biết đã tiêu diệt biết bao yêu ma quỷ quái thế mà giờ đã người đầu muối tiêu tiễn người tóc đen là sao ——”

Thằng em giơ tay lau nước mắt nước mũi, “Đại tỷ của chúng ta đúng là mệnh khổ, tu vi hơn 3000 năm mà nói không có là không có, giờ còn biến thành ngọn cỏ thế này!”

Hắn nhìn cái cây trước mặt rồi bi thương vung tay áo khóc tang, “Ối đại tỷ ơi, sao ngài lai xui xẻo thế! Vốn tưởng ngài có thể dựa vào tài y thuật nổi danh mà uy chấn khắp nơi, nhưng nửa đường lại gặp tai kiếp, cứ thế mà chết. Ối đại tỷ ơi……”

Doanh Chu cầm một cái cuốc trong tay và ngồi trên một cái rễ to của cây sồi nhìn hai thằng hề kia mà khóe mắt giật giật. Hắn nhìn chằm chằm hai con linh miêu đang khóc thảm thiết thì chán quá nói: “Các ngươi đang nói cái gì thế?” Hắn chỉ chỉ trước mặt mình, “Tiểu Xuân ở chỗ này cơ mà, còn đấy là cây cỏ thôi, quỳ cái gì?”

“……”

Hai tên kia vội vàng lau khô nước mắt rồi bò bằng cả tay và chân tới ngồi đối diện hắn và thành kính lạy hai cái như đang lạy bậc vương giả.

Triều Tam buông một bó đồ đặc sản quê nhà xuống rồi đẩy tới trước mặt Doanh Chu. Hắn mở miệng than thở những gì bọn họ đã làm trong thời gian qua, “Sau khi đón năm mới hai anh em tiểu nhân không có việc gì làm nên tới Bắc Hào Sơn một chuyến định vấn an ngài. Ai biết lại nghe thủ vệ kể về dị thường trong ngày nhật thực và biết ngài đã tới đây. Hai anh em tiểu nhân dù sao cũng là mèo …… nên không thân thiết với nhóm sói xám trên núi. Sau khi tính toán xong bọn tiểu nhân tính toán khởi hành tới đây tìm ngài.”

Em trai hắn là Mộ Tứ lẩm bẩm thêm một câu, “Không thân nhưng bọn tiểu nhân cũng để lại mấy xe thịt hươu đó.”

Doanh Chu nghe vậy thì hiểu ý và giơ tay sờ eo, “Các ngươi có thể cầm tín vật của ta tới tộc sói xám, lúc ấy bọn họ sẽ tự……”

Hắn sờ mãi không thấy gì mới nhớ ra mình đã để lại răng sói ở chợ đen cho con cá sấu tinh kia.

Thiếu niên xấu hổ đờ ra, mãi lâu sau mới mím môi thấp giọng nói, “Xin lỗi, mối quan hệ của ta và lang tộc không quá tốt, hiện tại có khi ta chẳng giúp gì được cho các ngươi đâu.”

Dù sao thì yêu lực của hắn cũng không bằng trước……

Hai con linh miêu cũng trầm mặc nhìn nhau sau đó không để bụng cười ha ha: “Đại ca nói gì thế! Bọn tiểu nhân đâu có tới tìm ngài nhờ hỗ trợ.”

Mộ Tứ nghe anh nói thế thì cũng đáp: “Đúng vậy”.

Triều Tam huých khuỷu tay chọc chọc hắn, “Nói thế nào thì ngài cũng là ân nhân cứu mạng anh em tiểu nhân. Loài linh miêu chúng ta tuy láu cá nhưng vẫn biết báo ân. Lúc này bọn tiểu nhân tới thăm ngài thôi chứ không có ý gì khác.”

Mộ Tứ cũng gật đầu, “Người ta bảo nhiều người sức lớn. Qua một đoạn thời gian bọn tiểu nhân sẽ tới trấn nhỏ tìm lão nhím tinh hỏi xem ông ấy có cách nào để đại tỷ khôi phục lại yêu lực hay không.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Anh hắn không nghĩ tới cái này nên lập tức quay đầu khen, “Ý này của đệ không tồi.”

“Hê hê.”

Ánh nắng đầu hạ chiếu lên mặt vỡ của cái cây to khiến rêu phong bám trên đó càng thêm xanh mướt. Con Lộc Thục đang cúi đầu dùng chóp mũi ngửi ngửi cái bao thổ sản, hai tai động đậy rồi dựng thẳng nghe Doanh Chu mở miệng ngập ngừng: “Các ngươi……”

Hắn mang thần sắc phức tạp mà nhìn chằm chằm đối phương mãi một lúc mới cảm kích và gật đầu mỉm cười nói: “Đa tạ.”

“Ấy, có gì đâu.”

“Ngài khách sáo quá.”



Hai con linh miêu đi được chưa lâu thì con mãng xà tới cửa.

Không hiểu sao Doanh Chu cũng không quá ngạc nhiên khi thấy hắn xuất hiện ở chỗ này. Hắn cũng không định chiêu đãi tên kia, dù sao thì ngọn núi cũng rất lớn, tên kia muốn đi đâu thì đi.

Tu vi của Hàn Thấm lúc này đã cao hơn khi mới gặp nhiều. Khí sắc của hắn cũng tốt hơn, không trắng bệch như người chết nữa, cũng không còn quá hung ác nham hiểm nữa.

Hắn mặc một thân áo dài ung dung nhưng tinh xảo. Có vẻ như lần trước bán da được khá nhiều tiền nên cả người hắn toàn đồ xa xỉ.

Giờ phút này hắn đang khoanh tay nhìn cây sồi trắng với biểu tình khó lường. Cây đại thụ vốn tươi thắm sum xuê nay đã héo một nửa, chỉ còn một bên cành cây rải rác treo mấy cái lá xanh.

Hàn Thấm nhìn cây to xong lại hiếm lạ mà nghiêng đầu nhìn Doanh Chu nghiêm túc xới đất, tưới nước, tỉa lá cho cái cây nhỏ bên cạnh.

“Ngày ấy rời khỏi Bắc Hào Sơn ta còn tưởng các ngươi chỉ cần lo lắng về việc thụ tinh bị bản thể hạn chế đi lại, hoặc nước suối chưa chắc đã trị được bệnh. Không ngờ lúc này gặp lại người cũng chẳng còn.”

Hàn Thấm không nhịn được lắc đầu, “Thế sự thật là khó lường.”

“Ngươi làm mấy việc này trông có vẻ thuần thục nhỉ?” Ánh mắt hắn theo động tác của Doanh Chu mà đảo quanh sau đó mới nhìn ra sau lưng hắn, “Ngươi còn có thể tự tìm con vật nuôi giải buồn cơ đấy, cũng không tệ.”

Con Lộc Thục nghe vậy thì giống như hiểu người ta đang nói đến mình và kiêu ngạo vươn cổ.

Doanh Chu: “Đó là dì nhỏ mang tới cho ta……”

Trước cây sồi trắng có một tảng đá bóng loáng hơi nghiêng. Mặt tảng đá cực kỳ sạch sẽ. Lúc trước có hai con yêu quái tranh nhau một mảnh xương của yêu thú ở chỗ này rồi dẫn tới thiên tai liên tiếp.

Doanh Chu bận xong mới cùng ngồi xuống với Hàn Thấm và nhìn ra ngoài. Tầm mắt bọn họ chỉ thấy rừng rậm miên man không thấy cuối.

“Aizzz.” Con mãng xà kia cong một chân rồi chống tay hơi liếc mắt gọi, “Nói thật ta rất bội phục ngươi.”

Thiếu niên nhìn nơi xa không chớp mắt, “Sao lại nói thế?”

“Kỳ thật lúc ở trấn Bạch Thạch Hà ta cũng có chút tình cảm với Tiểu Xuân.”

Hắn chả hề cố kỵ mà nói thẳng khiến Doanh Chu khó chịu quay đầu và nhíu mày.

Hàn Thấm cũng chẳng thèm để ý mà vẫn tiếp tục thẳng thắn nói: “Nhưng ta hiểu nàng là cây cỏ không có tình căn, cảm xúc không nhiều. Chỉ nguyên điểm này ta đã không thể vượt qua chứ đừng nói tới chuyện cam nguyện quanh quẩn trên núi với nàng rồi cùng trải qua ngày tháng như bị cầm tù. Ngươi có thể vì Tiểu Xuân làm được nhiều như vậy đúng là đáng bội phục.”

Hắn cất lời khen ngợi từ đáy lòng, “Có lẽ là do thiên tính. Loài rắn chúng ta tính tình lạnh nhạt, không thể vì một nữ nhân mà chịu bỏ hết tu vi. Còn đám chó và sói các ngươi lại tương đối chung thủy.”

“Tu vi……” Doanh Chu bỗng nhiên rũ mắt xòe lòng bàn tay và chăm chú nhìn một lát, “Không phải.”

Ánh mắt hắn nhẹ nhàng trầm xuống và giải thích: “Lúc trước ta cực kỳ coi trọng tu vi, còn đi khắp Lục Hợp Bát Hoang để tìm phương pháp có thể nhanh chóng tăng tu vi. Ta muốn trở nên mạnh mẽ, để hai tộc lang hay khuyển đều phải ngước nhìn và không dám coi khinh ta nữa. Với ta mà nói thì tu vi rất quan trọng, chỉ là nếu so với nàng…… thì nàng vẫn xếp thứ nhất.”

Con mãng xà vừa suy tư vừa lặng lẽ đánh giá hắn.

Khuôn mặt thiếu niên tuấn tú nghiêm túc lại tự nhiên mang chút kiên định. Một người như thế căn bản sẽ không có nửa phần nghi ngờ với tình cảm của mình.

Trong một khắc Hàn Thấm bỗng nhiên cảm thấy dưới bầu trời này người thích hợp với Tiểu Xuân nhất có lẽ chỉ có hắn.

Vì thế Hàn Thấm cười khẽ một tiếng rồi chống đầu gối đứng lên, “Thế nên hiện tại tình huống của nàng ấy thế nào?”

Con mãng xà đi tới trước mảnh vườn mà Doanh Chu chăm bẵm tỉ mỉ sau đó hất cằm hỏi, “Ngươi chăm sóc nàng lâu như thế đã thấy dấu hiệu chuyển biến gì tốt không?”

Doanh Chu nghe xong chỉ lắc đầu: “Linh lực rất mỏng manh và không có gì thay đổi. Đại Tư Tế của lang tộc cũng bó tay không có biện pháp. Chỉ có thể tiếp tục chăm sóc thêm một thời gian nữa xem sao.”

Hàn Thấm nhìn chằm chằm cây nhỏ kia và trầm mặc một lúc. Tiếp theo hắn kết ấn xem bên trong có hơi thở hay không thì thấy có thứ gì đó từ sâu thẳm trong kết giới nhẹ bắn vào tay hắn.

Con mãng xà mở mắt và nghiền ngẫm tình huống.

Một tháng sau Hàn Thấm lại tới, trong tay có thêm một thứ khá to được bọc vải đen.

Lúc đó Doanh Chu đang hóa thú dùng móng vuốt đạp lên mặt đất bức đám côn trùng ngo ngoe rục rịch chung quanh phải lùi lại. Đây là kỹ xảo hắn mới phát hiện ra gần đây, vừa không tốn sức vừa có hiệu quả.

“Này.” Con mãng xà lên tiếng thế là thiếu niên hóa thành hình người và giũ giũ áo tiến lên.

“Sao thế?”

Chỗ ẩn thân lộ liễu quá cũng không tốt, kẻ nhàn rỗi nào cũng muốn tìm tới cửa làm phiền.



“Không phải ngươi nói cây non của Tiểu Xuân không lớn lên mấy à?” Hàn Thấm đổi chân đứng kiểu khác, “Ta trở về tra xét những ghi chép về thụ tinh và phát hiện một vài thứ thú vị. Ngươi có biết…… ‘ngủ say’ không?”

Từ này cũng không xa lạ nên Doanh Chu gật gật đầu: “Nàng từng nhắc tới.”

Hàn Thấm nói: “Lúc thụ tinh còn chưa thể tu thành hình người có thể phong bế linh trí của mình và khôi phục trạng thái cỏ cây. Đối với đám thụ tinh thì đó là cách ‘tự sát’ ít thống khổ nhất.”

Nói tới đây hắn đột nhiên thay đổi câu chuyện, “Nhưng cái gọi là ‘ngủ say’ đó rốt cuộc chỉ là rơi vào ngủ sâu chứ không phải hồn phi phách tán. Nó và cái chết trong quan niệm của chúng ta không giống nhau.”

Doanh Chu đang nhíu mày nghe thế thì dần thả lỏng rồi lại nhíu mày. Hắn cảm thấy bản thân gần chạm tới cái gì đó rồi nhưng vẫn cách một tầng giấy mỏng để thực sự nắm được thứ kia.

Hàn Thấm nghiêm mặt nói: “Ta đã suy nghĩ rồi. Sở dĩ cái cây nhỏ kia không lớn nhanh là có liên quan tới thụ tinh nương nhờ trong đó. Tiểu Xuân không có phản ứng gì không biết là do nàng đã chết hay … nàng không muốn tỉnh lại?”

Khuôn mặt thiếu niên lập tức trở nên thê lương. Hắn có vẻ nóng lòng muốn mở miệng phản bác nhưng vừa há miệng hắn lại chẳng biết phải nói gì.

Con mãng xà quay người nhìn núi lớn an tĩnh trước mặt và nói: “Trong núi này có muôn vàn cây cỏ nhưng có khi rất nhiều trong số đó là những cái cây từng khai linh trí rồi lại chọn tự chìm vào hôn mê. Nếu không phải đã mất hết hy vọng với cuộc đời thì làm gì có ai muốn ngủ ngàn vạn năm, tới khi thân hình khô héo, rễ thối lá rụng mà vẫn không tỉnh lại đâu?”

Doanh Chu không nói một câu mà chỉ rũ mắt lảng tránh liếc nơi khác. Lòng bàn tay hắn nắm chặt cái cuốc.

Hàn Thấm bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Ngươi muốn thử đánh thức Tiểu Xuân không?”

Hắn nghe thế thì ngây thơ ngước mắt: “…… Đánh thức?”

“Nghe nói thụ tinh ngủ say ở nơi sâu nhất trong ý thức. Nơi ấy hoàn toàn yên lặng, an toàn, giống nơi tránh gió. Nếu không bị sức mạnh bên ngoài quấy rầy họ sẽ rất ít khi chủ động rời khỏi đó.”

Doanh Chu không nhịn được hỏi: “Phải đánh thức nàng thế nào?”

Hàn Thấm đưa cái thứ vẫn cầm trên tay cho hắn, “Ngươi có thể tới thế giới ý thức của nàng và tìm thử xem. Nếu Tiểu Xuân thật sự đang ngủ say và chịu đáp lại tiếng ngươi gọi thì nàng sẽ tự tỉnh lại.”

Lý luận này hắn không thể giải thích rõ nhưng Doanh Chu vẫn hiểu. Nếu nàng không nghe được hắn gọi chứng tỏ nàng không muốn tỉnh lại.

Nói xong Hàn Thấm túm lấy miếng vải che khuất thứ kia và để lộ một cái lồng chim, trong đó là một con cú mèo với bộ dạng quen thuộc.

Doanh Chu: “Nó……”

“Rất quen thuộc đúng không?” Tên kia cười nói, “Lúc ta tới trấn Bạch Thạch Hà tìm thì nó vẫn ở đó. Tuy không có linh trí của con người nnhưng ít nhiều nó vẫn nghe hiểu yêu ngữ. Cũng coi như ngươi may mắn bởi nếu không có nó thì pháp thuật này nhất định khó mà thành.”

Doanh Chu nghiêm túc hỏi: “Phải làm thế nào?”

“Tộc cú mèo có thể đi lại giữa dương gian và hoàng tuyền, lại có năng lực tinh thần mạnh mẽ nên ngươi có thể dựa vào nó lẻn vào ý thức của Tiểu Xuân.”

Hàn Thấm vừa giải thích vừa đi tới bên cạnh cái cây non nớt kia và khom lưng hái một cái lá non.

“……”

Doanh Chu đau lòng quá.

Rồi hắn thấy đối phương mở lồng lôi con cú mèo ra và để nó ngậm cái lá kia.

“Tới đây ôm lấy nó.” Con mãng xà nhét con cú mèo vào lòng Doanh Chu rồi nói, “Đừng có buông ra đó, chỉ có một lần cơ hội thôi, không được phép thất bại. Bây giờ ngươi nghe theo lời ta dặn là được.”

Hắn hít một hơi và gằn từng chữ: “Ngồi khoanh chân, rót một tấc yêu lực vào mười đầu ngón tay, nhắm mắt lại, thả lỏng suy nghĩ.”

“Được rồi.” Hàn Thấm nhẹ lên tiếng chậm rãi nói, “Bây giờ tập trung toàn bộ sự chú ý của ngươi vào nơi sâu nhất, tới nơi tối tăm nhất, nhìn xem có thấy gì không.”

Doanh Chu nhắm mắt, mày nhíu chặt sau đó giật giật.

“Đừng hoảng sợ.”

Hàn Thấm nhận ra hắn đang thực sự cố gắng thăm dò thì hướng dẫn từng bước: “Nếu không có thì lại đi xa hơn một chút……”

Hắn hỏi, “Ngươi thấy không, Doanh Chu?”

 

------oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi