TRỌNG SINH 80 TA BỊ THÁO HÁN SỦNG ĐẾN MANG THAI


Cố Trưng nghĩ mãi không tìm được nguyên nhân, sau khi nghe thấy tiếng động trong bếp, cũng không nằm thêm.

Hai người bọn họ là buổi sáng còn phải đi chợ, nếu không muốn thời gian đi làm bị chậm, thì không thể kéo dài nữa.

Trong phòng bếp, Lâm Thanh Đường từ trong ngăn tủ tìm ra một nắm mì sợi, nấu mì sợi trứng gà, ăn đơn giản một chút sau đó đi vào trong thành bán cua.

"A Trưng, chào buổi sáng!"Lâm Thanh Đường lấy hai quả trứng gà từ trong ngăn tủ, quay đầu lại liền thấy Cố Trưng đứng ở cửa phòng bếp, cô tươi cười.

"Chào buổi sáng! "Cố Trưng ngạc nhiên một chút, nghĩ đến nụ hôn lúc trước.

Theo bản năng, đưa tay sờ sờ mặt.


Lâm Thanh Đường cũng là bất ngờ, vị trí anh sờ vừa đúng là nơi sáng nay cô hôn, cô trốn tránh vội vàng xoay người đi đánh trứng gà.

Mà Cố Trưng nhanh nhẹn đến nhóm lửa, Lâm Thanh Đường thỉnh thoảng len lén nhìn anh một cái.

Cảm xúc không được tự nhiên trong nháy mắt trở nên có chút vui vẻ.

Phát hiện thì phát hiện thôi, cô hôn nam nhân của mình, cũng không phải hôn người khác!Hơn nữa, nam nhân nhà mình tốt như vậy, hận không thể ôm Cố Trưng một ngày hôn anh một trăm tám mươi lần, lúc này mới hôn một cái nho nhỏ, đâu có quá đáng nha!"A Trưng, buổi sáng ăn đơn giản một chút trước, chờ đi chợ trở về, em làm món khác cho anh ăn!"Lâm Thanh Đường tìm cơ hội nói chuyện với Cố Trưng, đem cảm giác tồn tại của mình kéo lên.

"Ừ! "Lúc này, tâm tư Cố Trưng, vẫn còn ở nụ hôn lúc trước.

Anh ngẩng đầu ánh mắt rơi xuống cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Lâm Thanh Đường, màu môi của cô có chút tái nhợt, mắt nai ngập nước, luôn làm cho người ta có một loại cảm giác điềm đạm đáng yêu, khiến người ta thương tiếc.

Lâm Thanh Đường lật trứng trong nồi lên, sau đó cười khanh khách nhìn Cố Trưng"A Trưng, em đẹp không?"Nói xong, còn không quên nháy mắt với Cố Trưng như bán manh.

Cố Trưng vội vàng thu hồi tầm mắt, đem một cây củi bỏ vào trong bếp, trên khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một hiện lên một tia bối rối, mím môi nói"Anh đi chuẩn bị đồ!"Nhìn Cố Trưng chạy trối chết, đáy mắt Lâm Thanh Đường hiện lên vẻ giảo hoạt như có như không.

Chao ôi! Chồng dễ thẹn thùng!Vẫn là phải dạy dỗ lại, cũng không thể bị cô trêu ghẹo một chút đã đỏ mặt.

Cô đang chờ chồng têu ghẹo cô đấy.


Thể lực Cố Trưng khỏe như vậy! ! Ha ha ha! ! Lâm Thanh Đường nghĩ, nhịn không được cười ra tiếng.

Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện nên làm cô cũng không bỏ sót, lúc múc mì từ trong nồi ra, Cố Trưng như biết, đi vào phòng bếp bưng mì ra ngoài.

Bát mì của Cố Trưng rõ ràng lớn hơn bát mì của Lâm Thanh Đường gấp đôi.

Cố Trưng nhìn hai quả trứng gà chiên vàng óng ánh trong mì, lại thấy trong bát của cô, cũng chỉ có mì, nhanh tay gắp trứng bỏ vào trong bát của cô.

Lâm Thanh Đường đưa mì vào trong miệng, hai mắt mờ mịt chớp chớp"Cho em sao?""Ăn đi! "Cố Trưng trầm giọng nói, khó trách nhỏ như vậy, ăn cũng quá ít.

Khóe miệng Lâm Thanh Đường nhếch lên, cười nhìn Cố Trưng.

Cố Trưng nhìn cô như vậy nhìn có chút ngại ngùng, hai ba miếng giải quyết mì trong bát, chuẩn bị đứng dậy bưng bát vào phòng bếp.

Lâm Thanh Đường thấy thế, vội vàng thu hồi ánh mắt, nhanh chóng cúi đầu ăn mì.


Mmm! Trứng ông xã cho đúng là ăn ngon hơn.

Lâm Thanh Đường đang bận ăn mì, Cố Trưng cầm bát trở về phòng bếp chẳng biết lúc nào quay lại, đi tới bên chân cô ngồi xổm xuống, đưa tay kéo ống quần cô lên.

"Chân của em đã không đau, em có thể đi cùng anh!"Lâm Thanh Đường thấy anh là đang xem vết thương của mình, vội đem chén để xuống.

Hôm qua, Cố Trưng nói, cô bị thương cũng không quá nghiêm trọng, hơn nữa đêm qua anh đã giúp cô đem máu bầm xoa tan, hai ngày nay chỉ cần ít đi đường, chân của cô sẽ không có việc gì.

Lâm Thanh Đường chớp mắt nhìn, sau đó gắp trứng gà trong bát lên, đưa đến trước mặt Cố Trưng"A Trưng, em ăn không vô, anh giúp em ăn trứng gà có được không?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi