TRỌNG SINH 90 CÓ KHÔNG GIAN TRONG TAY LÀM GIÀU KHÔNG KHÓ


Tô Vi Vi cầm một ly rượu champagne, đầu có hơi đau.

Sớm biết như thế thì cô đã không quay trở lại tham gia hôn lễ của bạn học cũ làm gì.

“Vi Vi, sao cháu vẫn chưa kết hôn vậy?”“Vi Vi, con gái cuối cùng vẫn phải gả chồng”“Vi Vi, cháu đã hơn ba mươi rồi, nếu như vẫn không kết hôn thì sẽ không ai thèm đâu”……Tô Vi Vi cố nén xúc động muốn hất ly rượu champagne trong tay ra ngoài.

Không kết hôn thì làm sao chứ?Ăn gạo của nhà các người sao?Phụ nữ nhất định phải kết hôn mới được à?!Phụ nữ hơn 30 tuổi liền kém hơn người khác một bậc chắc?Dù không có đàn ông thì Tô Vi Vi cô cũng có thể sống thật tốt.

Tô Vi Vi xoa xoa cái trán, nếu những người này quan tâm cô như vậy, vậy thì cô cũng chỉ có thể quan tâm ngược lại.


“Dì Vương, cháu nghe nói khoảng thời gian trước con gái dì vừa cãi nhau với nhà chồng bởi vì lần mang thai thứ hai vẫn là con gái xong, thế mà lúc này dì vẫn còn tinh lực quan tâm tới việc hôn nhân của cháu, đúng là vất vả cho dì quá”.

“Dì Trương, con gái của dì đương nhiên là không cần lo lắng chuyện hôn nhân rồi, nghe nói gần đây vừa mới thành công tổ chức đám cưới lần thứ hai xong? Không trở về uống một chén rượu mừng thật là đáng tiếc, lần sau, lần sau nhất định cháu sẽ không bỏ lỡ”.

“Dì Lý, dì quan tâm tới hôn nhân của cháu như thế, chi bằng quan tâm tới con trai của dì một chút, hơn ba mươi tuổi mà chẳng làm nên trò trống gì, tiền lương một năm còn không nhiều bằng một tháng của cháu, chỉ dựa vào điều kiện này mà còn không biết xấu hổ muốn xin WeChat của cháu, anh ta không biết xấu hổ xin, nhưng cháu lại ngượng ngùng cho đấy”.

……Nhìn các bác, các dì xung quanh đều lập tức thay đổi sắc mặt, Tô Vi Vi chỉ cảm thấy sự buồn bực tích tụ ở ngực đều tan đi.

“Có kết không hay không là việc riêng của cháu, không phiền các vị lo lắng”.


“Kết hôn có gì tốt chứ, không biết là không kết hôn, không sinh con sẽ bảo vệ được bình an hay sao?”“Yêu đương có thể nhưng đừng nói tới chuyện kết hôn, tìm một con chó con nói lời dễ nghe cho mình nghe mỗi ngày không thích hơn à?”“Tô Vi Vi tôi dù cho có sống cô độc một mình suốt quãng đời còn lại, uống nước bị sặc chết, ra cửa bị đâm chết thì cũng tuyệt đối sẽ không kết hôn!”Sau khi nói ra lời khẳng định này, để lại tất cả mọi người sợ hãi tới bay mất cả linh hồn, Tô Vi Vi phóng khoáng rời khỏi khách sạn.

Sau đó……“Phanh!”Một chiếc xe tải lao tới.

Thế giới chìm vào trong bóng tối.

Cuối cùng trong lòng Tô Vi Vi hiện lên một suy nghĩ.

Lời nói không thể nói lung tung.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi