TRỌNG SINH 90: VỢ BÉO CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN MUỐN XOAY NGƯỜI

Trên thực tế, trước đây, tiền mà Kỳ Bác Ngạn trở về, đều vào túi Mạnh Dao, bằng không một người ở nhà như cô, không làm thì sao có tiền mua váy đẹp để bận?

Nghĩ đến những cái váy mốc meo ở đáy hòm, toàn váy là váy, Mạnh Dao lập tức đem tiền đưa cho Lưu Thúy Hoa.

"Mẹ, mẹ cầm đi, anh ấy gửi về, nhất định là gửi cho mẹ!"

"Cho con thì con giữ đi, còn nói nhiều lời?"

Lưu Thúy Hoa hiếm khi nói chuyện dễ nghe, làm cho Mạnh Dao cảm động đến rối tinh rối mù.

Nhưng Mạnh Dao vẫn không cầm tiền này được a!

Trước đây, mỗi lần trùm cuối gửi tiền về đều bị Mạnh Dao lấy đi mua đồ ăn ngon, quần áo đẹp, mẹ chồng vẫn luôn biết, như thế nào còn thản nhiên đưa tiền cho cô?

"Mẹ, tiền này...."

"Chẳng lẽ là tiền giả?"

Mạnh Dao vội vàng lắc đầu, suýt chút nữa thì cổ cũng văng ra, "Sao có thể a, chỉ là con còn nhỏ, nhiều tiền như vậy, con giữ không yên tâm!"

"Sao trước kia không thấy con không yên tâm, hiện tại sao dong dài như vậy/"

Lưu Thúy Hoa không nhìn được nữa, mặt nhăn lại, "Hay ít tiền nên con chướng mắt?"

Mạnh Dao vội ngây ngô lắc đầu cười cười, "Sao có thể, vậy chỗ tiền này con giữ!"

Cùng lúc thì sau này ly hôn, cô trả lại là được.

Lưu Thúy Hoa lúc này mới vừa lòng, cầm bánh bao lúc nãy đặt lên bàn ăn tiếp.

Một bên ăn, một bên khen, "Bánh bao này thật thơm, vỏ mỏng nhân đầy, so với bánh bao thịt chỉ có hơn chứ không kém!"

Còn không ngon hơn bánh bao thịt sao, cô bỏ không ít mỡ heo đâu!

Mạnh Dao thừa dịp này, thử hỏi: "Mẹ cảm thấy, tay nghề của con đi bán thức ăn thì thế nào?"

Tay Lưu Thúy Hoa cứng lại, "Như thế nào đột nhiên muốn bán thức ăn?"

Thấy Lưu Thúy Hoa không phản đối, trong lòng Mạnh Dao liền vui vẻ.

"Con ở nhà cũng ăn không ngồi rồi, liền thử xem có cách nào kiếm chút tiền, giúp đỡ gia đình!"

Lưu Thúy Hoa mặt mày vặn vẹo, biểu đạt mình không tán thành, "Nhà mình tuy nghèo, nhưng vẫn nuôi nổi con, không cần con giúp đỡ cái gì!"

Mạnh Dao nhanh chóng suy sụp tinh thần.

"Bất quá....."

Có chuyển biến, Mạnh Dao thấy tinh thần mình phấn chấn trở lại, ngẩng đầu lên nói tiếp, "Bất quá cái gì hả mẹ?"

Lưu Thúy Hoa có chút buồn cười, nhưng lại không biểu lộ ra bên ngoài, "Bất quá con muốn lăn lộn, mẹ cũng không quản con được!"

"Quản, khẳng định quản được, không có mẹ là chỗ dựa, sao đứa nhỏ như con có thể tự bán?"

Mạnh Dao đầy mong chờ mà nhìn Lưu Thúy Hoa, gương mặt tròn như mặt trăng, cơ thể to lớn, với chữ "đứa nhỏ" mà cô nói không chút nào liên quan đến nhau.

"Đừng có dỗ ngọt mẹ!"

Lưu Thúy Hoa giả vờ hù dọa, "Buôn bán cũng không phải dễ, liên lụy rất nhiều thứ, tuy rằng hiện tại không cấm, nhưng không biết chừng, đầu rơi xuống đất như chơi!"

"Sẽ không đâu mẹ!"

Mạnh Dao vội nói, "Mẹ xem hiện mọi người buôn bán cũng không ít, không phải ở thôn mình có nhà chú Kiều cũng buôn bán sao? Mẹ xem giờ gia đình chú ấy rất khấm khá!"

Mạnh Dao nói chú Kiều, chính là cha của Kiều Tịch Ngôn, nữ chính gả cho nhà phú quý, cũng không quên giúp đỡ nhà mẹ đẻ, vẫn luôn ủng hộ người trong nhà gây dựng sự nghiệp, trong thời kỳ đổi mới, nhà họ Kiều nhờ đó mà thành công xoay mình trở thành gia đình giàu có.

Mà hiện tại, nhà họ Kiều vừa mới bắt đầu buôn bán, bất quá không lâu liền nếm được quả ngọt, hiện tại tuy không giàu, nhưng cũng không thiếu thức ăn mặn trong bữa ăn hằng ngày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi