TRỌNG SINH 90: VỢ BÉO CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN MUỐN XOAY NGƯỜI

Mạnh Dao vừa lòng, kiêu ngạo mà hấc cằm, hừ một tiếng, "Không chấp nhất với em!"

Kỳ Văn Diệp cảm thấy Mạnh Dao mang thù, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật nhỏ mọn!"

Cậu lệch đầu qua, không biết Kỳ Bác Ngạn từ lúc nào đã quay đầu, yên lặng nhìn hai người bọn họ, mặt cậu lập tức chớp chớp.

Kỳ Văn Diệp cúi đầu vào tai Kỳ Bác Ngạn, trộm mách lẻo với anh.

"Anh hai, anh nhìn chị ấy mà xem, keo kiệt thế không biết, còn cùng đứa bé như em so đó như vậy, chị ấy thật là...Dù sao sau này em cũng sẽ không cưới vợ giống vậy!"

Kỳ Bác Ngạn khẽ nhướng mày, đôi mắt thanh tình nhìn Kỳ Văn Diệp, có chút nghi hoặc: "Ân?"

Kỳ Văn Diệp ách một cái, rụt cổ lại, sửa miệng.

"Còn không phải sao, nếu chị ấy sửa những thói hư tật xấu này, cưới về không phải không thể, anh hai, anh không biết đâu, dạo này chị ấy đều dọn nhà cửa sạch sẽ, lại còn biết nấu com!"

Kỳ Văn Diệp đang bla bla nói một chuỗi dài bên tai Kỳ Bác Ngạn, dùng giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy mà nói: "Anh hai, em trộm nói cho anh biết, chị ấy nấu cơm ăn khá ngon, so với cơm mẹ với chị dâu cả nấu còn ngon hơn!"

Kỳ Bác Ngạn vẫn duy trì trầm mặc.

Kỳ Văn Diệp tưởng anh không tin, vội nói: "Em nói thiệt, anh chưa ăn thôi, nếu anh ăn rồi nhất định cũng sẽ thấy ngon. Mấy món chị làm, so với trước đây em từng ăn còn ngon hơn!"

Mạnh Dao đang bận rộn ở trong bếp, không nghe được lời khen của Kỳ Văn Diệp. Bằng không cô sẽ cao hứng, cười đến miệng tận mang tai.

Bất quá, người đang nghe một bộ dạng không để ý, thẳng sống lưng, lẳng lặng thêm lửa, không đáp lời Kỳ Văn Diệp.

Kỳ Văn Diệp nghĩ mọi chủ đề để nói với Kỳ Bác Ngạn, để anh không nhàm chán, cũng để anh ở lại chờ Lưu Thúy Hoa về.

Chỉ là giờ khắc này, Kỳ Văn Diệp cảm thấy Kỳ Bác Ngạn có chút không thích hợp.

"Anh hai, anh có phải có tâm sự gì không? Anh nói với em đi, em giúp anh giải quyết.

Tuy Kỳ Văn Diệp vẫn còn nhỏ nhưng tâm giống người lớn, cái gì cũng hiểu.

Cậu nghiêng đầu nhìn biểu tình vô cảm của Kỳ Bác Ngạn, nỗ lực muốn nhìn ra chút gì đó. Ánh mắt Kỳ Bác Ngạn nhàn nhạt quét qua Kỳ

Văn Diệp, thanh âm như chậu nước lạnh dội

vào người Kỳ Văn Diệp.

"Nói càn!"

Kỳ Văn Diệp nghẹn lời, cả người héo xuống.

Cậu ngồi xổm trên mặt đất, gục đầu lên tay, tay còn lại quẹt quẹt trên mặt đất.

Ngừng một lát, cậu mới mở miệng nói lời trong lòng mình, "Anh hai, không phải em nói càn. Lần này anh về có chút không thích hợp, đối với mẹ có chút khác, đối với em cũng vậy. Anh hai, rốt cuộc anh bị làm sao?"

Trước kia, nếu trong nhà có chuyện, Kỳ Bác Ngạn đầu tiên sẽ hỏi rõ ràng, hơn nữa sẽ nhanh chóng giải quyết nó. Nhưng hôm nay, Kỳ Văn Diệp đã nhiều lần đề cập đến việc mẹ bị bệnh, nhưng Kỳ Bác Ngạn vẫn cứ mặc kệ.

Hơn nữa, trước đây anh hai không xa cách với cậu như thế, anh tuy ít nói nhưng lại kiên nhẫn, cho dù cậu luyên thuyên thế nào, anh hai vẫn sẽ lắng nghe.

Nhìn mà xem, anh hai rất không thích hợp.

Mạnh Dao nghe Kỳ Văn Diệp lên án trùm cuối, miệng há thành chữ O, trộm đánh giá hai anh em nhà này.

Nếu ai không biết hai người, khẳng định sẽ cho rằng họ không phải là anh em.

Một người là mỹ nam an tĩnh, một người là tiểu lưu manh, dù là diện mạo hay tính cách, một chút cũng không hợp.

Trùm cuối với nhà này, không giống nhau.

Mạnh Dao đột nhiên lóe ra một suy nghĩ: Không phải trùm cuối không phải là con ruột nhà này đấy chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi