TRỌNG SINH BÁO THÙ - VẢ MẶT TIỂU SƯ MUỘI

"Ọc!" Ta phun ra một ngụm m.á.u lớn.

Hừ, quả nhiên là lão yêu quái sống nghìn năm.

"Đầu hàng đi, Tiểu Ninh Nhi." Ma tôn đùa bỡn ta, y phục màu đỏ trên người lúc này đang nhỏ m.á.u xuống.

Lần này, là m.á.u của ta.

"A!" Chỉ một chút sơ sẩy, hai bên xương quai xanh của ta đã bị móc câu móc trúng, lộ ra xương trắng, Vô Tà Kiếm rơi xuống đất, ánh sáng vốn có lại ảm đạm.

Sương mù đen dần dần tan đi, khắp nơi là những t.h.i t.h.ể không toàn vẹn và vài đệ tử còn sống sót đang liều mạng chống trả với ma quái.

Tam sư đệ và Tiểu sư muội hấp thụ sương mù đen, lúc này đã trở nên mạnh mẽ, ngay cả Tô Tu Trúc cũng phải vất vả ứng phó.

"Không thể nào!"

"Thiên Thanh! Vô Tà!"

"Hả? Bỏ cuộc đi, Tiểu Ninh Nhi, ngoan ngoãn làm sủng vật của ta không phải tốt hơn sao?"

"Mơ đi!" Ba Kim Đan của ta không phải để trưng.

Cơ thể ta đang rơi nhanh xuống bỗng dừng lại giữa không trung, trong tay xuất hiện thêm hai thanh kiếm.

Song kiếm hợp bích!

"A Ninh, vi sư giúp con một tay!"

"Chết đi!"

Ta dồn toàn bộ sức mạnh của ba Kim Đan, cùng với Tô Tu Trúc giáng cho Ma tôn một đòn chí mạng.

"Không... Không thể nào!"

"Ầm!"

Bản thể của Ma tôn nổ tung, sương mù đen tan biến.

Từ xưa đến nay, tà không thể thắng chính, tà vẫn mãi là tà.

16

"A Ninh, con không sao chứ?" Trên mặt Tô Tu Trúc lộ vẻ lo lắng, nhưng động tác phía sau ông ta, ta đã nhìn thấy rất rõ ràng.

Ông ta muốn nhân lúc ta bị thương mà lấy mạng ta!

Trước khi Tô Tu Trúc ra tay, ta đã đ.â.m kiếm thẳng vào n.g.ự.c ông ta.

Tô Tu Trúc nhìn ta với ánh mắt vừa khó hiểu vừa tức giận, hai mắt đỏ hoe: "A Ninh, con... Sao con có thể g.i.ế.c ta?"

"Thật nực cười! Sao người g.i.ế.c ta được, mà ta lại không thể g.i.ế.c người?"

"Người chẳng phải muốn linh cốt của ta sao? Thật trùng hợp, sư tôn, ta cũng muốn linh cốt của người."

Vô Tà Kiếm lướt qua, linh cốt của Tô Tu Trúc bị ta lấy ra.

"Chậc, thật bẩn thỉu."

"Ngươi... Khụ khụ... Ngươi!"

Ta bóp nát linh cốt trước mặt Tô Tu Trúc.

"A Ninh, chúng ta không nên như vậy... Khụ khụ."

"Ồ? Vậy nên như thế nào? Bị ngươi lừa gạt thân thể rồi lấy linh cốt sao?"

"A Ninh, ngươi... Quả nhiên ngươi cũng trọng sinh, là ta có lỗi với ngươi, mong kiếp sau..."

"Ngươi..."

Ta không muốn có kiếp sau, xuống đó sám hối với A Du và những người đã c.h.ế.t đi.

17

Tô Tu Trúc đã chết, đến lượt bọn họ rồi.

"Đại sư tỷ, ta là Tam sư đệ đây!"

"Ồ, đây chẳng phải là Ma tôn sao."

Tam sư đệ nhìn ta với vẻ mặt không thể tin được, lần này trong mắt hắn ta không còn sự bình tĩnh như trước kia nữa, mà tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Trước tiên, ta moi Ma căn của Tam sư đệ ra, phải xem kỹ Ma căn này rốt cuộc có gì khác biệt.

Chậc chậc chậc, cũng đen như Tô Tu Trúc.

Giải quyết xong Tam sư đệ, ta cầm kiếm, từng bước từng bước đi ra ngoài, lần này không có ai ngăn cản, cũng không ai dám ngăn cản.

"Tiểu nữ oa, làm tốt lắm!" Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Đợi đến khi ta quay về nhà Tô Tô, hai người bọn họ đã không biết đi đâu, căn nhà này như chưa từng có ai ở trong vòng một ngày vậy.

Giọng nói quen thuộc đó không ai khác, chính là Vương thúc.

"Đa tạ tiền bối." Ta cúi đầu thật sâu trước căn nhà rồi quay người rời đi, không hề ngoảnh lại.

Thiên hạ rộng lớn, có lòng ắt có nhà.

Từ đó về sau, trên thế gian xuất hiện thêm một nữ tử thích mặc y phục màu đỏ, nơi nào có yêu ma, nơi đó có nàng.

–HOÀN–

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi