TRỌNG SINH: BỊ TÔI ĐỂ Ý RỒI EM CÒN MUỐN CHẠY?


"Ai thích hợp với tôi còn cần em nói sao?"
Ricard không có buồn bực vì lời chối bỏ của cô.

Ngược lại, cô càng như vậy, càng thúc đẩy ham muốn chinh phục của anh hơn.
Đúng là Hạ Nhiên chẳng có gì bằng những cô gái mà anh từng gặp, thế nhưng anh cứ bị cô thu hút rồi làm sao đây.
Chưa biết tương lai anh sẽ thích cô đến mức nào, ít nhất hiện tại anh sẽ không vì vài ba câu nói cùng một số chuyện không hiểu sao lại dính dáng đến anh mà từ bỏ đến gần cô gái nhỏ này.
Người đàn ông thân cao thước tám thước chín như anh, chưa gì đã chùng bước khi còn chưa có bắt đầu là chuyện gì xảy ra?
Anh cũng tự thấy mất mặt xấu hổ được không?
"Hạ Nhiên."
"Tôi đợi em mở lòng với tôi."
"Tuy mới có quen biết em chẳng đến bao nhiêu thời gian, thế nhưng người Châu Âu chúng tôi một khi đã hứng thú với ai thì sẽ lập tức theo đuổi.

Chẳng sợ tương lai nhiều thay đổi, quan trọng vẫn là hiện tại.

Em nên chuẩn bị tinh thần đón nhận tôi theo đuổi đi."
Bị người đàn ông như tôi theo đuổi, em sẽ chịu được bao lâu?
Tôi chờ mong lắm đấy.
Hạ Nhiên gục đầu xuống, tay bất giác nắm chặt vạt áo phao chẳng đáng tiền, trái tim thiếu nữ run rẩy...!Nhưng cũng tràn ngập đau xót.
Bà ngoại...!Cha mẹ...!Ít nhất là hiện tại, xin cho phép con được tùy ý một chút.

Đợi con làm rõ chuyện này rồi con nhất định sẽ sống thật hạnh phúc...!Được không...
Còn người đàn ông này...
Tùy duyên đi...
...
Tùy duyên, tùy duyên...!Thế nhưng mà cũng không phải là tùy tiện cho anh vượt rào vậy được đúng không!!!
"Không phải em không biết dùng tivi màn hình phẳng kia sao? Tôi giúp em!"

Người đàn ông đuổi theo cô đến tận ban công, mặt dày muốn vào phòng cô, còn dùng cái lý do chính đáng đến vậy, biểu tình cũng làm đến thật tâm như thế...!Hạ Nhiên cạn lời.
"Tôi không..."
Bộp!
Hạ Nhiên nhìn khuôn mặt điển trai như bước ra từ tranh cổ trước mặt, không nhịn được bối rối.
Người này...!Làm gì vậy chứ...
Nói...!Nói chuyện thì nói chuyện đi, chơi cái gì mà ép người lên tường như vậy như vậy...
Hạ Nhiên rối loạn không để ý người đàn ông đang cầm tay mình ấn lên bản điện tử dùng để quét dấu vân tay mở cửa vào nhà.

Đến khi một tiếng tít thật nhỏ mà rõ ràng vang lên, cô lại bị anh ôm trong lòng, tránh xa cánh cửa đang mở sau lưng lại bị anh xoay một vòng cùng anh lọt hẳn vào nhà, cửa ban công đóng lại thì cô có phản ứng cũng xem như muộn rồi.
"Anh!"
Hạ Nhiên tức gần chết đẩy người đang chiếm tiện nghi của mình ra, nói không nên lời.
Ricard thuận thế buông cô gái nhỏ ra, ngồi lên cái bàn giữa phòng, nụ cười có chút lưu manh khiến người hận đến ngứa răng.
Hạ Nhiên xem như kiến thức được cái gì gọi là sự theo đuổi của người đàn ông điển trai mà không biết nói lý này.
Với cả...!Từ bao giờ mà người này thích cười quá vậy...
"Mau lại đây đi.

Nếu em còn chần chừ có khi tối nay tôi sẽ ngủ ở đây luôn đó."
"Anh đừng hòng!"
Hạ Nhiên đi lại đạp vào chân anh một cái, hậm hực đứng trước tivi.
Ricard bị cô dậm chỉ cười, cũng không thèm quan tâm cái chân của mình mà nhích đến phía sau cô, nhìn cô mở tivi.
Thiết bị hiện đại chính là hiện đại như vậy, cô vừa đến gần nó đã sáng lên, trên màn hình xuất hiện một cái logo hình tấm khiên, ở giữa là một tia chớp đánh xuyên qua, cắt ngang tấm khiên.

Xung quanh tấm khiên là một hàng chữ bằng thứ tiếng cô đọc không hiểu xếp thành hình vòng tròn bao nó vào giữa.
"Đó là một loại ngôn ngữ cổ tựa như chữ triện của người Trung Quốc, nhưng xuất phát từ phương tây.

Nó không phải là một câu nói mà là một mật mã gồm nhiều chữ cái xếp lại với nhau."
Ricard ở phía sau lên tiếng, giống như đi guốc trong bụng cô vậy.
Tuy cô vẫn còn giận anh tự tiện cưỡng ép vào phòng cô, thế nhưng cô không thể không công nhận, anh thật sự thông tuệ.

Cô không thể sánh bằng.
"Anh bao nhiêu tuổi?"
Cô đã nhận ra ngôi trường này không đặt tuổi tác làm cơ sở tuyển chọn.

Cô vốn không để ý chuyện tuổi tác, thế nhưng tự nhiên lại muốn hỏi.
"Em cứ yên tâm mà xưng anh với tôi."
Người đàn ông cứ như đang bật chế độ không đứng đắn, khiến người bất lực quá chừng, hận không thể chuyển anh về thời điểm ban đầu, lạnh lùng xa cách boy vẫn tốt hơn là bây giờ.
"Tôi hai mươi hai."
Hạ Nhiên tự nhiên nghe anh thành thật trả lời, có phần không kịp phản ứng mà quay đầu nhìn anh.
"Còn em? Cô gái nhỏ."
Chưa chi đã cho rằng cô nhỏ.
Ricard mắt mang ý cười nhìn cô.

Hạ Nhiên quay đầu đi, nghiến ra mấy chữ.
"Mười tám."
"Đúng là cô gái nhỏ."
"..."

Tự nhiên muốn đánh người phải làm sao đây...
Hạ Nhiên không biết, Ricard chỉ muốn nhìn thấy cô thể hiện biểu tình giống một cô gái nhỏ biết hờn giận, chứ không phải như lúc nãy.

Vậy anh cũng tình nguyện đóng vai lưu manh, đến chọc phá cô đi.
Có điều Ricard cũng không làm quá đáng, sợ phản tác dụng.

Sau đó anh không lại chọc ghẹo cô nữa, nghiêm túc chỉ dẫn cho cô cách vào mạng của nơi này, vào khu mua sắm.
"Cảm ơn anh, tới đây tôi có thể tự làm được rồi."
Ý chính là, tiễn khách.
Ricard nhìn cô qua cầu rút ván nhanh đến mức này, không nhịn được lắc đầu.
Nhưng anh vẫn đứng dậy, đi đến cửa ban công, dựa tường nhìn cô cười.
Nụ cười của anh lúc này khiến cô không dám nhìn, lòng còn có chút hoảng...
Người đàn ông này...!Cô cảm thấy...!Cho dù cô trốn được thân cùng không trốn được trái tim...
Hạ Nhiên...!Ngươi thật thất bại...
"Tôi về."
Ricard cúi đầu ở sát tai cô thì thầm một câu từ tính quyến rũ, sau đó lùi ra ngoài ban công.
Cửa ban công đóng lại.
Hạ Nhiên nhìn người đàn ông vẫn chưa rời đi ngay, ngẩn ngơ.
Đến khi thấy anh nhún người nhẹ nhàng phóng qua ban công phía bên kia, không chút khó khăn đi vào phòng mình, cô mới quay đầu trở lại trước tivi.
Ricard trở lại phòng, biểu tình trên mặt cũng thay đổi, trở lại bình thường.
Anh đến trước tivi, mở màn hình lên nhưng không làm gì mà từ trong túi quần lấy ra một chiếc điện thoại cảm ứng, bấm bấm mấy cái.
Bỗng nhiên màn hình trước mặt hắn vụt tắt rồi sáng lên lần nữa.

Lúc này màn hình không giống như lúc đầu mà giống như trên điện thoại của Ricard.

Anh bấm vào biểu tượng danh bạ, tìm một dãy số rồi gọi đi.
Chừng mười giây sau, cuộc gọi kết nối.
"Ba."
"Ở trường tốt chứ?"
Người đàn ông trung niên có bảy phần giống Ricard, có điều đôi mắt là màu nâu giống như mái tóc được Ricard gọi là ba khuôn mặt tuy nghiêm nghị nhưng dịu giọng hỏi han.
"Rất tốt ba.


Con là có việc muốn hỏi ba."
Ricard đáp lại, không có kéo dài mà nói vào việc chính.
"Nói đi.

Để cho con phải mạo hiểm gọi về, chắc chắn không phải việc đơn giản."
Ông nghiêm túc nhìn anh, đợi anh nói.
"Không phải chuyện gì cơ mật.

Chỉ là con muốn hỏi về lời hứa mà ông nội đã lập ra kia."
Ricard biểu tình khó được nghiêm nghị.
Travis De Chevalier kỳ lạ nhìn anh.
"Ba không cần phải nhìn con như vậy.

Có điều ba đã nói với con rồi, vậy cũng nên cho con biết một chút thông tin về đối tượng cần con tiếp tục lời hứa đúng không?"
Ricard hơi bất đắc dĩ nhìn ông.
"Ba không biết."
Travis thản nhiên như không.
Ricard cùng ông đối mắt mấy giây, sau đó thất bại nhắm mắt lại.
Travis khóe môi có chút giương lên, chỉ là Ricard không nhìn thấy.
"Ta thật sự không biết.

Ông nội con chỉ nói một câu "tất cả tùy duyên".

Lúc đó ta nghĩ, cái này cũng quá tùy tiện đi."
Thật sự là quá tùy tiện, Ricard đồng tình với ông.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi