TRỌNG SINH CHI BẠO LỰC TRẤN ÁP

---•---
Thẩm Việt hơi ngẩng đầu để chuyên viên trang điểm cho mình, tầm mắt thì lại rũ xuống buồn chán chơi điện thoại trong tay.
Chuyên viên trang điểm thuần thục nâng cằm cậu lên, vừa cẩn thận phủ một lớp phấn, vừa cười nói: "Tiểu Việt, da của cậu thật mịn màng, khiến tôi cũng phải ghen tị."
"Đó là đương nhiên, anh Thẩm của em vừa sinh ra đã xuất sắc rồi." Một nam sinh bên cạnh đang làm tóc ghé qua nhỏ giọng nói: "Hình Lệ Lệ tẩy trang cũng là như vậy."
Hình Lệ Lệ là nữ chính của đoàn phim, tuy diện mạo không thuộc loại yêu diễm nhưng lại nổi danh là "Mỹ nữ dưỡng khí" nhờ vào làn da trắng trắng nộn nộn của mình, nhìn rất thuần khiết nên thường diễn các vai nữ chính mềm yếu lương thiện.
Cậu rõ ràng nghe ra bọn họ đang khen mình, nhưng cũng chỉ cất điện thoại, lễ phép cười mà không nói gì.
Thẩm Việt nhắm mắt lại, không khỏi nghĩ đến lần trước Trương Thanh Dữ đến đoàn phim.
Lúc Thẩm Việt được tiến vào đoàn phim thì rất vui mừng. Lần trước cự tuyệt Cố tổng nhưng cũng không bị công ty tuyết tàng, ngược lại công ty còn đổi cho cậu một người đại diện xứng chức, giúp cậu nhận vai, còn cho một chiếc xe riêng, hiển nhiên là đang có ý muốn bồi dưỡng.
Thẩm Việt cảm thấy vận khí của mình dường như đã tốt lên, mang theo tâm tình hưng phấn tiến vào đoàn phim.
Nhưng khi vào rồi mới phát hiện sự việc cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng. Đoàn phim càng nhiều tai to mặt lớn thì sự phân hóa cấp bậc càng nghiêm trọng.
Tuy rằng cậu đã đóng qua một bộ phim truyền hình, nổi tiếng cũng trong một thời gian ngắn, nhưng suy cho cùng vẫn là người mới đến không thể mới hơn, cơ hồ ở trong đoàn phim nhận hết lạnh nhạt. Ngày thường chuyên viên trang điểm của đoàn phim không thèm để ý đến cậu, phần lớn đều là tiểu trợ lý giúp cậu hóa trang.
Hơn nữa trong lúc đóng phim, người mới như Thẩm Việt còn phải đứng bên cạnh nhìn, chỉ những tiền bối nổi danh mới có thể được trợ lý hầu hạ, nhàn nhã ngồi trên ghế lớn quan sát.
Suất diễn của cậu không nhiều lắm, nhưng sau khi diễn xong cũng không thể rời đi trước, có đôi khi muốn diễn cảnh đêm thì phải đợi đến trời tối, cuối cùng lại nhận được thông báo là ngày mai mới quay, cậu cũng chỉ có thể cười nói một tiếng được.
Mới đóng phim mấy ngày nhưng cậu đã mệt đến sắp hư thoát.
Mọi việc dần chuyển biến là do hôm đó Trương Thanh Dữ đến thăm ban.
Ngày đó Thẩm Việt diễn cảnh cứu nữ chính trong hồ nước, tiết trời đã vào thu, mặc áo đơn bị thấm nước cũng không dễ chịu gì. Nhưng vì muốn nữ chính bị cứu trong nước vẫn phải đẹp nên cảnh này quay đến tận hai tiếng.
Người ta diễn vai nữ chính còn chưa nói gì, cậu là một đại nam nhân sao lại có thể than vãn, tuy rằng đã lạnh đến mức mặt mày trắng bệch cũng phải cắn răng kiên trì.
Chờ sau khi quay xong rồi, nữ chính lập tức được mọi người vây quanh, hỏi han ân cần, bưng trà rót nước.
Chỉ có Thẩm Việt co rúm trong góc tự phủ thêm áo cho mình, uống một ngụm nước ấm, chờ đạo diễn lên tiếng mới có thể trở về thay đồ.
Bởi vì hôm nay trợ lý có việc xin nghỉ nên không ai quan tâm đến cậu, mà Thẩm Việt cũng chẳng có tâm tư đi so đo, cậu chỉ muốn nhanh một chút trở về khách sạn.
Lúc này, đoàn phim đột nhiên náo nhiệt, dường như tầm mắt mọi người đều dồn về một phía.
Là Trương Thanh Dữ đến thăm ban, bất quá người hắn thăm ban là nam chính Cố Vũ Châu.
Hắn thu mua công ty điện ảnh XX, Cố Vũ Châu là ảnh đế, cũng là chiêu bài của công ty đó.
Hắn vừa lúc đi công tác ở đây, trợ lý nói Cố Vũ Châu cũng đang đóng phim tại nơi này, ông chủ mới là hắn vừa lúc rảnh rỗi cũng không ngại đến nhìn một chút.
Lúc Trương Thanh Dữ tiến vào, tất cả mọi người không tự giác mà khẩn trương, thân phận của hắn như vậy, ai dám chẳng có mắt mà nói không biết hắn?
Đạo diễn cùng những người nổi tiếng trong đoàn phim đều cung kính đi qua chào hỏi, những người khác cũng ôm tâm tình tò mò cùng với kính sợ đứng một bên trộm đánh giá.
Thẩm Việt nhìn Trương Thanh Dữ được chúng tinh phủng nguyệt, trong lòng càng thêm hụt hẫng, mỗi lần thấy đối phương, bản thân mình đều chật vật như vậy, hơn nữa đối phương vĩnh viễn vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng.
Rõ ràng đã sớm biết chênh lệch giữa hai người, nhưng mỗi lần bị tùy tiện vạch trần đều luôn cảm thấy khó chịu như lúc ban đầu.
Cậu yên lặng đứng trong góc, đưa lưng về phía Trương Thanh Dữ, hy vọng đối phương không nhìn thấy mình.
Nhưng cố tình lúc Trương Thanh Dữ tiến vào đã phát hiện ra Thẩm Việt, hắn nhìn đối phương ướt dầm dề đứng lẻ loi trong góc, không biết tại sao lại cảm thấy cậu có vài phần đáng thương, hơn nữa khi nhìn thấy hắn lại không muốn tiến lên mà ngược lại càng trốn sâu vào trong, dáng vẻ này thật sự rất thú vị.
Vốn dĩ Trương Thanh Dữ bị mọi người cẩn thận vây quanh, tâm tình không kiên nhẫn cũng đột nhiên có vài phần sung sướng.
Hắn nói: "Được rồi, mọi người tiếp tục quay đi, tôi tùy tiện nhìn xem là được."
Chờ mọi người đi rồi, hắn mới đến bên cạnh Thẩm Việt, cười gọi một tiếng: "Thẩm Việt?"
Cả người Thẩm Việt cứng đờ, chậm rãi xoay người nhìn Trương Thanh Dữ, sắc mặt có hơi trắng, cậu ấp úng kêu một tiếng Trương tiên sinh, sau đó lại cúi đầu không nói gì.
Trương Thanh Dữ thấy tóc cậu còn tích nước thì nhíu mày, duỗi tay cởi hết quần áo ướt trên người Thẩm Việt ra, phủ áo khoác của mình cho cậu: "Sao lại đứng một mình trong góc mà không đi thay quần áo."
Thẩm Việt siết chặt áo khoác Trương Thanh Dữ cho mình, trên mặt tái nhợt có phần đỏ ửng: "Tôi...Tôi đi liền đây." Nói xong lập tức hoảng loạn bỏ chạy.
Trên người cậu khoác áo của Trương Thanh Dữ, mặt trên còn sót lại độ ấm cùng với hương vị của hắn, cơ hồ làm cho trái tim Thẩm Việt bị bỏng, cứ như vậy không có tiền đồ mà chạy đi mất.
Trương Thanh Dữ híp mắt nhìn Thẩm Việt chạy trối chết, khóe miệng chậm rãi giơ lên, Thẩm Việt này...Thích mình?
Tối đó Trương Thanh Dữ đi ăn cùng đạo diễn và mấy người Cố Vũ Châu, đạo diễn hỏi hắn có phải quen biết với Thẩm Việt không, Trương Thanh Dữ chỉ bình đạm cười nói: "Thẩm Việt là bạn tôi, sau này phiền mọi người chiếu cố cậu ấy nhiều một chút."
"Không dám không dám." Đạo diễn vội vàng giơ ly rượu lên, mấy người bên cạnh lại như đang suy tư điều gì.
Từ ngày hôm đó, tuy rằng Trương Thanh Dữ không còn đến thăm ban, nhưng đãi ngộ của Thẩm Việt đã hoàn toàn thay đổi.
Thẩm Việt không phải tên ngốc, đương nhiên hiểu ra chuyện này là nhờ công lao của Trương Thanh Dữ.
Thẩm Việt biết, nếu mình có thể lọt vào mắt xanh của Trương Thanh Dữ, tiền đồ chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió, cũng chẳng phát hiện nhóm người trước kia xa lánh bài xích lại nhiều lần trong tối ngoài sáng muốn kéo quan hệ với mình.
Thẩm Việt dở khóc dở cười, quan hệ giữa cậu với Trương Thanh Dữ chẳng sâu bao nhiêu, cùng lắm chỉ có thể xem là bạn của bạn thôi.
Trong lòng cậu rất phức tạp, phải biết rằng ở giới giải trí này mà không có hậu thuẫn thì dù khuôn mặt xuất sắc cỡ nào, thực lực giỏi đến đâu cũng chẳng thể đi được lâu dài.
Mà Trương Thanh Dữ, sợ là không có hậu thuẫn nào tốt hơn so với hắn.
Nhưng cậu lại không muốn trở thành loại quan hệ này với Trương Thanh Dữ, thậm chí không bao giờ muốn có bất kỳ liên hệ gì với hắn.
Bởi vì không có kỳ vọng, sẽ không có thất vọng.
Chẳng biết Trương Thanh Dữ đã nói gì mà dường như toàn bộ đoàn phim đều nghĩ Thẩm Việt là người của hắn, khiến cho cậu muốn nói rõ mọi chuyện cũng khó.
Nếu kêu cậu nói mình không có quan hệ gì với Trương Thanh Dữ, chắc hẳn người khác sẽ cười cậu là một tên ngốc.
Thẩm Việt không biết phải làm sao mới tốt, một bên dựa vào danh tiếng của Trương Thanh Dữ, một bên lại có rất ít liên hệ với hắn.
Chuyện này rốt cuộc phải làm như thế nào?
Sau khi đưa Tống Trấn đi, Tống Ngọc Trạch lập tức trở nên rầu rĩ không vui. Cả ngày ở trong trường trưng ra bộ mặt lạnh, làm cho các bạn học tự giác lui xa ba thước.
Y men theo lối đi trở về nhà.
Kết quả khi đến cổng trường thì thấy có đông đảo người đang tụ lại nhìn gì đó.
Trong lòng y nhảy dựng, không phải Trương Thanh Dữ lại tới nữa chứ.
Y liếc mắt một cái, sau đó lập tức yên tâm, bị mọi người vây xem không phải Trương Thanh Dữ mà là một người ngoại quốc lớn lên rất xuất sắc.
Đầu năm nay tỉ lệ quay đầu khi gặp người nước ngoài vốn dĩ đã cao, huống chi còn là một nam nhân đẹp trai như thế.
Người nọ cao khoảng 1m90, tóc màu bạch kim, đồng tử xám xanh xinh đẹp cùng với sống mũi thẳng tắp, ngũ quan anh tuấn đến kỳ lạ, thân hình của hắn cao lớn, tùy ý đứng đó cũng đủ để hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Dường như đã quá quen với việc này, dù bị nhiều người vây xem như vậy nhưng hắn vẫn bình tĩnh đứng đó, biểu tình hơi lạnh nhạt, thêm vào trên người có hơi thở kiêu ngạo của quý tộc mà càng khiến mọi người không dám đến gần.
Chờ đến khi nhìn thấy Tống Ngọc Trạch, mày hắn nhíu lại, bước qua.
Tống Ngọc Trạch nhìn nam nhân cao lớn chắn trước mặt mình, có hơi sửng sốt một chút.
Nam nhân cười với Tống Ngọc Trạch, rồi nói: "Hi, tôi tên Nick." Là tiếng phổ thông rất tiêu chuẩn, thậm chí bởi vì liên quan đến khẩu âm nên khiến cho câu nói có vài phần cảm xúc ý nhị.
Tống Ngọc Trạch: "..." Y nhìn nam nhân ngoại quốc đang cười với mình thì trầm mặc, tóc bạch kim rất quen, đã gặp ở đâu rồi?
"Tiểu Tống Ngọc?" Nick lại một lần nữa dùng tiếng phổ thông hỏi y, ngữ điệu lần này hơi kỳ quái, đại khái chỉ có một câu tôi tên Nick là nói tương đối tốt.
Tống Ngọc Trạch nghe thấy xưng hô quen thuộc thì giật mình, chỉ có duy nhất một người gọi y như thế, Lục.
Y đột nhiên nhớ tới, nam nhân ngoại quốc này không lẽ là người lần trước đứng bên cạnh Lục?
Tống Ngọc Trạch không muốn bị nhiều người vây xem như thế, thậm chí y còn thấy có người đã cầm điện thoại lên chụp hình bọn họ. Tuy rằng người này vừa nãy mới cười với mình nhưng y lại rất rõ ràng, nụ cười kia không hảo hữu chút nào, thậm chí còn có vài phần khiêu khích.
Y nhíu mày, đi vòng qua Nick.
Nick cũng nhíu mày, đi theo bên cạnh Tống Ngọc Trạch, ngăn y lại: "Cậu còn chưa trả lời tôi rằng cậu có phải là Tiểu Tống Ngọc hay không?"
Tống Ngọc Trạch bình tĩnh nói: "Tôi không phải Tiểu Tống Ngọc."
Nghe vậy, mày của Nick nhăn càng chặt, nhìn chằm chằm Tống Ngọc Trạch nửa ngày, vừa không kiên nhẫn lại vừa kiêu ngạo nói: "Không đúng, cậu chính là Tiểu Tống Ngọc, tôi đã thấy ảnh chụp của cậu. Tôi tìm đến đây là để nói cho cậu biết, Lục đã là người của tôi, nếu Lục đến tìm cậu thì cậu cứ mặc kệ em ấy." Đại khái do tiếng Trung không tốt, câu cuối cùng là dùng Tiếng Anh để nói.
Tống Ngọc Trạch nhìn Nick, muốn nói gì đó lại nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên sau lưng.
"Nick!"
Âm thanh kia nghe mang theo tức giận, thâm trầm.
Nguyên bản thần sắc của Nick còn đang kiêu ngạo cũng lập tức trở nên khẩn trương, khi xoay người nhìn thấy Lục, khí thế trên người hắn trong nháy mắt thu lại hết, lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng với cậu ta, cực kỳ giống một con kim mao khuyển ôn hoà hiền hậu, nếu có thì cái đuôi sau lưng chắc sẽ đang phe phẩy không ngừng.
Lục không nhìn Nick, tầm mắt có phần mất tự nhiên đặt trên người Tống Ngọc Trạch.
Năm đó rõ ràng đã nói sẽ lên đại học tìm Tống Ngọc Trạch nhưng cuối cùng lại ra nước ngoài, cậu ta không biết nên nói gì, chỉ biết, người mà mình mong nhớ ba năm đang đứng trước mặt, mà cậu ta một câu cũng chẳng thể nói nên lời, chỉ lẳng lặng nhìn y.
Vẫn là Tống Ngọc Trạch mở miệng trước: "Lục?"
Trái tim của Lục nhảy dựng, lộ ra một nụ cười khổ, đã từ A Lục biến thành Lục rồi sao? Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tống Ngọc Trạch, tâm tình Lục không khỏi trầm xuống, cậu ta để cho bản thân mình ổn định lại, rồi mới ôn nhu cười nói: "Tiểu Trạch."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi