TRỌNG SINH CHI BẠO QUÂN

Edit: Ngũ Ngũ

Thời điểm ta quay lại Giao Thái điện, Trác Văn Tĩnh đã tỉnh giấc, nhưng cũng không bước xuống giường, bên trong điện nội giam đang hầu hạ hắn uống thuốc.

Dĩ nhiên hiện tại Thẩm Vân cũng đang ở bên cạnh nhìn hắn, những người trong phòng nhìn thấy ta liền bề bộn hành lễ, ta tiến lên phía trước ngăn cản Trác Văn Tĩnh đang chuẩn bị hành lễ, sau đó mới cho Thẩm Vân đứng dậy.

Thẩm Vân sau khi đứng lên cúi đầu im lặng, ta nhìn nó một cái hỏi: “Chuyện học hành gần đây tới đâu rồi?”

“Hồi bẩm phụ hoàng, Tiết đại nhân đang dạy nhi thần đọc sách Mạnh Tử.” Thẩm Vân thấp giọng thưa.

Ta nghe xong nhẹ gật đầu thuận miệng cười nói: “Vậy là tốt rồi, Tiết Tầm hắn văn võ song toàn, là người làm trẫm rất hài lòng, lúc trước khâm điểm hắn làm thầy của ngươi cũng bởi vì chuyện này, bất quá ngươi tuy là hoàng tử, cũng không được kênh kiệu với hắn, chờ thêm thời gian ngắn nữa, trẫm sẽ kiểm tra tiến độ học hành của ngươi đấy.”

Thẩm Vân nghe xong lời của ta đột nhiên ngẩng đầu lên, thần sắc có chút mừng rỡ đứng ở đó nói: “Nhi thần tuân chỉ, nhi thần nhất định sẽ cố gắng học tập, không cô phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng.”

Ta nhàn nhạt ‘ân’ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Trác Văn Tĩnh hỏi: “Thân thể đã đỡ hơn chưa? Có cần truyền Trương Định Ngọc đến đây xem lại hay không?”

Trác Văn Tĩnh lắc đầu cười nói: “Tạ Hoàng thượng, đã đỡ hơn rồi, không cần thỉnh ngự y đâu.”

“Vậy thì tốt.” Ta nắm tay của hắn thản nhiên nói: “Chỗ của mẫu hậu ta đã có nói trước, thân thể ngươi không tốt, sau này không cần đi thỉnh an, cho dù xảy ra tình huống bắt buộc phải đi, trẫm sẽ đi cùng ngươi, những lời Trác Nhiên nói lúc nãy sau này sẽ không phát sinh lần nữa… Ngươi chỉ cần chăm sóc đứa bé này thật tốt là được rồi, hiểu chưa?”

Ta vừa dứt lời, Trác Văn Tĩnh lập tức nhìn ta, đôi mắt trong suốt, lóe lên thần sắc không nói nên lời, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại không nói.

Ta nhìn hắn khẽ cười hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Hắn chậm rãi rũ mắt xuống thản nhiên nói.

Ta nhướng nhướng mày, nói thật, giờ phút này trong lòng ta tràn đầy mong đợi Trác Văn Tĩnh sẽ vì những lời này của ta mà cao hứng.

Dù sao trước đây, thời điểm ta sủng ái Tiết Như Ngọc nhất cũng chưa từng ầm ĩ với mẫu hậu, đương nhiên bởi vì mẫu hậu cũng rất thương tiếc cho Tiết Như Ngọc, cho nên cũng không có lý do để mà ầm ĩ.

Nhưng lại làm ta kỳ lạ chính là, hiện tại ta vì Trác Văn Tĩnh mà làm ầm ĩ với mẫu hậu như vậy, cho nên hắn phải biết chính mình có bao nhiêu phân lượng trong lòng của ta a. Nhưng khi nhìn đến biểu cảm của hắn, dường như cũng không vui vẻ gì, điều này làm cho ta có chút cảm giác rối rắm, tâm tư của Trác Văn Tĩnh thật sự rất khó đoán a.

Nghĩ tới đây, tâm tình của ta càng thêm bức bối, lúc này Trác Văn Tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía ta, thần sắc có chút ngưng trọng, sau đó nở nụ cười nói: “Hoàng Thượng…”

Ta vội trông chờ nhìn hắn hỏi: “Có việc?”

Trác Văn Tĩnh nói: “Hoàng thượng, Nguyên tổng quản đã quỳ ở hương các được một canh giờ rồi, Hoàng thượng hãy để cho hắn trở lại hầu hạ người a.”

Nghe hắn nói xong, trong nội tâm của ta trầm xuống, sau có có chút không vui nói: “Hắn quỳ bao lâu làm sao ngươi biết? Có phải hắn để cho người đến đây cầu tình hay không? Cho nên ngươi mới cầu xin trẫm giúp hắn?”

Trác Văn Tĩnh lắc đầu nói: “Hoàng thượng, cũng không phải như vậy…” Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Vân bên cạnh ta đã quỳ xuống rồi, mở miệng ngập ngừng nói: “Phụ hoàng thứ tội, lúc nhi thần đến đây có đi ngang qua hương các, thì nhìn thấy Nguyên tổng quản đang quỳ trên đất, mới nói cho phụ thân nghe việc này, thật sự không phải Nguyên tổng quản cố ý sai người đến đây.”

Ta kinh ngạc liếc nhìn Thẩm Vân, đứa bé này cũng trung thực quá mức đi a, nhất là câu nói cuối cùng kia vậy mà dám nói thẳng ra, thật sự không giống như người sinh sống trong cung.

Mở miệng định lên tiếng, thì Trác Văn Tĩnh bất động thanh sắc nắm chặt tay ta, ta nhìn về phía hắn, hắn khẽ nhíu mày nhìn ta, thần sắc dường như mang theo một tia trách cứ.

Trong lòng ta dừng lại nhìn Thẩm Vân rồi chậm rãi nói: “Đứng lên đi.”

Thẩm Vân dè dặt đứng lên ngẩng đầu hướng nhìn ta hô lên: “Phụ hoàng…”

Nhìn bộ dạng này của nó, trong lòng ta cũng mềm nhũn xuống, thầm nghĩ nó vốn là một đứa trẻ nhút nhát, nếu ta đối đãi hà khắc với nó, chung quy cũng không tốt. Vì vậy ta vươn tay xoa đầu nó rồi nói: “Không sao, ngươi ngẩng mặt lên đi, trẫm sẽ tạm tha cho hắn lần này, ngươi dẫn theo Bồi Tú, trở lại hương các tuyên chỉ, kêu hắn tới đây tạ ân.”

Thẩm Vân nghe xong vẻ mặt liền vui mừng nói: “Nhi thần tuân chỉ.” Dứt lời hớn hở xoay người đi ra. Bồi Tú vội vàng đi theo sau nó.

Sau khi Thẩm Vân rời khỏi, ta nhìn về phía Trác Văn Tĩnh nói: “Thực ra ngươi không cần đối xử tốt với Thẩm Vân như thế.”

Trác Văn Tĩnh nhìn ta, dường như có chút không hiểu, ta thở dài nói: “Đã nói với ngươi rồi, nếu ngươi sinh hoàng tử, đương nhiên sẽ là trưởng tử của đương triều này, tuy Thẩm Vân là Đại hoàng tử, nhưng lại xuất thân thấp hèn, sau này lại được ngươi nuôi dưỡng, có thể coi như là một nửa trưởng tử, thế nhưng hiện tại thân phận một nửa trưởng tử này lại rất khó có thể nắm bắt, tới lúc đó ngươi sẽ làm như thế nào?”

Trác Văn Tĩnh nghe lời ta nói xong liền trầm mặc, thở dài một tiếng nói: “Hoàng thượng, người cũng biết rõ suy nghĩ của vi thần rồi, thứ cho vi thần hôm nay nói câu đại nghịch bất đạo rằng… Kỳ thật, trong lòng vi thần luôn nghĩ, Hoàng thượng vĩnh viễn sẽ không để ý tới vi thần, cho nên muốn nuôi dưỡng Thẩm Vân ở bên người, hai người bọn ta sẽ ở đây xa lánh tranh chấp trong nội cung, cứ như vậy mà trôi qua, sau khi nó lớn lên, trở thành hoàng tử, đến khi ta trăm tuổi già nó có thể vì ta đốt giấy để tang cũng tốt, rơi lệ cũng được, coi như không uổng công đã nuôi nó cả đời… Bất quá, có lẽ là tạo hóa trêu ngươi, hoặc là thế sự chuyển dời, vi thần chưa từng nghĩ Hoàng thượng sẽ… Thế nhưng cho dù có ra sao, Thẩm Vân vẫn là hài tử của vi thần. Hoàng Thượng nói rất đúng, trong nội cung phân tranh không ngừng, thế nhưng huynh đệ bọn nó lớn lên cùng một chỗ, sau này vẫn cùng một chỗ, vi thần nghĩ Thẩm Vân sẽ không có tâm tư gì khác, huống chi, huống chi không có huynh đệ thì hoàng tử nào không cảm thấy tịch mịch, Hoàng Thượng có thể hiểu mà đúng không?”

Không có huynh đệ thì hoàng tử nào mà không tịch mịch, ta làm sao lại không hiểu, từ nhỏ trong cung, trong mắt của các huynh đệ tỷ muội đều là Tam ca Thẩm Cảnh Du, hậu cung phi tử nào mà không nịnh bợ hắn, mà ta do mẫu hậu dạy bảo, không được chơi với Tam ca, đương nhiên cũng không chơi cùng các huynh đệ tỷ muội khác, khi đó làm sao lại không tịch mịch, nhất là lúc nhìn bọn họ vui đùa một chỗ, cái cảm giác hâm mộ đó cho tới bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy chua xót trong lòng… Nói đến cũng nực cười, lúc ta cảm thấy không tịch mịch nữa lại chính là thời điểm Tam ca chủ động bắt chuyện cùng ta…

Nếu như lúc trước địa vị của mẫu hậu không cao như vậy, nếu như trong lòng của bà không có hận ý, không muốn nhận thua, thì có lẽ bây giờ ta đã là một hiền Vương bên cạnh Tam ca a, thế nhưng giống như lời của Trác Văn Tĩnh mà nói chính là tạo hóa trêu ngươi, hôm nay ta làm quân, hắn làm thần lưu lạc muôn nơi…

Nhớ tới những chuyện này, ta nói: “Nếu ý của ngươi là như vậy, chuyện đó cũng không sao cả, dù sao bây giờ nói những chuyện này cũng còn hơi sớm, về sau sẽ xem xét lại a.”

Nói thật, ấn tượng kiếp trước đối với Thẩm Vân rất là mơ hồ, những chuyện liên quan tới nó không rõ ràng lắm. Chỉ nhớ rõ, sau khi nó lớn lên có cùng các hoàng tử khác chuyển ra hoàng cung, đều được phân tước Vương gia, trên Lục bộ từng đứa từng đứa nhậm chức, mà Thẩm Vân lại một mực từ chối rồi sống nhàn rỗi, sau này nó ra sao ta cũng không biết… Có lẽ vì nguyên nhân đó, ta không thể chắc đời trước nó làm chuyện gì, sau khi lớn lên tính tình ra sao, cho nên mới cảm thấy lo lắng. Đương nhiên chỉ mong loại lo lắng này là tâm bệnh của ta.

Lúc này Trác Văn Tĩnh nhìn ta khẽ cười một tiếng.

Nhìn hắn cười, trái tim của ta lập tức đập liên hồi, ta đột nhiên cảm thấy Trác Văn Tĩnh rất đẹp. Ta thầm nghĩ trong lòng, Thẩm Vân tốt nhất không được cô phụ sự kỳ vọng của Trác Văn Tĩnh, dù sao nếu có lựa chọn giữa hai bên, lựa chọn của ta tất nhiên không phải là nó.

Nghĩ như vậy, ta nhìn Trác Văn Tĩnh lại nói: “Đúng rồi, lúc Trác Nhiên ở đây, có nói thân thể của ngươi không khỏe, Nguyên Bảo cũng có nói lúc ngươi đi thỉnh an bị huyết mạch bất thông, có phải quỳ lâu quá rồi không? Đến đây để trẫm nhìn xem đầu gồi có bị sưng hay không.”

Sắc mặt Trác Văn Tĩnh ửng đỏ nói: “Hoàng thượng, đã không sao rồi, người không cần phải lo lắng như vậy.”

“Sao có thể không lo, bởi vì chuyện đó mà thiếu chút nữa con của ngươi đã mất, dù gì trẫm cũng trông chờ đứa bé này rất lâu đấy, không thể để xảy ra sơ sót được.” Ta có chút cả giận nói, nếu không coi trọng đứa bé này, thì sao ta lại có thể trở mặt với mẫu hậu, làm sao không lo lắng cho được.

Trác Văn Tĩnh nhìn ta, trầm mặc một lúc rồi nở nụ cười nói: “Hoàng thượng, biết là vậy, nhưng mà một lúc nữa Thẩm Vân sẽ quay lại, người cũng không thể tùy tiện nói những lời này.”

Nghe xong lời này, ta có chút sững sờ, sau đó lập tức bật cười trêu chọc nói: “Như thế nào? Ngươi là đang xấu hổ?”

“Hoàng thượng, tuy những lời nói đó không đến mức tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt, nhưng mà chung quy cũng có chút mất thể thống, ý của vi thần là thế này, cũng không phải xấu hổ giống như người nói.” Trác Văn Tĩnh nhìn ta chằm chằm gằn mạnh từng chữ, chẳng qua là đôi má ửng đỏ đã bán đứng hắn.

Ta chỉ nhìn hắn cười không nói thêm gì nữa.

Trác Văn Tĩnh dời tầm mắt nhìn xa xa nói: “Hoàng Thượng, còn có chuyện vi thần muốn tâu.”

“Chuyện gì? Ngươi nói đi.” Tâm tình của ta đang vui vẻ, nên đối với chuyện hắn lảng sang chuyện khác cũng không để ý.

Trác Văn Tĩnh cắn môi dưới nói: “Là chuyện về Nguyên tổng quản.”

“Ah? Về Nguyên Bảo? Hắn thì làm sao?”

“Hoàng Thượng, trong nội cung này, chỉ có thể nói chủ tử đúng, không thể nói chủ tử sai, gánh tội thay chủ tử là chuyện một nô tài phải làm, người khác sẽ nói nô tài này trung thành và tận tâm, thế nhưng nếu là tùy tiện ở trước mặt của người khác bàn luận thị phi, xem ra cũng không trung tâm. Mượn ý này mà nói, nếu Nguyên tổng quản ngay từ đầu nói mẫu hậu không tốt, Hoàng Thượng sẽ nhất thời đau lòng vì vi thần mà đi đòi cái công đạo, thế nhưng sau này sẽ ân hận, chẳng phải sẽ trách tội Nguyên tổng quản sao, trong lòng tự nhiên cảm thấy người này không thể tin, sẽ cảm thấy nghi ngờ, sau này xảy ra một vài chuyện nhỏ, chỉ sợ nghi ngờ trong lòng càng lớn… Hoàng thượng, vừa rồi người trừng phạt Nguyên tổng quản quỳ một canh giờ, lửa giận cũng nên tiêu tan a. Nguyên Bảo dù sao cũng là người thân cận bên Hoàng thượng, chớ bởi vì chuyện này mà xảy ra hiềm khích thì tốt hơn.” Trác Văn Tĩnh ôn hòa mở miệng nói.

Nghe hắn nói xong, ta thở dài nói: “Ngươi nói cũng không sai, thế nhưng không trừng phạt hắn, trong lòng trẫm sẽ không cảm thấy thoải mái, được rồi, có ngươi cầu tình như vậy, hắn đã quỳ một canh giờ, cũng đủ rồi.”

Trác Văn Tĩnh lúc này mới rũ mắt xuống nói: “Hóa ra Hoàng Thượng đã sớm có ý định của riêng mình, xem ra là vi thần quản nhiều rồi.”

Ta bật cười thành tiếng, vì câu nói này của hắn giống như là đang lấy lòng ta vậy.

Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh cầu kiến của Thẩm Vân, ta để cho nó tiến vào, lúc Thẩm Vân vào, đi theo phía sau là Nguyên Bảo, gò má của Nguyên Bảo có chút tái nhợt, dáng đi còn có chút lắc lư, nhìn thấy ta liền vội vàng quỳ xuống thỉnh an.

Ta ngăn cản nói: “Vừa rồi còn chưa quỳ đủ sao, đứng lên đi.” Bồi Tú liền vội đỡ hắn dậy, Nguyên Bảo cúi đầu tạ ân đứng ở đó.

Ta nhìn hắn nói: “Hôm nay nể mặt Hoàng hậu, trẫm sẽ tạm tha cho ngươi, phải biết rõ nếu có lần sau thì không may mắn được như vậy đâu.”

“Nô tài tạ ân Hoàng hậu nương nương.” Nguyên Bảo rất lanh trí hướng Trác Văn Tĩnh nói tạ ơn.

Sau đó, ta ở chỗ Trác Văn Tĩnh hàn huyên thêm một lát, nhìn hắn uống thuốc xong mới đứng dậy ly khai.

Thời điểm đến Bàn Long điện, ta nhìn Nguyên Bảo cúi đầu im lặng, cầm hộp cao dược tốt nhất đưa cho hắn, dù sao quỳ lâu rồi, khó tránh đau nhức đấy.

Nguyên Bảo cầm hộp cao dược trong tay, đôi mắt ửng đỏ, ta nhướng nhướng mày nói: “Nghỉ ngơi ba ngày đi, đợi thương thế tốt lên hẵng tới hầu hạ trẫm.”

Nguyên Bảo hít hít mũi nói: “Hoàng thượng, nô tài không sao.”

“Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi.” Ta nói. Nguyên Bảo liếc nhìn ta, sau đó vui vẻ tạ ân đi ra, bất quá chỉ mới một đêm mà đã trở về bên cạnh ta rồi, nhìn bộ dạng này của hắn, ta cũng không kiên trì kêu hắn nghỉ ngơi nữa.

Hai ngày sau, mẫu hậu cùng Tiết Như Ngọc quyết định lên núi cầu phúc cho muôn dân, Khâm Thiên Giám nói ba ngày sau chính là ngày lành, bởi vậy ba ngày này trong nội cung cực kỳ bận rộn, để chuẩn bị lễ vật cho mẫu hậu với Tiết Như Ngọc.

Thái hậu cùng phi tử xuất cung coi như là một chuyện đại sự trong cung, còn ta thì ngày đó triệu kiến Trác Nhiên, ta muốn hắn đi ra ngoài cùng Tiết Như Ngọc, biết đâu Trác Nhiên có thể nhìn thấy người nào đó. Đối với sự phân phó của ta Trác Nhiên có chút kinh ngạc, bất quá cũng không nói gì, liền rời đi.

Ngày mẫu hậu xuất cung, ta mang theo Trác Văn Tĩnh, Thẩm Vân cùng hai nhi nữ tiến đến đưa tiễn, trước khi đi, mẫu hậu nhàn nhạt liếc nhìn Trác Văn Tĩnh, Tiết Như ngọc hầu hạ bên cạnh bà, đưa mắt nhìn ta, mang theo tia khó chịu không nói nên lời, mẫu hậu vỗ vỗ tay nàng, sau đó cùng nàng đi khỏi.

Ta khẽ nhíu mày có chút không vui.

Sau khi đợi bọn họ lên kiệu rời đi, ta vội đỡ Trác Văn Tĩnh hồi cung, sợ có gì sai sót xảy ra với hắn, Trác Văn Tĩnh nhìn ta bật cười nói: “Hài tử còn nhỏ lắm, bộ dạng của Hoàng thượng như vậy, nếu người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng đứa nhỏ này sắp sinh luôn đấy.”

“Cũng bởi vì còn nhỏ, ta mới lo lắng.” Ta nhìn cái bụng bằng phẳng của hắn không nhịn được mà nói.

Trác Văn Tĩnh ở một bên bật cười.

Sau khi đưa hắn về cung, để bọn người Thẩm Vân ở lại hầu hạ, ta ở đó ngây ngốc một lát, nhìn sắc mặt hắn không tệ, liền dặn dò vài câu, rồi quay về Ngự thư phòng.

Đem tất cả các tấu chương phê chuẩn xong, ta ngồi trên long ỷ nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó nói: “Nguyên Bảo, chuẩn bị thường phục, đi Hình bộ.”

Nhân lúc mẫu hậu cùng Tiết Như Ngọc không có ở đây, trong nội cung sẽ không có người làm khó dễ Trác Văn Tĩnh, ta hành cung cũng an tâm hơn nhiều…

Huhu. Về nhà mà không mang lap về, up truyện bằng điện thoại thật là …

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi