TRỌNG SINH CHI BẠO QUÂN

Edit: Ngũ Ngũ

Dù sao Trác Văn Tĩnh đã mở miệng nói như vậy, trong lòng ta mặc dù có chút không vui, vẫn là cùng Trác Văn Tĩnh đi đến phủ Vương gia của Tam ca.

Vốn là Nguyên Bảo muốn đi trước đến quý phủ của Tam ca để báo tin chúng ta đến, ta suy nghĩ rồi ngăn cản: “Không cần thông báo, chúng ta cứ tiến đến lặng lẽ như vậy, nói không chừng còn đem đến kinh hỉ cho Tam ca a.”

Ta nói xong lời này, Trác Văn Tĩnh lập tức đưa mắt nhìn thoáng qua ta, ta có chút không hiểu lắm hỏi: “Sao vậy?”

Trác Văn Tĩnh lắc đầu cười nói: “Không có gì.” Ta cười hắc hắc hai tiếng, sau đó nắm tay hắn hướng chỗ Tam ca đi tới.

Vương phủ của Tam ca ngự ở nơi phồn hoa bậc nhất kinh thành, cổng vào được xây dựng thập phần hoa lệ. Những người phục thị bên trong, ngoại trừ những thị vệ tự hắn mang đến, còn những người khác là do chính Nguyên Bảo tự chọn lựa kỹ càng, cho nên khi chúng ta tiến đến, người gác cổng Vương phủ nhìn thấy Nguyên Bảo, liền bước lên phía trước cười nói: “Ngọn gió nào đưa Nguyên tổng quản đến đây vậy, người này là?” Dứt lời, người nọ nghi hoặc nhìn về phía ta cùng với Trác Văn Tĩnh.

Hắn biết Nguyên Bảo mà không biết ta với Hoàng hậu thì cũng phải thôi, ta thầm nghĩ trong lòng, vì vậy ta liếc mắt nhìn Nguyên Bảo mấp máy miệng, Nguyên Bảo liền tiến lên phía trước hỏi: “Vương gia có ở đây không?”

“Có, có, để nô tài đi bẩm báo.” Người gác cổng nói.

“Không cần.” Nguyên Bảo lạnh lùng nói, sau đó nhìn về phía ta, ta gật đầu nói: “Đi vào thôi, nhìn thử xem Tam ca với Tiểu Hầu gia ở chung thế nào.”

“Vâng, Hoàng Thượng.” Nguyên Bảo cung kính nói, mà người gác cổng nghe xong lời này, sững sờ tại chỗ, sau đó liền vội vàng quỳ xuống.

Bất quá có lẽ ngay từ đầu bọn họ đã lờ mờ đoán ra được thân phận của chúng ta rồi, cho nên cũng không lộ ra sợ hãi gì. Ta thầm gật đầu, sau đó cùng Trác Văn Tĩnh chậm rãi đi vào.

Sau khi đi vào, ta phát hiện vương phủ của Du Tam ca tựa hồ vô cùng quạnh quẽ, rõ ràng không thiếu cái gì, thế nhưng lại vô cùng tịch liêu.

Ta dừng một chút nhìn về phía Trác Văn Tĩnh, hắn cũng nhìn về phía ta, hướng ta mỉm cười. Nhìn dáng vẻ tươi cười kia, lại làm cho lòng ta bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, không khỏi nắm lấy tay của hắn, lúc này mới hướng đại sảnh đi tới.

Vừa đi được hai bước, còn chưa tới nơi, ta liền nghe được có người lớn tiếng nói: “Ngươi là có ý gì a, ta đường đường là Tiểu Hầu gia mà ngươi coi như người hầu cho nhà ngươi, nghĩ cũng hay quá a? Ngươi là Vương gia thì đã sao, ta cho ngươi biết, bây giờ ta không làm nữa. Ta phi, ta không quản ngươi có là Vương gia hay không, lão tử, lão tử không làm nữa.”

Thanh âm nóng nảy như vậy đương nhiên là Ngôn Nhất rồi, chỉ là Tam ca sao vậy, đem con người ta biến thành dạng gì rồi? Ta nhướng nhướng mày, vẻ mặt của Trác Văn Tĩnh cũng rất kinh ngạc.

Lúc này thanh âm của Tam ca truyền đến, hắn hờ hững nói: “Ngươi là do Hoàng thượng phái tới đây đấy, nếu ngươi không làm, thì đó chính là kháng chỉ bất tuân.”

“Hôm nay ta sẽ kháng chỉ luôn a.” Dứt lời bên trong truyền đến ‘ba~’ một tiếng. Ta nhẹ ho một cái, nhìn nhìn Nguyên Bảo, Nguyên Bảo vội vàng hắng giọng lớn tiếng thông báo.

Trong phòng lập tức trầm mặc lại, ta cùng Trác Văn Tĩnh chậm rãi đi vào.

Vừa vào liền nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tam ca, một thân bạch y đứng ở đó, bất quá y phục màu trắng lại bị lấm lem bùn, dưới chân hắn còn có vài nhánh cỏ dại, mà Ngôn Nhất đang vận một thân thanh sam, dường như là vết bùn là từ người hắn bắn ra, hai tay hai chân của hắn cũng đều rất bẩn.

Cả hai đại khái không ngờ là ta với Trác Văn Tĩnh sẽ đến đây, bọn họ cứ ngây ngốc đứng ở đó, đến cả hành lễ cũng quên luôn.

Ta tức thì mấp máy miệng nhìn Ngôn Nhất nói: “Ngôn ái khanh, trong kinh thành không có mưa a, ngươi sao lại ăn mặc nhơ nhuốc như vậy, bị rớt xuống hố bùn hả?” Ta nói xong lời này, Tam ca liền lấy lại tinh thần, bề bộn quỳ xuống hành lễ, Ngôn Nhất cũng quỳ xuống theo, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ không phục cùng với ủy khuất rõ ràng.

Sau khi ta với Trác Văn Tĩnh ngồi xuống, mới để cho bọn họ đứng dậy, sau đó ta lại nói: “Vừa rồi trẫm ở ngoài cửa nghe các ngươi lớn tiếng với nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần không thể đảm đương nổi việc nhà của Du Vương gia, cái Du Vương gia muốn chính là một người biết làm cơm, biết chăm sóc sân vườn, biết quản xuyến nô tài trong viện, không phải loại người thô kệch như vi thần, huống chi lúc ấy Hoàng thượng chỉ nói là vi thần giới thiệu cho Du Vương gia làm quen với hoàn cảnh trong kinh, bất quá Du Vương gia thân thể không khỏe, không thích xuất phủ, cho nên vi thần cũng chỉ là một người rảnh rỗi sống ở đây, thỉnh Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Tam ca không nói gì, Ngôn Nhất siết chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

Ta nhìn nhìn Ngôn Nhất một chút lại quay sang nhìn Tam ca, sắc mặt của huynh ấy không tốt lắm, bất quá cũng không lên tiếng.

Ta sờ sờ mũi nói: “Trước tiên đừng nói những chuyện này nữa, tất cả các ngươi đều đứng lên đi, nhất là Ngôn Nhất, quay về thay y phục rồi nói sau, bộ dạng như vậy còn ra thể thống gì nữa, ai không biết còn tưởng rằng Tam ca bạt đãi ngươi đấy.”

Ngôn Nhất lạnh lùng nhìn thoáng qua Tam ca, nổi giận đùng đùng đứng lên rời đi.

Ngôn Nhất vừa đi, ta nhìn về phía Tam ca nói: “Tam ca, thân thể ngươi không tốt, ngồi đi.” Tam ca tạ ân rồi ngồi xuống.

Sau khi hắn ngồi xuống, lập tức nhìn ta nói: “Hoàng Thượng đến đây, tại sao không thông báo trước, để vi thần chuẩn bị một phen, sau đó nghênh giá.”

Ta nở nụ cười nói: “Không sao, trẫm với Trác Văn Tĩnh chỉ muốn ra bên ngoài một chút, làm gì mà nhiều phép tắc lễ nghi như vậy. Ngược lại là vừa rồi, đã có chuyện gì? Sao Ngôn Nhất nói không muốn ở đây nữa?”

Sắc mặt Tam ca bình thản nói: “Hoàng Thượng thứ tội, thân thể vi thần không được khỏe, trong lòng nhiều phiền muộn, cho nên muốn trêu chọc Tiểu Hầu gia một chút, làm hắn tức giận cũng phải.”

Nghe Tam ca nói như vậy, ta sờ sờ cái mũi không nói nên lời, đành phải cười gượng hai tiếng.

Lúc này Ngôn Nhất đã thay xong y phục, đến đây bái kiến.

Sau khi để cho hắn đứng dậy, ta nói: “Ngôn Nhất, vừa rồi Tam ca cũng có nói, là do tâm trạng không tốt, cho nên mới đối xử hà khắc với ngươi một chút, ngươi là đại nhân không nên chấp nhất tiểu nhân a, là vậy đó.”

Ngôn Nhất nhìn ta, cắn cắn môi nói: “Vâng, Hoàng thượng.” Sau đó hắn đứng cúi đầu, nhìn bộ dạng ỉu xìu của hắn, ta cười thầm trong lòng, cuối cùng hai chưởng hắn đánh ta lúc trước cũng đã được trả thù, vì vậy khó có được hảo tâm nói: “Được rồi, về sau ngươi trở về Hầu phủ đi, miễn cho bị vương phủ của Tam ca giày vò.”

Ngôn Nhất nghe xong lời này đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo nét mừng rỡ, ta cười cười hỏi: “Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi lại đổi ý rồi hả?”

“Không, không, không. Vi thần lập tức đi ngay.” Ngôn Nhất vội đáp, Tam ca ở một bên thần sắc khẽ biến, sau đó rũ mắt xuống, làm cho người khác không nhìn thấy được thần sắc bên trong.

Lúc này Trác Văn Tĩnh đứng lên nói: “Hoàng Thượng, vi thần có chút không thoải mái, muốn ra hậu viện nghỉ ngơi một lúc.”

Ta nhẹ gật đầu, Ngôn Nhất nghe thấy liền vội nhìn về phía Trác Văn Tĩnh, thần sắc mang theo vẻ lo lắng, ta nhướng nhướng mày, trong lòng có chút không vui, bất quá vẫn nhịn xuống, nhìn về phía Nguyên Bảo nói: “Nguyên Bảo, đi theo hầu hạ Hoàng hậu ra phía sau nghỉ ngơi, trẫm cùng Tam ca trò chuyện, về phần Ngôn Nhất… Ngươi nha, trở về Hầu phủ đi…”

“Hoàng Thượng, vi thần cũng muốn đi theo hầu hạ Hoàng hậu nương nương a.” Ngôn Nhất vội vàng tiếp lời.

Ta tức thì cau mày nói: “Ngươi đi theo làm chi, có Nguyên Bảo là được rồi, không cần đến ngươi.”

Ngôn Nhất lại nói: “Ý của vi thần là, đi theo bảo hộ Hoàng hậu nương nương.”

Nghe xong lời này, ta bật cười nói: “Ngôn Nhất, đây là phủ của Tam ca, không phải nơi tụ tập của đám thích khách, không cần ngươi theo bảo hộ…”

“Hoàng Thượng, vi thần muốn trò chuyện với Tiểu Hầu gia.” Đúng lúc này, Trác Văn Tĩnh đánh gãy lời ta.

Ta nhìn hắn một cái, hắn hướng ta mỉm cười ôn hòa, hắn đã mở miệng như vậy, ta dĩ nhiên không thể làm mất mặt hắn được, vì vậy, ta nhếch miệng ‘ân’ một tiếng, sau đó không kiên nhẫn nhìn Ngôn Nhất nói: “Được rồi, đến Hoàng hậu đã mở miệng, ngươi đi đi, bất quá cẩn thận một chút, thân thể của Hoàng hậu quan trọng, nếu xảy ra sai lầm gì, trẫm sẽ hỏi tội ngươi trước tiên.”

Thần sắc của Ngôn Nhất ảm đạm hai phần, sau đó đứng dậy ly khai cùng Trác Văn Tĩnh, đợi bọn họ đi rồi, trong lòng ta vẫn có chút mất hứng.

Trầm mặc hồi lâu, tình cờ ngẩng đầu liền nhìn thấy Tam ca đang quan sát ta, ánh mắt mang theo một vòng hứng khởi không nói nên lời.

Ta nhìn hắn cười hỏi: “Tam ca, ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì.” Tam ca rũ mắt xuống thản nhiên đáp: “Chỉ là cảm thấy, tình cảm giữa Hoàng thượng với Hoàng hậu nương nương rất tốt, làm cho người khác rất ngưỡng mộ.”

“Vậy sao?” Ta cười hỏi, Tam ca gật đầu đáp: “Hoàng thượng với Hoàng hậu phu thê tình thâm, thật sự làm cho người ta rất ngưỡng mộ.” Lời này nghe có chút quen tai, ta không khỏi nhớ tới ngày đó Tiết Tầm cũng từng nói như vậy, vì vậy chỉ cười không đáp.

Tam ca cũng chỉ liếc nhìn ta im lặng.

Trầm mặc một lúc ta nói: “Đúng rồi, Tam ca, vừa rồi nghe nói thân thể của ngươi không thoải mái, có truyền ngự y đến khám hay chưa?”

“Bệnh cũ mà thôi.” Tam ca nhàn nhạt nói: “Không cần truyền ngự y.”

“Lời này của ngươi là không đúng rồi, có bệnh ở đâu phải khám, ‘giấu bệnh sợ thuốc’ là không được đâu.” Tam ca ‘ân’ một tiếng.

Sau đó ta đứng lên nói: “Thời gian không còn sớm, trẫm đi xem Hoàng hậu thế nào.”

“Thần cũng muốn đi cùng.” Tam ca đứng lên, ta nhẹ gật đầu nhìn y phục của hắn rồi nói: “Tam ca, ngươi cũng nên thay y phục khác đi, mặc như vậy ra ngoài… có chút khiếm nhã.”

Tam ca nhìn bạch y của mình, sắc mặt bỗng nhiên đen lại một chút, ta nở nụ cười, quay người ly khai.

Nguyên Bảo nói Trác Văn Tĩnh đang ở hậu viện nghỉ ngơi, thời điểm ta tới, Ngôn Nhất đang kích động nói gì đó với Trác Văn Tĩnh, Trác Văn Tĩnh khẽ cau mày, thần sắc lạnh nhạt.

Thời điểm ta đến gần, chỉ nghe thấy Ngôn Nhất nhẹ giọng hỏi một câu: “Hắn đến cùng có điểm gì tốt?” Trác Văn Tĩnh không trả lời lại, chỉ là ánh mắt lướt qua bả vai của Ngôn Nhất, nhìn ta chăm chú, thần sắc nhu hòa, ánh mắt sáng ngời.

Ta vội tiến lên đỡ hắn hỏi: “Thân thể thế nào rồi?”

Trác Văn Tĩnh lắc đầu, ta quay đầu nhìn về phía Ngôn Nhất, hắn đứng ở đó cúi đầu im lặng, hai tay siết chặt, sắc mặt đỏ lên. Trác Văn Tĩnh nhẹ nhàng nắm lấy tay của ta.

Không được bao lâu thì Tam ca cũng đến, nhìn nhìn chúng ta, thần sắc có chút phức tạp, cuối cùng hắn bước lên cười nói: “Hoàng Thượng, vi thần đã sai người chuẩn bị trà bánh, nơi này phong cảnh rất đẹp, không bằng ngồi đây thưởng thức?”

Ta nhẹ gật đầu, kéo Trác Văn Tĩnh ngồi xuống.

Tam ca cùng Ngôn Nhất cũng ngồi đối diện với chúng ta.

Thời điểm trà bánh được dâng lên, ta rót cho Trác Văn Tĩnh một ly trước, sau đó tự rót ly khác cho chính mình, chỉ là lúc lơ đãng ngẩng đầu hướng nhìn Tam ca, ta trông thấy người hầu đang bưng trà, trong nội tâm chợt hoảng hốt, tay run lên, chén trà rớt xuống mặt bàn, nước trà nóng hổi đổ lên y phục của ta, ta lại hoàn toàn không để ý, chỉ sững sờ nhìn người nọ, bất động ngồi đó.

“Hoàng thượng…”

“Hoàng thượng…”

Nhiều tiếng kinh hô truyền đến, nhưng mà bên tai của ta chỉ còn một mảnh im lặng, cái gì cũng đều không nghe thấy.

Người này, tại sao lại ở đây? Hắn và Tam ca có quan hệ gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi