TRỌNG SINH CHI BIA ĐỠ ĐẠN THỤ NGẠO GIANG HỒ

Ở sau bình phong, Phó Kinh Hồng đang xoa xoa cằm, rốt cuộc lại quyết định, nên bình tĩnh cứ đứng ở đây, nhìn xem tình thế biến hóa.

Tên hái hoa tặc kia trói hai tay của Ôn Như Ngọc vào trên cột giường, tiếp theo, liền đưa tay đến, cởi bỏ lớp vải nội y đơn bạc ở trên thân của Ôn Như Ngọc.

Sau khi đã ném chiếc áo nội y màu trắng này đi, tên hái hoa tặc kia liền nở nụ cười, tiếp theo, giải huyệt ngủ của Ôn Như Ngọc.

Phó Kinh Hồng ngẩn người, có chút không hiểu rõ ý định của tên này.

Ôn Như Ngọc nhanh chóng đã tỉnh lại, sau khi đã biết rõ chuyện gì đang xảy ra với hắn. Ngay lập tức, hai mắt đều dâng trào sự tức giận mà nhìn trừng trừng tên hái hoa tặc.

Trên khuôn mặt tuấn tú, phong lưu của tên hái hoa tặc thì lại khẽ nở nụ cười, nhìn Ôn Như Ngọc nói:

– Tại hạ ngưỡng mộ danh tiếng của Lưu Phong công tử đã lâu. Hôm nay lại có thể đúng lúc gặp gỡ. Quả nhiên, Lưu Phong công tử vốn phong thần tuấn lãng, phong hoa vô song a…

Dù cho lúc này, Ôn Như Ngọc đã rơi vào tay của hái hoa tặc thì sắc mặt vẫn lạnh lẽo, bình thản, không có chút hành vi thất thố nào để tổn hại mảy may đến danh tiếng quân tử khiêm tốn.

Tên hái hoa tặc thấy Ôn Như Ngọc hờ hững với hắn, cũng không tức giận, mà là cười nói:

– Tại hạ, họ Thái, tên Cư Hoa. Ngưỡng mộ công tử đã lâu. Hôm nay, là do vạn bất đắc dĩ, mới làm ra thủ đoạn như thế này… Hi vọng, công tử không nên oán Thái mỗ đây a.

Ở sau bình phong, Phó Kinh Hồng nghe xong liền cười nhạo. Dựa theo tính tình của Ôn Như Ngọc, không cần bàn đến việc là có oán tên hái hoa tặc này hay không, nhưng hắn không xuống tay chém chết cái tên này là tốt rồi đi…

Dù sao, nói đến thế nào, thì Ôn Như Ngọc cũng là một nam tử.

Tuy rằng, lúc trước, y vẫn luôn đùa giỡn Ôn Như Ngọc. Nhưng cũng chỉ là đụng chạm đến thế mà thôi, cũng chưa từng dùng qua bất cứ thủ đoạn cường ép nào cả.

Hơn nữa, tựa hồ như Ôn Như Ngọc cũng khá là thích thú đi…

Chỉ có điều, dù là người có bản tính ôn hòa đến mức nào, cũng sẽ có giới hạn của mình, mà một khi, kẻ ở bên ngoài đã chạm đến điểm mấu chốt này, thì…

Phó Kinh Hồng khẽ mỉm cười, vẫn tiếp tục đứng xem.

Sắc mặt của Ôn Như Ngọc vẫn là lạnh nhạt, không hề nói ra một lời nào.

Nhưng, cũng không vì thái độ lạnh lùng của Ôn Như Ngọc mà khiến cho Thái Cư Hoa thay đổi một chút nào, vẫn cứ bày ra một bộ mặt quân tử khiêm tốn, mà mỉm cười, nói:

– Điểm vào huyệt ngủ của công tử cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ… Thái mỗ, không muốn công tử giãy dụa đến bị thương. Sở dĩ, Thái mỗ lại giải huyệt đạo cho công tử, là muốn công tử tỉnh táo… Một khi mà công tử đã có thể hưởng thụ được lạc thú ở trong hoan ái. Nói không chừng, còn sẽ phải cảm kích Thái mỗ đây…

Rốt cục, Ôn Như Ngọc đã mở miệng, lạnh lùng nói:

– Thả ta ra.

Thái Cư Hoa vẫn luôn mỉm cười, nhưng bàn tay lại chậm rãi vuốt ve da thịt của Ôn Như Ngọc men theo đường cong cơ thể mà càng thêm đi xuống:

– Hôm nay, người mà đi theo công tử cùng quay trở về đây… Tựa hồ như, không phải là người đã cùng công tử đến đây vào ngày hôm qua đi…

Hắn cúi người xuống, phun ra nhiệt khí ở bên tai của Ôn Như Ngọc, nhẹ giọng nói:

– Quả nhiên, người ngưỡng mộ khí chất của công tử vốn không phải là ít đi… Hai người kia, đều là khách quý của công tử sao? Hay, hoặc là… Công tử là khách quý của hai người kia đây?

Nhất thời, vẻ mặt lạnh lùng của Ôn Như Ngọc càng thêm khó coi lên, hắn lạnh lùng nói:

– Không liên quan gì tới ngươi, mau thả ta ra. Nếu không, thì…

Hắn còn chưa kịp nói xong một câu cuối, lại đột ngột không lên tiếng nữa. Bởi vì, chỗ yếu ớt của hắn đã bị một tay của Thái Cư Hoa bắt lấy, cho nên, nhất thời, cổ họng liền bị nghẹn lại.

– Công tử, ngươi đang uy hiếp ta à… Chỉ có điều, trong tình huống ở trước mắt này, ngươi phải nên… cầu xin ta mới đúng a.

Thái Cư Hoa nhíu mày, nở nụ cười. Hai tay lại vẫn đang đầy kĩ xảo mà đang xoa nắn nam căn ở trong tay mình.

Ôn Như Ngọc hung hăng nuốt xuống tiếng rên rỉ sắp tràn ra miệng.

Thái Cư Hoa vừa xoa nắn nam căn của hắn, vừa nghiêng nửa người về phía trước, ghé sát vào lỗ tai của hắn mà phun ra nhiệt khí.

Cảm giác này hoàn toàn khác xa với lúc Phó Kinh Hồng làm để giúp cho hắn đạt được cao trào.

Động tác xoa nắn của Thái Cư Hoa chỉ khiến hắn cảm thấy khó chịu cùng buồn nôn.

Hơi thở của Thái Cư Hoa đang liên tiếp phả vào lỗ tai của hắn, cũng chỉ khiến cho hắn cảm thấy một trận rét run, một loại buồn nôn dị dạng đột ngột xông lên đầu.

Hoàn toàn khác biệt với lúc Phó Kinh Hồng ra tay giải quyết giúp cho hắn…

Phó Kinh Hồng ghé sát vào lỗ tai hắn, phun ra hơi thở ấm áp mà lại ái muội…

Thái Cư Hoa lại chỉ mang đến một cảm giác lạnh lẽo, ẩm ướt, buồn nôn.

Nhưng, cho dù, trong lòng cảm thấy rất buồn nôn, thì phản ứng của thân thể vẫn rất thành thực. Chỉ mới vừa bị bàn tay của Thái Cư Hoa nhào nặn một trận, thì rất nhanh, nam căn của hắn đã đứng lên.

Vừa cảm thấy buồn nôn, nhưng lại vừa cảm thấy được sự vui vẻ, song trọng xung kích dằn vặt khiến cho Ôn Như Ngọc càng thêm cảm thấy lúng túng. Đặc biệt là khi hắn đang nhớ tới hình ảnh, vào ngày hôm qua, vẻ mặt khẽ cười của Phó Kinh Hồng ra tay giải quyết giúp hắn, đột ngột, hắn cảm giác thấy trong bụng dưới liền nóng lên.

Thái Cư Hoa cũng đang ý cười đầy mặt. Chỉ có điều, nụ cười của hắn là âm lãnh. Hơn nữa, do nảy sinh dục vọng đối với người ở trước mắt, cũng đã khiến cho ngũ quan tuấn tú ban đầu của hắn đã có chút vặn vẹo. Trong đôi con ngươi đều đang dâng tràn ý tứ sắc bén, muốn xâm lược.

Mà, lúc đó, Phó Kinh Hồng chỉ là đang thuần túy cười.

Lúc y cười lên khiến cho người nhìn tuyệt đối không ngờ được lúc đó, trong tay của y chính là đang làm việc xấu hổ kia.

Nụ cười của y, khiến cho Ôn Như Ngọc nhìn không thấu. Mà cũng giống như, Ôn Như Ngọc nhìn không thấu con người của hắn lúc này vậy.

Nhớ tới, vẻ mặt của Phó Kinh Hồng ở ngay lúc đó, một mạt mỉm cười bất đắc dĩ, phảng phất như không thể làm gì nhưng nhất định phải hoàn thành chuyện trước mắt vậy…

Một loại tình tự không tên lại khó có thể nói càng không dễ dàng gì mà đè nén xuống, đều đang xông thẳng lên đầu. Ôn Như Ngọc cảm thấy phía dưới càng lúc càng nóng bỏng.

Cuối cùng, ở trong hai lòng bàn tay thô ráp của Thái Cư Hoa mà phóng thích ra chất lỏng dính dấp.

Thái Cư Hoa khẽ mỉm cười, đưa tay mò xuống, muốn xoa đến phía sau của Ôn Như Ngọc.

Mà, sau khi Ôn Như Ngọc thở hồng hộc vài tiếng, chợt bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn đến Thái Cư Hoa.

Thái Cư Hoa phải thừa dịp lúc này khi Ôn Như Ngọc vẫn còn chìm trong dư vị cao trào mà mất đi phòng bị, cho nên, động tác trong tay, càng lúc càng gấp gáp.

Hắn giơ một tay mò vào phía sau của Ôn Như Ngọc, một tay đưa vào trong ngực áo của mình, lấy ra một bình nhỏ có hình dáng kì dị.

Sau khi Thái Cư Hoa vừa dùng một tay cầm bình nhỏ, vừa hé ra hàm răng, cắn xuống, mở ra nắp bình, thì liền thu hồi cánh tay còn lại, đổ bình sứ xuống, một dòng chất lỏng chảy vào trong lòng bàn kia.

Nhưng, vào đúng ngay lúc này, Ôn Như Ngọc ban đầu đã bị trói vào trên cột giường lại lập tức bật người dậy, liền giơ tay, tung ra một chưởng giáng xuống Thái Cư Hoa đang dục hỏa công tâm.

Do Thái Cư Hoa đang bị dục hỏa đốt cháy đến thần trí không rõ, nhất thời, không kịp tránh né, cho nên, đã bị Ôn Như Ngọc tung một chưởng đánh vào trong lồng ngực.

Bởi vì cơ thể vừa mới phóng thích qua vẫn đang trong tình trạng suy yếu, cho nên, một chưởng này của Ôn Như Ngọc chỉ bao hàm ba, bốn phần công lực. Nhưng mà cũng đã đủ để cơ thể của Thái Cư Hoa lập tức bị chấn động phải lùi đi ba, bốn bước.

Không chờ Thái Cư Hoa kịp phản ứng lại, Ôn Như Ngọc lại tung đến một chưởng giáng về phía ngực của Thái Cư Hoa.

Rốt cuộc, lần này, Thái Cư Hoa đã kịp phản ứng lại. Hắn vội trở tay đi ngăn chặn lại, lập tức, ở trên cánh tay lại bị trúng phải một chưởng của Ôn Như Ngọc, lập tức vang lên tiếng xương nứt vỡ lanh lảnh.

Ôn Như Ngọc vẫn còn chưa kịp tấn công tiếp, Thái Cư Hoa vội vã bật nhảy một cái, đáp người lên trên bệ cửa sổ, dừng lại một chút, khẽ mỉm cười nói:

– Đáng tiếc, chuyện tốt lần này, chưa thành. Thế nhưng lần sau…

Đột ngột, bay đến một cục đá nhỏ, đánh trúng lồng ngực của hắn, khiến cho thân thể của hắn mất thăng bằng liền ngã về phía sau, rơi xuống bên ngoài cửa sổ.

Ở sau bình phong, Phó Kinh Hồng thở dài, nhìn vào bàn tay mà mình vừa ném ra cục đá nhỏ.

Kỳ thực, trời bên ngoài vừa sáng, y liền nhìn thấy, trong khi Thái Cư Hoa đang giở trò với Ôn Như Ngọc, thì Ôn Như Ngọc đã ở lặng lẽ, cố sức cởi bỏ dây thừng …

Nếu không phải do Thái Cư Hoa đã bị dục hỏa công tâm, thì sớm đã có chút phát hiện rồi đi.

Kết quả, nói không chừng…

Hiển nhiên là Ôn Như Ngọc đã nhìn thấy Phó Kinh Hồng đang đứng ở sau bình phong.

Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn bình phong, nói:

– Không biết, vì sao các hạ lại thở dài? Hay là đang thở dài, tiếc cho tên hái hoa tặc kia đã không thể đắc thủ sao?

Từ sau bình phong, Phó Kinh Hồng đi ra, vừa cười nói:

– Làm sao lại có thể chứ? Cho dù, Ôn công tử không cởi bỏ được sợi dây thừng kia, thì tại hạ đây, nhất định cũng sẽ ra tay giúp đỡ a…

– Vậy thì, vừa nãy là làm sao đây, sao ngươi không nên sớm chút mà ra tay giúp đỡ đi.

Ôn Như Ngọc lạnh lùng nhìn y, không hề thấy được phong thái công tử ôn hòa đâu cả.

Phó Kinh Hồng không thể làm gì khác hơn là cười làm lành, nói:

– Còn không phải là do ta sợ, sau đó, Ôn công tử trách cứ tại hạ làm chuyện dư thừa hay sao a… Bởi vì, ta biết chắc Ôn công tử, ngươi nhất định sẽ có thể giải quyết được tên hái hoa tặc này mà.

Ôn Như Ngọc liếc mắt nhìn y, không nói gì.

– Ôn công tử, vẫn là nên nhanh chóng mặc quần áo vào đi… Bằng không, sẽ lại dẫn đến một tên hái hoa tặc khác nữa đi…

Phó Kinh Hồng thở dài một hơi, nhìn Ôn Như Ngọc đang cả người quang lỏa nhưng lại không tự giác nhận ra.

Lúc này, Ôn Như Ngọc mới kịp phát hiện ra, vội vã đi mặc quần áo vào người.

Phó Kinh Hồng xoay người, nghiêng đầu, nở nụ cười.

Sau khi Ôn Như Ngọc mặc quần áo tử tế, lại là bày ra một bộ dáng quân tử khiêm tốn.

Hắn chắp tay, hướng về Phó Kinh Hồng, ôn hòa nói:

– Dù thế nào thì, đêm nay, tại hạ vẫn nên đa tạ Phó công tử. Nếu không phải là do Phó công tử nhắc nhở tại hạ, trong nước trà kia đã bị hạ độc, thì e là…

Ôn Như Ngọc cũng không có tiếp tục nói hết.

Phó Kinh Hồng nhíu mày, nhìn hắn, cười cười:

– Không cần khách khí. Xem như Ôn công tử có lỡ uống vào chung trà đó, cũng không sao cả… Tại hạ liền đến giải quyết giúp Ôn công tử một lần nữa đi…

Ôn Như Ngọc ngẩn người, vẻ ôn hòa trên mặt không khỏi có chút cứng ngắc lại.

Phó Kinh Hồng nhìn vẻ mặt của hắn, liền khẽ mỉm cười.

Y vẫn khá là yêu thích một Ô Như Ngọc không bày ra khuôn mặt quân tử này hơn đi.

Sau khi Ôn Như Ngọc đã phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt cứng ngắc liền lập tức biến mất, chỉ ôn hòa cười một tiếng nói:

– Phó công tử không nên trêu đùa tại hạ…

Phó Kinh Hồng đang muốn bày ra bộ dáng oan ức mà định mở miệng nói ” ta đây không phải là trêu đùa nha”.

Ôn Như Ngọc cũng đã hướng hắn cười một tiếng nói:

– Sắc trời cũng không còn sớm. Phó công tử cũng nên nhanh về phòng mà nghỉ ngơi thôi… Ngày mai, sẽ phải xuất phát rồi đây.

Phó Kinh Hồng cũng nghiêm túc lại, không lại đi trêu ghẹo Ôn Như Ngọc.

Y nói:

– Vị Đào Chi Hoa… Đào công tử đây thì phải làm sao a? Chúng ta không cần chờ hắn sao.

– Không cần,

Vừa nghe nhắc tới cái tên đó, vẻ mặt của Ôn Như Ngọc vẫn biến đổi một chút, hắn nói,

– Vào ngày mai, trước khi xuất phát, nếu hắn vẫn còn chưa trở về, hẳn là đã tự mình đã sớm ra đi trước rồi đi, thì chúng ta không cần chờ hắn nữa.

Phó Kinh Hồng vẫn là biểu tình đạm nhiên.

– Vậy nên, Phó công tử… nghỉ ngơi sớm một chút thôi.

– Ôn công tử cũng vậy…

Phó Kinh Hồng đang định xoay người rời đi, thấy Ôn Như Ngọc cũng đang đóng cửa.

Bỗng nhiên, y khẽ mỉm cười nói:

– Tại hạ cùng với Ôn công tử cũng coi như là hữu duyên. Mà, vẫn luôn xưng hô công tử với nhau, cũng quá xa lạ rồi đi. Không bằng, từ đây về sao, cứ gọi nhau là huynh đệ đi.

Ôn Như Ngọc ngẩn người, thuận theo mà khẽ mỉm cười, đáp:

– Được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi