TRỌNG SINH CHI BIA ĐỠ ĐẠN THỤ NGẠO GIANG HỒ

Phó Kinh Hồng mỉm cười, lắc lắc đầu, xoay người đi vào phòng.

Y ăn xong khối mứt táo cao ở trong tay, phủi rơi đống bột phấn vương lại ở trên ống tay áo, tiếp theo, y đẩy cửa mà bước ra ngoài.

Tối qua, vừa phát sinh một chuyện lớn đến vậy, cho nên, lão Mộ Dung Lân nhất định không thể nào không hề có động tác nào cả…

Y cũng không thể nào cứ ngồi chờ chết được.

Hiện tại, y không thể nào tùy tiện hành động để đánh rắn động cỏ được nữa.

Mới vừa nghĩ đến đây. Thứ nhất, y không biết là lão Mộ Dung Lân có thấy rõ kẻ lẻn vào là y hay không.

Thứ hai, coi như lão Mộ Dung Lân cũng không thấy rõ được kẻ lẻn vào là y. Nhưng, cũng nhất định là sẽ dấy lên tâm nghi ngờ đối với tất cả mọi người xung quanh, nhất là hai người họ…

Với Ôn Như Ngọc, thì hẳn là lão Mộ Dung Lân sẽ không đi hoài nghi hắn đi. Thế nhưng đối với Phó Kinh Hồng, thì liền rất khó nói.

Phó Kinh Hồng cũng không biết, bây giờ thì y có thể làm được những gì. Cho nên, y liền lui một bước về phía sau, trước tiên, tra xét địa hình của Mộ Dung phủ một vòng đã, nhìn xem có còn cái địa đạo ngầm nào nữa hay không đã. Nếu mà sau đó, lỡ như đã bị lão Mộ Dung Lân đã hoài nghi đến trên đầu của y, thì y cứ thuận tiện mà chạy trốn là được rồi.

Đám hạ nhân ở trong Mộ Dung phủ này vẫn đều luôn trình diễn một dáng dấp vội vã vạn năm không đổi.

Sau khi Phó Kinh Hồng nín thở, tập trung suy nghĩ, trốn ở sau cây cột trên hành lang, chờ đến khi một đám nhỏ hạ nhân đi qua, liền lách mình, nhanh nhẹn đi về phía trước.

Y cũng không biết, phải đi tìm kiếm ở đâu giữa một toà Mộ Dung phủ rộng lớn này. Nếu không phải là do bóng người màu vàng dẫn dắt y đi theo, thật đúng là y vốn không thể phát hiện ra mật đạo dưới mặt đất của ngôi đình giữa hồ kia đi.

Nhớ tới, cái bóng người màu vàng kia, Phó Kinh Hồng lại rơi vào trầm tư.

Nếu như người kia là Mộ Dung Tư, hơn nữa, nàng muốn dẫn y đi vào trong mật đạo kia. Tạm thời, không thắc mắc vì sao nàng lại muốn làm như thế. Vậy thì, tại sao trong khi nàng dẫn y đi theo lại không ngụy trang một chút?

Trong Mộ Dung phủ, ngoại trừ đám nha hoàn đều cùng mặc một màu sắc riêng ra, thì tựa hồ như ba vị tiểu thư Mộ Dung đều mặc y phục theo màu sắc yêu thích của mỗi người.

Mộ Dung Vũ thích mặc hồng.

Đương nhiên là người trong Mộ Dung phủ sẽ không dám tranh cùng với ả. Cho nên, trong tủ quần áo của hai vị tiểu thư kia,sẽ liền không có một bộ y phục nào là màu hồng đi.

Tiếp theo là, Mộ Dung Tư cùng Mộ Dung Liễu, hai nàng lại không phải kiêng kị như đối với Mộ Dung Vũ như vậy. Thế nhưng, tựa hồ như hai nàng cũng sẽ không mặc y phục cùng màu sắc với đối phương.

Mộ Dung Tư thích mặc màu vàng. Mộ Dung liễu thích mặc màu xanh lục…

Phó Kinh Hồng lặng lẽ, lẻn vào trong phòng của Mộ Dung Liễu.

Không hề giống như ấn tượng ngày ấy ở trên bàn yến tiệc của Mộ Dung phủ mà Mộ Dung Liễu mang đến cho y, bởi vì, gian phòng ở này của nàng, vô cùng thanh lịch.

Màn giường xanh biếc trướng, tua rua rũ xuống gọn gàng.

Chiếc bàn gỗ màu đen bóng loáng. Màn cửa sổ nhỏ được làm bằng lụa mỏng.

Trên tường, còn treo một bức Sĩ Nữ Đồ, bên góc tường còn bày một chiếc lư hương tiêu lan.

Trong không khí, mơ hồ như lan tỏa tràn ngập một luồng hương thơm thanh nhã.

… Đúng là hoàn toàn không hề giống với tính cách của nàng như trong cảnh tượng ngày ấy, nàng đã cố ý tranh giành ý trung nhân với Mộ Dung Vũ chút nào cả.

Phó Kinh Hồng nhớ tới dáng vẻ Mộ Dung Liễu, cũng xem như là mi mục như họa, chỉ tiếc là đã bị Mộ Dung Vũ hùng hổ doạ người mà khiến cho khuôn mặt xinh đẹp kia đã lép vế vài phần đi…

Nhưng mà, Mộ Dung Liễu cũng vẫn được coi như là một vị giai nhân thanh tú.

Chỉ có điều, ngày ấy, chỉ là đại khái nhìn thấy biểu hiện của mấy người trong Mộ Dung phủ này, vốn cũng không mấy vui vẻ, cũng không chỉ riêng gì, đối với vị Lục tiểu thư Mộ Dung – Mộ Dung Liễu này, mà tựa hồ như là cả Mộ Dung Tư cũng không được Mộ Dung Lân yêu thích đi…

Chỉ có điều, tựa hồ như Mộ Dung Tư vốn thông minh hơn Mộ Dung không ít, biết thu liễm lại tài năng, nhưng cũng không phải là quá miễn cưỡng, mà là bày ra vẻ hời hợt vừa đủ.

Mà, Mộ Dung liễu thì lại không phải vậy. Nàng luôn bất mãn hành vi vĩnh viễn bị Mộ Dung Vũ đè ép, lại có địa vị cao hơn nàng một cái đầu. Một lòng của nàng đều luôn muốn ngẩng đầu lên. Cho nên, chỉ trong vẻn vẹn một buổi gia yến nhỏ, mà nàng cũng phải trang điểm khéo léo, trang phục xinh đẹp, ngụ ý bên trong mỗi lời nói đã tựa hồ như đều có ý muốn quấn quýt lấy Ôn Như Ngọc không buông vậy.

Mà, nhớ đến, Mộ Dung Liễu này, bất quá cũng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, cư nhiên, cũng sẽ học được mấy loại tâm kế này…

Hay là nên nói, sống trong những thế gia lớn này, mỗi người đều như vậy sao?

Nhưng mà, nếu bàn về tâm kế, quả thật là Mộ Dung Liễu vẫn không sánh được với Mộ Dung Tư.

Phó Kinh Hồng quan sát cẩn thận, tỉ mỉ bức Sĩ Nữ Đồ được treo ở trên tường, chỉ thấy trên bức Sĩ Nữ Đồ có đề lên vài chữ, phía dưới còn kí một cái tên chính là Mộ Dung liễu…

Phó Kinh Hồng lại đi đến đầu bên kia, lại phát hiện trên bức tường khác lại phát hiện một chiếc cầm được treo lên. Ở trên bàn còn bày ra ngay ngắn mấy quyển thi thư sử. Xem ra, vị Mộ Dung Liễu này, cũng coi như là đều tinh thông hết ‘cầm – kỳ – thi – họa’ đi.

Phó Kinh Hồng cũng càng lúc càng cảm thán, thấy tiếc cho Mộ Dung Liễu.

Tuy, Mộ Dung Vũ được sinh ra một khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của ả, liền biết ả là kẻ được nuông chiều từ bé, tất nhiên là đến cả việc nhỏ như nấu ăn ở trong nhà bếp thì ả còn không biết nữa là. Càng khẳng định, đến mấy chuyện văn nhã như ‘cầm- kỳ – thi – họa’ này thì ả vốn không bằng Mộ Dung Liễu rồi đi. Nhưng, Mộ Dung Vũ lại chỉ chiếm được thân phận trưởng nữ mà Mộ Dung Liễu vĩnh viễn cũng không thể nào có được.

Phó Kinh Hồng mở ra tủ quần Áo của Mộ Dung Liễu, tầm mắt lướt qua một vòng, phát hiện ra, đúng là y phục của Mộ Dung Liễu đều là cùng một màu xanh biếc.

Phó Kinh Hồng lại tìm kiếm, lật giở ở trong tủ qua một lần, cũng không hề phát hiện ra vật gì khả nghi.

Tuy rằng, xem ra, trong lúc này, Mộ Dung Liễu vốn không thể nào ngay lập tức mà quay về đây.

Nhưng mà, Phó Kinh Hồng cũng không muốn ở lại trong khuê phòng của nữ tử quá lâu. Cho nên, liền đặt lại đống đồ mà y vừa lật giở lên, để tra xét đều trả về đúng chỗ cũ. Sau khi y đã xác định là mình không hề để lại bất cứ dấu vết nào, liền lặng lẽ, từ trong cửa sổ, nhảy ra ngoài.

Sau khi rời khỏi căn phòng của Mộ Dung Liễu, Phó Kinh Hồng lại xoay người, đi đến căn phòng của Mộ Dung Tư.

Tuy rằng, trong phòng ở của Mộ Dung Liễu vốn không có bất kì đầu vết gì khả nghi. Thế nhưng, cũng không thể loại trừ hiềm nghi, nàng chính là người áo vàng kia. Dù sao thì nàng cũng có thể lặng lẽ tiêu hủy đi chứng cứ đi…

Chỉ có điều, theo như Phó Kinh Hồng cảm thấy, thì hẳn là Mộ Dung Liễu sẽ không phải là người áo vàng kia được.

Mộ Dung Liễu, tuyệt đối sẽ không phải là loại người tâm tư sâu kín…

Trừ phi, là do y đã nhìn nhầm.

Nếu như vậy, người áo vàng kia, đúng là Mộ Dung Tư đi?

Tựa hồ như đúng là như vậy, lại vừa tựa hồ như là không phải vậy.

Phó Kinh Hồng cười khổ một tiếng, thở dài.

Nếu như Mộ Dung Tư đúng là người áo vàng kia, thì nàng…

Làm gì mà phải thâm tàng bất lộ đến vậy đây!

Phó Kinh Hồng vừa đi được mấy bước, chợt, tựa hồ như vừa nghe thấy căn phòng ở phía trước, truyền đến trận huyên náo, ồn ào.

Hiện tại, tuy vị trí của y đang đứng, cách tiền thính một khoảng xa. Nhưng mà, thính lực của y lại vô cùng tốt.

Vào một ngày bình thường, trong một tòa Mộ Dung phủ luôn âm u, đầy tử khí Mộ Dung phủ lại đột ngột, nghe thấy một trận huyên náo, ồn ào, thì tất nhiên là y sẽ lập tức lưu ý đến.

Phó Kinh Hồng nghiêng tai, vừa nghe xong một hồi, ngay lập tức, y lại ngẩn người.

Đó là một giọng nói của nam tử trẻ tuổi đang chất vấn.

Giọng điệu kia, tựa hồ như là Đào Chi Hoa…

Phó Kinh Hồng nhất thời sững người, sau khi đã quyết định chủ ý, y liền xoay người đi về tiền thính.

Dựa vào khinh công của Phó Kinh Hồng, chẳng mấy chốc, y liền đến trước tiền thính. Y vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt khuynh thành tuyệt thế của Đào Chi Hoa.

Đào chi Yêu yêu, sáng rực như hoa. Đúng là không phụ danh tiếng của cái tên này.

Chỉ là lúc này, cả khuôn mặt của Đào Chi Hoa lại đang rất tức giận. Tuy rằng mọi đường nét trên khuôn mặt của hắn cũng thuận theo cơn giận này mà sinh động thêm mấy phần. Nhưng mà, dù là ai đang bị đôi mắt đẹp này của hắn trừng đến, thì dù cho ngươi có bất cứ tâm tư kiều diễm, xấu xa gì đó cũng đều không sinh ra nổi đi.

Lúc này, đôi mày liễu của Đào Chi Hoa đang dựng thẳng lên, trừng mắt nhìn Ôn Như Ngọc, mở miệng nhấn mạnh từng chữ từng chữ:

– Ả tiện nhân này là ai!

Tay của hắn vừa nhấc lên, đột ngột, vươn một ngón trỏ ra chỉ vào Mộ Dung Vũ đang ở bên cạnh Ôn Như Ngọc.

Nhất thời, cả toàn trường đều chìm trong một mảng tĩnh lặng.

Đám hạ nhân ở trong Mộ Dung đã sớm bị dọa sợ đến không dám thở mạnh ra một tiếng. Còn lão quản gia Mộ Dung đang đứng bên cạnh, cũng là đổ ra mồ hôi lạnh đầy cả một mặt, lão không ngừng dùng tay áo lau đi mồ hôi.

Mộ Dung Vũ nhất thời sửng sốt. Hiển nhiên là, ả không ngờ tới dĩ nhiên lại có người dám nói ả như vậy.

Sau khi ả phản ứng lại, thì ở trên mặt đều bị tức đến đỏ chót một mảng, quát:

– Ngươi, ngươi nói ai là tiện nhân hả?!!

Đôi mắt hạnh của ả đang trợn tròn lên, trừng mắt nhìn Đào Chi Hoa.

Đào Chi Hoa cười lạnh một tiếng, nói:

– Ai đáp lại thì chính là kẻ đó.

Mộ Dung Vũ tức giận:

– Ngươi, ngươi, ngươi…

Ả lắp bắp một chữ ‘ngươi’ qua mất nửa ngày, nhưng lại không nói ra được lời lẽ muốn mắng, chợt nghĩ đến, Mộ Dung phủ giáo dưỡng cũng rất khá đi.

Đào Chi Hoa không nhìn ả nữa, chỉ quay đầu nhìn về phía Ôn Như Ngọc, hỏi.

– Dạng người mà ngươi yêu thích… Chẳng lẽ là loại nữ tử này sao?

Ôn Như Ngọc đứng yên ở một bên, hình như chỉ là cười khổ một cái, cuối cùng, vẫn không có lên tiếng đáp lại.

– Ngươi tình nguyện yêu thích loại nữ tử này… Cũng không thích ta sao?

Đào Chi Hoa nhíu mày, cười lạnh.

Hắn mặc một thân hồng y, đứng ở giữa đất trời, nhưng lại không kiều, không mị.

Ôn Như Ngọc vẫn im lặng, không nói.

– Ta có điểm nào không bằng ả? Tướng mạo? Gia thế?

Đào Chi Hoa cười lạnh, nhìn Ôn Như Ngọc, hỏi.

Hắn duỗi ra năm ngón tay thon dài, vuốt ve mấy lọn tóc rũ xuống trước vai, mà năm ngón tay lại như đang dồn hết sức lực, đến khớp xương cũng đã hằn lên trắng bệch.

– … Hoặc là, có lẽ, bởi vì ả là một nữ tử, mà ta lại chỉ là một tên nam tử sao?!

Lúc này, rốt cuộc thì, Mộ Dung Vũ đã nín nhịn nửa ngày, suýt nữa để bị giận dữ đến nổ tung, đột ngột, rống lên một câu về phía Đào Chi Hoa:

– Ngươi mới là tiện nhân!

Nhưng, Đào Chi Hoa không thèm quan tâm đến ả, chỉ là chăm chú nhìn thẳng tắp đến Ôn Như Ngọc.

Ôn Như Ngọc vẫn chỉ là im lặng, không đáp.

Đào Chi Hoa nhìn hắn hồi lâu, chung quy, cũng chỉ đành cười khổ một tiếng.

– Thôi… Ai bảo, ta vốn lại là một nam tử đây…

Đào Chi Hoa khẽ thở dài một tiếng, phất ống tay áo hồng y một cái, liền xoay người rời đi.

– Thôi…

Ôn Như Ngọc vẫn đứng yên, không nói gì như cũ.

Đứng ở bên cạnh, Mộ Dung Vũ tức giận, nhưng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể giậm chân một cái, phát ra một tiếng ‘hừ’.

Phó Kinh Hồng chỉ đứng ở một bên mà lắc đầu.

Nếu là gặp phải người đúng định mệnh, thì làm sao sẽ lại so đo đến việc hắn có là nam tử, hay là nữ tử đây?

Từ xưa tới nay, con người đều xem âm dương hòa hợp, mới là chính đạo giữa thiên địa này.

Nhưng mà ai lại có thể chân chính nói rõ được, cái gì gọi là chính đạo, tà đạo đây?

Cái gì gọi là đúng, cái gì gọi là sai đây?

Nếu âm dương hoà hợp vốn là chính đạo.

Thì, vì sao trên thế gian này, lại có nhiều nam nữ si tình đều sa vào bể khổ, giãy dụa không ngớt đây?

Thế gian, vốn không phân định được chính hay tà, sai hay đúng.

Tất cả, chỉ đều là do thế nhân tự tuân theo bản ngã của mình, tự thêm vào nỗi yêu hận, thù hằn triền miên của bản thân mình mà thôi.

Nhưng, trên thế gian này, lại có nhiều người không nhìn thấu được như vậy…

Phó Kinh Hồng thở dài một hơi.

Trong gió, Đào Chi Hoa mang một thân hồng y, càng đi càng xa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi