TRỌNG SINH CHI BIA ĐỠ ĐẠN THỤ NGẠO GIANG HỒ

Sau mọi chuyện đã xảy ra, thì Lãnh Tề Hiên coi như là đã được trở thành nhị sư đệ chính thức của Phó Kinh Hồng.

Chỉ có điều, đối với Phó Kinh Hồng mà nói, tựa hồ như cuộc sống của y cũng không có gì thay đổi. Y vẫn sống theo quy luật trước đây, thỉnh thoảng vẫn sẽ luyện một chút võ công, tình cờ vẫn sẽ chạy về phía sau núi, lén trộm đi lười biếng…

Hầu như không khác gì mấy với cuộc sống trước đây, Lãnh Tề Hiên chưa từng xuất hiện vậy.

Mà, hình như cuộc sống này cũng không khác gì kiếp trước cửa Phó Kinh Hồng. Bởi vì, kiếp trước, đối với Phó Kinh Hồng mà nói, Lãnh Tề Hiên vốn chỉ là một người qua đường, cũng không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì ở trong lòng của y cả. Chỉ là, nếu nói, không quan hệ gì, thì dĩ nhiên là không thể…

Kiếp này, đối với y mà nói, Lãnh Tề Hiên vẫn là một người qua đường như trước. Chỉ là, so với trước đây mà nói, hình tượng của vị nhị sư đệ này ở trong mắt y, hình như lại càng trọn vẹn hơn đôi chút đi.

Hơn nữa, đời này, số lần mà Lãnh Tề Hiên gặp mặt y, tựa hồ như lại nhiều thêm một chút đi.

Phó Kinh Hồng lại ở sau núi gặp phải Lãnh Tề Hiên.

Do mọi chuyện trước kia, mà lúc đầu, y đã khá là ngạc nhiên, tiếp theo, lại trở nên bình tĩnh.

Lần thứ nhất khi Phó Kinh Hồng gặp phải Lãnh Tề Hiên ở sau núi, chính là hình ảnh, Lãnh Tề Hiên đứng trước gốc cây kia, nơi mà y thường thường dựa lưng lên trên thân cây đó ngắm cảnh, thì hắn lại bày ra khuôn mặt không hề cảm xúc mà trầm tư.

Phó Kinh Hồng có chút kinh ngạc. Sở dĩ, y dám quang minh chính đại, đi thẳng vào cấm địa của Đoạn Tụ cốc, là bởi vì y có thể tự tin một trăm phần trăm rằng sẽ không có tên đệ tử nào dám đi vào đây.

Chỉ là kinh ngạc thì kinh ngạc vậy thôi, Phó Kinh Hồng vốn chưa từng tự đa tình gì cả. Nơi này, cũng không phải là chỗ mà y đến được thì người khác liền không thể tới được đi.

Tất nhiên là, Lãnh Tề Hiên cũng nhìn thấy Phó Kinh Hồng. Thế nhưng, hắn vẫn chưa mở miệng nói ra bất kì lời nào, chỉ là nhàn nhạt liếc mắt cái nhìn Phó Kinh Hồng, liền tiếp tục rơi vào trầm tư.

Sau đó, có mấy lần Phó Kinh Hồng đi đến sau núi, đều gặp phải Lãnh Tề Hiên.

Mỗi lần, Lãnh Tề Hiên đều luôn đứng ở trước gốc cây, nhìn chằm chằm về phía trước tựa hồ là đang trầm tư, vẫn luôn giống như ngày đó vậy.

Vì vậy, sau đó, cứ mỗi một lần, khi Phó Kinh Hồng đi đến sau núi lại gặp phải Lãnh Tề Hiên, y cũng đã bình tĩnh hơn nhiều.

Đầu tiên là y cười, hỏi thăm Lãnh Tề Hiên một vài câu, tiếp theo, Lãnh Tề Hiên chỉ là khẽ gật đầu một cái, sau đó, im lặng kéo dài.

Phó Kinh Hồng cũng không buồn không giận. Y cười cười liền đi tới, ngồi xuống bên gốc cây to còn lại.

Hai người cũng không trò chuyện gì.

Bản chất của Lãnh Tề Hiên vốn là người cực kì lạnh nhạt. Nếu không có ai nói chuyện cùng hắn, thì hắn vốn có thể không cần mở miệng đến tận mấy ngày cũng không sao.

Mà, Phó Kinh Hồng cũng không phải là người nói nhiều. Cho nên, tuy thời gian hai người chung đụng rất nhiều, thế nhưng đã trải qua mấy ngày, đến một câu cũng đều chưa từng nói thêm nhiều hơn một chút đi.

Có một lần, khi Bạch Luyện Hoa đến phía sau núi tìm Phó Kinh Hồng, nhìn thấy Lãnh Tề Hiên cũng cùng ở chỗ đó, tất nhiên là hắn liền ngẩn người.

Phó Kinh Hồng nhìn thấy sắc mặt của Bạch Luyện Hoa lúc này, quả thật không tính là dễ nhìn. Y nghĩ, có lẽ là do tiểu sư đệ nhìn thấy mình ở cùng Lãnh Tề Hiên, nên hắn mới không cao hứng đi, hay là do nhìn thấy Lãnh Tề Hiên không ở cùng với hắn, nên không cao hứng đây.

… Ngược lại, mặc kệ, có được câu trả lời ra sao đi nữa. Thì, tất nhiên là Bạch Luyện Hoa vốn không hề vui vẻ gì, khi nhìn thấy Phó Kinh Hồng ở cùng Lãnh Tề Hiên chung một chỗ đi.

Lãnh Tề Hiên đối với sự xuất hiện đột ngột của Bạch Luyện Hoa, trên mặt của hắn cũng vẫn không hề hiện lên biểu tình gì cả, phảng phất như người ở trước mắt này, chỉ là một hạt bụi, hoặc là một chiếc lá rụng đi.

Sắc mặt của Bạch Luyện Hoa càng thêm khó coi, thế nhưng…

Vẻ mặt của một mỹ nhân, dù có khó coi thế nào đi nữa, thì khí chất của bản thân vẫn không hề mờ nhạt đi được, lại càng rất có một phen phong tình đi, y vừa hồi phục lại tinh thần.

– Sư huynh, đã đến giờ ăn cơm rồi a…

Bạch Luyện Hoa đi tới, đưa tay kéo kéo ống tay áo của Phó Kinh Hồng, dư quang liếc Lãnh Tề Hiên vẫn im lặng bên kia.

– … Này, bên kia…

Hình như, Bạch Luyện Hoa rất không tình nguyện mà gọi lên một tiếng.

Nhưng mà, Lãnh Tề Hiên vẫn là một bộ dạng dáng vẻ vân đạm phong khinh như cũ, xem Bạch Luyện Hoa như không khí đi.

Nhất thời, đôi mắt đẹp đẽ của Bạch Luyện Hoa trừng lớn lên, lộ rõ vẻ mặt oan ức, bắt đầu chù ụ lên.

Phó Kinh Hồng nhìn, hình như, trong đôi mắt nai con của Bạch Luyện Hoa hàm chứa ủy khuất, chẳng biết vì sao, y lại có chút muốn cười.

Ngày thứ hai, Phó Kinh Hồng lại đi tới phía sau núi. Nhưng, lần này, lại không thấy Lãnh Tề Hiên.

Trong lòng của y lại dâng lên đôi chút mất mát…

Mấy ngày nay, y vốn đã quen thuộc sự tồn tại của Lãnh Tề Hiên.

Tuy rằng, Lãnh Tề Hiên luôn luôn không nói một lời, lạnh như băng. Nhưng mà, y đã quen có người làm bạn ngồi cạnh ngắm cảnh. Lúc này, bật chợt, chỉ có một người, thật là có chút không quen.

Phó Kinh Hồng buồn bực, buồn chán dựa lưng lên trên cây, nhưng chợt nghe thấy xa xa có một loạt tiếng bước chân ‘tất tất tốt tốt’ vang lên.

Phảng phất như là tiếng lòng chân đạp lên trên đám lá khô vang lên.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng liền tập trung cảnh giác.

Phía sau núi này, luôn luôn là cấm địa của Đoạn Tụ cốc, có kẻ tự tiện xông vào đây, tất sẽ phải bị phạt nặng. Ngoại trừ y cùng nhị sư đệ với tiểu sư đệ ra, còn có đệ tử nào dám cả gan hành động thiếu suy nghĩ đến vậy a?

Thính lực của Phó Kinh Hồng luôn luôn rất tốt. Y ngưng thần một lát, liền nghe có tiếng người trò chuyện —

“… Ta tận mắt nhìn thấy, Phó Kinh Hồng đã đi lên phía sau núi…”

“… Ta đã sớm nhìn không hợp mắt cái tên Phó Kinh Hồng này rồi. Xưa nay, hắn đều không để tâm luyện công. Cả ngày đều lêu lổng, ăn không ngồi rồi. Dựa vào cái gì, hắn lại được sư phụ coi trọng đến vậy chứ…”

“… Phía sau núi này, chính là cấm địa. Lần này, chúng ta vạch trần hắn. Nhất định, sư phụ sẽ phạt nặng hắn đi…”

Sau khi Phó Kinh Hồng nghe xong, cười cợt, lắc đầu một cái.

Y quan sát cẩn thận bốn phía một lượt, lại phát hiện ra, hình như là không có chỗ nào để ẩn thân cả.

Tuy rằng, y đã từng suy nghĩ qua, nếu là bị người vạch trần, tiếp theo, là y bị trục xuất khỏi cốc, thì y liền bớt đi một việc phiền lòng. Nhưng mà, hiện tại, chẳng biết vì sao, y lại không muốn để cho mấy gã đệ tử này được toại nguyện đi.

Phó Kinh Hồng nghe thấy tiếng bước chân kia càng lúc càng gần, thở dài một hơi, thả người nhảy xuống vách núi.

Tất nhiên là mấy gã đệ tử này đều biết trước nơi của Phó Kinh Hồng vẫn hay đến đi.

“… Nơi này vốn không có ai cả…”

“… Vẫn là nên đi lục soát ở xung quanh một vòng đi…”

“… Cũng không thể uổng công vô ích được đi…”

Tất nhiên, Phó Kinh Hồng không có thật sự rơi xuống vách núi mà đi tìm cái chết. Y vừa mới dò xét xung quanh đây một vòng, phát hiện ra, dưới rìa vách núi cách ba, bốn mét, xuống phía dưới lại có một mõm đá không lớn nhô ra. Cho nên, dưới tình thế cấp bách, y mới nhảy xuống đứng trên đó.

Chờ những tiếng nói chuyện kia đã truyền đi xa dần, thì Phó Kinh Hồng mới thở phào nhẹ nhõm, mới bắt đầu để ý, quan sát đến mõm đá này.

Hiển nhiên, nơi này không phải là do tự nhiên mà hình thành, mà là do người kì công chế tạo thành đi. Bởi vì do toàn bộ bề mặt đến cả góc cạnh của mõm đá cũng mài dũa đến vô cùng bóng loáng.

Phó Kinh Hồng híp mắt lại, ở cấm địa sau núi này, ai lại dám chế tạo thành một nơi như thế này...

... Hay nên nói là, do có nơi như thế này, cho nên, nơi này mới trở thành cấm địa phía sau núi của Đoạn Tụ cốc đây?

Y xoay người mà xem xét, liền thấy có một cánh cửa.

Nói là cửa cũng không hẳn là cửa. Chỉ giống như là một cái lỗ thủng, bên trong đen thẫm một mảng, không thấy một tia sáng nào cả.

Phó Kinh Hồng phỏng đoán một lúc, chẳng lẽ là bên trong này, cất giấu bí tịch võ công hay là binh khí thần kì tuyệt thế gì đó của Đoạn Tụ cốc bọn họ đi?

Y nhớ tới mấy lời thoại trong mấy quyển sách kể về giang hồ mà trước đây từng xem qua, không khỏi bật cười.

Tuy rằng, y cảm thấy, vốn không có khả năng lắm đi. Nhưng mà, lòng hiếu kỳ của Phó Kinh Hồng thúc giục y tiến lên trước vài bước, liền đi sâu vào bên trong động.

Đi mấy bước, bên trong vẫn là một vùng tăm tối như cũ.

Phó Kinh Hồng vẫn cứ đi tiếp, cũng không biết là đã đi bao xa, rốt cục, khi đi tới một nơi nào đó, y ngừng lại.

Phó Kinh Hồng ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi cảm thán, thực sự là có một cái động đặc biệt a.

Nơi này, tựa hồ là xây ở chính giữa ngọn núi, nhưng mà bốn vách động đều có thể phát quang, chiếu sáng xung quang của bên trong động này, sáng bừng một mảng.

Xa xa còn loáng thoáng, có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, gần đó, có cây cầu nhở, một cái lâu đình.

Phó Kinh Hồng vừa đi vừa nhìn chung quanh, phong cảnh ở trong này, cũng coi như có một phen phong vị khác đi.

Đi qua cây cầu nhỏ, Phó Kinh Hồng liền đi tới giữa một cái đình.

Chính giữa đình này, có dựng một cái bàn đá, trên bề mặt của bàn đá, được bày ra một bàn ngọc màu lục bích lục, chính giữa bàn ngọc lục bích này, lại được đặt một quả trái cây tròn trĩnh, đỏ tươi, tươi mới, ngon miệng.

Đôi mắt của Phó Kinh Hồng sáng lên, liền nhớ tới, trong mấy quyển sách kể về chuyện giang hồ, từng kể qua, có loại tiên đan thần dược, có thể khiến cho người ta vừa ăn vào, ở trong nháy mắt, cả cơ thể đã chiếm được mười hai phần công lực.

Chỉ là, đã bày sẵn ra ở đây, lâu đến vậy, mà vẫn không hề bị hư tổn chút nào, e là không phải thứ tốt lành gì đi…

Phó Kinh Hồng híp mắt lại.

Y quan sát cẩn thận quả trái cây này, chỉ cảm thấy, càng nhìn càng thấy vẻ ngoài của quả trái cây đặc biệt ngon miệng, càng vô cùng hấp dẫn khiến người ta muốn ăn vào…

Phó Kinh Hồng không khỏi thất thần trong một lúc, chờ đến khi y phục hồi lại tinh thần, thì quả trái cây này đã bị y nuốt vào trong miệng.

Tâm thần hoảng hốt, Phó Kinh Hồng không khỏi kinh hãi. Cái quả trái cây này, quả thật là có ma lực vô biên đi! Lại có thể khiến cho y không thể tự kiềm chế nổi mà bất tri bất giác, tự động ăn mất rồi.

Kỳ lạ nhất, chính là khi y vừa mới ăn vào quả trái cây này, vẫn chưa cảm thấy có gì đặc biệt cả. Không cần nói đến việc, đan điền nóng lên khiến nội lực bị phân tán, cũng không giống như bị trúng phải độc dược mà trong bụng quặn đau…

Phó Kinh Hồng đợi đã lâu, nhưng lại không hề thấy, trong thân thể có biểu hiện nào không khỏe cả, liền dần dần an tâm.

Y ngẩng đầu nhìn lên, thấy sau ngôi đình này, lại còn có một tòa lầu các, liền đi tới.

Trên bốn bức tường của tòa lầu các này, đều treo các bức xuân cung đồ lơ lửng. Trong các bức vẽ bên, hoặc là thân thể trần truồng của hai nam tử cùng nhau hoan ái, hoặc là mấy tên nam tử cùng một lúc giao hoan, thậm chí, có hình còn vẽ, người làm cùng súc sinh…

Phó Kinh Hồng ngắm nghía, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Lại nhìn đến chính giữa lầu các, treo lơ lửng một tấm biển bài, khắc lên hàng chữ ‘Long Dương điện’.

Trong bốn phía của ngôi thần điện này, lại bày ra một chút đồ chơi để dùng khi hoan ái. Nào là, phân thân giả của nam tử giả, còng tay bằng thiết, roi bằng lông mềm, cao hoa hồng, thậm chí còn có một vài đồ chơi mới lạ khác.

Phó Kinh Hồng cẩn thận ngửi qua, phát hiện ra, xung quanh nơi này đều tràn ngập một cỗ hương vị thoang thoảng kích thích, ái muội.

Phó Kinh Hồng liền vội vàng, lấy lại bình tĩnh, vừa mới đè xuống cỗ xao động, quấy rối ở trong cơ thể.

Tiếp theo, y nhìn thấy, chính giữa đài cao của thần điện, có đặt một quyển sách.

Phó Kinh Hồng không khỏi nở nụ cười. Chẳng lẽ, đây thật sự là quyển bí tịch võ công trăm năm khó gặp mà y lại được may mắn có được sao?

Y đến gần vừa nhìn, chỉ thấy trên bìa quyển sách của bí tịch này, viết bốn chữ lớn —

Cúc Công Tận Toái.

Phó Kinh Hồng chưa từng thấy qua cái tên võ công nào kỳ quái đến vậy, liền định thần lại, vừa nhìn kĩ.

Người đặt tên cho quyển bí tịch này, hóa ra, chính là Long Dương chân nhân.

Có người từng nói, vị Long Dương chân nhân này, chính là vị chưởng môn khai sơn, sáng lập ra Đoạn Tụ cốc. Nghe nói võ công của vị này, đã từng một lần đoạt được danh hiệu Thiên Hạ Vô Song. Nhưng mà sau đó, chẳng biết vì sao lại thoái ẩn về núi, từ đây, không ai biết được tăm tích của vị này nữa.

Phó Kinh Hồng càng thêm hiếu kỳ. Tay liền lật xem sơ qua, chỉ thấy trên trang có đề tên của bí tịch, bên cạnh có mấy dòng chữ được viết nhanh–

Muốn tu luyện, để hoàn toàn chiếm được sự lợi hại của loại võ công này, đầu tiên là phải có công.

Cúc công tận toái, thụ ngạo giang hồ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi