TRỌNG SINH CHI BIA ĐỠ ĐẠN THỤ NGẠO GIANG HỒ

Đêm đã dần dần khuya, khó mà vào được giấc ngủ say… Không lẽ, Đào huynh cũng đang như vậy sao?

Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng phản ứng lại, vừa nói vừa khẽ mỉm cười, cẩn thận đi về phía Đào Chi Hoa.

Đào Chi Hoa nhìn y, phát ra một tiếng ‘hừ’ lạnh, nói:

– Ta chỉ là đến… Ngắm trăng mà thôi.

Thế nhưng, Phó Kinh Hồng vẫn cười, không nói.

Đào Chi Hoa thấy thế, lại ‘hừ’ lên một tiếng, nhưng âm thanh đã nhỏ đi rất nhiều. Hắn trực tiếp ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên nhìn nửa vầng trăng khuyết treo lơ lửng giữa bầu trời đêm.

Bất chợt, Phó Kinh Hồng cũng không buồn ngủ nữa, cho nên, y cũng ngồi xuống bên cạnh Đào Chi Hoa.

Trong thoáng chốc, y vừa ngồi xuống, ngay lập tức, tựa hồ như là thân thể của Đào Chi Hoa liền cứng đờ lại.

– Nguyệt cũng có tâm tình lúc tròn khi khuyết. Nhưng lại không biết Đào huynh có tâm sự gì đây?

Phó Kinh Hồng nghiêng đầu, chống cằm, liếc mắt một cái nhìn Đào Chi Hoa đang mặc một thân hồng y, lại cười híp mắt, hỏi.

Đào Chi Hoa lại chỉ phát ra một tiếng ‘hừ’.

– Trư mới vốn luôn thích rầm rì. Huynh có cái gì không vui cứ nói ra đi thôi. Để ta cùng nhau tâm sự, giải tỏa nỗi lòng a.

Phó Kinh Hồng vẫn tiếp tục cười híp mắt, hỏi.

Đào Chi Hoa lại ‘hừ’ lên một tiếng, bất chợt, mới hiểu ra ý tứ nửa câu đầu vừa rồi của Phó Kinh. Hắn khựng lại một chút, liền hung hăng lườm y một cái.

Tất nhiên là dù mỹ nhân có trừng người ra sao thì cũng chỉ làm tăng thêm một phen phong tình đặc biệt cho mỹ nhân thôi.

Phó Kinh Hồng liền khẽ mỉm cười, vẫn nhìn Đào Chi Hoa. Hắn lại ngẩn người một chút, liền gấp gáp quay đầu đi.

Phó Kinh Hồng ngẩng đầu lên, nhìn vầng trăng treo trên đỉnh đầu.

Vào ngày hôm nay ở kiếp trước, y vốn không còn có cơ hội để ngắm mặt trăng lần nào nữa đi.

Mà kiếp sau này, nói không chừng, y cũng đã suýt chút nữa, không ngắm được mặt trăng của tối nay đi.

Chỉ có điều may mắn là hiện tại, y vẫn còn sống khỏe mạnh, còn có thể, ngắm được mặt trăng của tối nay…

– Ngươi… Ngươi biết không?

Ngồi ở một bên, Đào Chi Hoa bỗng mở miệng, đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.

– Biết gì?

Phó Kinh Hồng cũng không hề quay đầu lại, mà là duỗi cả người ra, đặt đầu mình gối lên trên hai cánh tay, thoải mái nằm ngửa xuống ở trên nóc nhà.

– …

Đào Chi Hoa im lặng một hồi, mới chậm rãi mở miệng,

– Ôn Như Ngọc, hắn… Ngày mai sẽ lên võ đài.

– Vậy thì thế nào?

Phó Kinh Hồng nhớ tới phong thái tuyệt thế kiếp trước của Ôn Như Ngọc. Tuy rằng, ở kiếp này có quá nhiều biến cố.

Nhưng chỉ có Ôn Như Ngọc…

Vẫn kinh tài tuyệt diễm giống như ở trong ký ức kiếp trước của y vậy.

– Người chiếm được chiếc ghế minh chủ võ lâm sẽ thành thân với Tư Đồ Gia,

Vang lên ngữ khí hờ hững của Đào Chi Hoa, cuối cùng, hắn lại nói:

– … Hắn sẽ thắng.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng ngẩn người.

Y cũng đã nhìn ra, trong cửu đại môn phái, tuyệt đối không có ai là đối thủ của Ôn Như Ngọc, mà gã Nhâm Giang Lưu ngu xuẩn vốn chỉ có vẻ bề ngoài dác vàng nạm ngọc mà bên trong vốn thối rữa kia cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Ôn Như Ngọc…

Nếu thật sự, đến cuối cùng, Ôn Như Ngọc chiến thắng, thì tự nhiên, hắn sẽ phải cưới Tư Đồ Gia.

Đào Chi Hoa liếc mắt một cái nhìn Phó Kinh Hồng, lạnh nhạt nói:

– Trăm năm trước, Thanh Thành phái từng là một trong cửu đại môn phái. Nhưng sau trăm năm qua đi, lại từ từ sa sút. Từ lâu, Thanh Thành phái đã lưu lạc xuống hàng ngũ nhị lưu môn phái… Hiện nay, nếu như Thanh Thành phái muốn chấn hưng lại cơ đồ, thì nhất định phải dựa vào thế lực của Tư Đồ thế gia. Mà, bây giờ, chính là một cơ hội rất tốt.

Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng sững người.

Y tương giao với Ôn Như Ngọc càng sâu, thì y càng có thể nhận ra được, bản chất của Ôn Như Ngọc vốn không phải là một người ham chiếm lấy lợi ích lẫn danh vọng. Chỉ là, những ràng buộc của hắn, thật sự là quá nhiều. Nào là lễ giáo, đạo đức, trách nhiệm, thế tục…

– Thân là đại đệ tử của Thanh Thành phái, thì Ôn Như Ngọc nhất định phải gách vách lấy trọng trách lớn này… Hắn nhất định phải thắng.

Đào Chi Hoa vừa nói xong, buông hàng mi mắt xuống. Dưới ánh trăng lạnh lẽo như nước, phủ một chiếc bóng tăm tối, mờ mịt lên trên người của hắn, khiến cho người ta không thể nào thấy rõ được vẻ mặt của hắn.

Phó Kinh Hồng nhớ đến, ngày ấy trong rừng núi hoang vu, lần đầu gặp gỡ, Ôn Như Ngọc một thân bạch y đạp mã mà chạy tới.

Vào lần gặp đầu tiên, y liền biết Ôn Như Ngọc là một quân tử khiêm tốn.

Đến khi đã tương giao sâu sắc, y liền biết Ôn Như Ngọc là một quân tử bị ràng buộc bởi rất nhiều lễ giáo.

Do Ôn Như Ngọc là đại đệ tử của Thanh Thành phái, cho nên, việc đầu tiên mà hắn sống là phải làm tròn chức trách của đại đệ tử Thanh Thành phái, đến cuối cùng, hắn mới được sống, được làm vì chính bản thân hắn – Ôn Như Ngọc.

– Vì lẽ đó, người mà ngươi yêu thích muốn kết hôn với nữ nhân khác. Cho nên ngươi thương tâm sao?

Phó Kinh Hồng vẫn cứ nằm yên đó, chỉ nhíu mày nhìn về phía Đào Chi Hoa đang ngồi ở một bên.

– Ngươi…

Đào Chi Hoa nghiêng đầu qua, trừng mắt nhìn Phó Kinh Hồng, lại ‘hừ’ lên một tiếng, mở miệng nói ra một chữ, liền ngừng lại, tiếp theo, nghiêng đầu qua chỗ khác.

Phó Kinh Hồng cảm thấy phản ứng của hắn cực kì thú vị, liền không mở miệng nữa.

Qua một lát sau.

– Từ nhỏ, ta cùng Ôn Như Ngọc lớn lên bên nhau. Ta luôn cho rằng, ta vốn yêu thích hắn… Thế nhưng, hiện tại, ta phát hiện ra, kỳ thực ta cũng không có thích hắn đến vậy.

Đột nhiên, Đào Chi Hoa lên tiếng nói.

– Vì sư môn, hắn có thể chấp nhận đi cưới một nữ nhân mà hắn vốn không yêu…

Đào Chi Hoa lại tiếp tục nói.

– Sau khi ta biết được, ta rất tức giận. Tại sao hắn lại là một người như vậy. Tiếp theo, lại chính là bất đắc dĩ. Bởi vì ta biết hắn chính là một người như vậy… Hắn vĩnh viễn sống vì người khác. Xưa nay chưa từng tự sống vì bản thân hắn…

– Tại sao hắn lại không thể tùy ý sinh sống… Lại giống như…

Ngay lúc này, Đào Chi Hoa xoay đầu lại. Dưới ánh trăng trút xuống, phủ lên một mảng nhu hòa lên ngũ quan của hắn, đến ngay cả một mảng lạnh lùng trong đôi con ngươi đang trừng người kia, cũng hóa thành một mảng mềm mại.

Thế nhưng, khi hắn vừa nhìn thấy Phó Kinh Hồng đang nhắm nghiền hai mắt lại, đây rõ ràng là dáng dấp đã ngủ mất rồi, nhất thời, dáng vẻ nhu hòa của hắn liền biến mất.

Đào Chi Hoa nhìn chằm chằm vào Phó Kinh Hồng đang ngủ say mất, liền lạnh lùng phát ra một tiếng ‘hừ’, tiếp theo, đứng dậy, định rời khỏi đây.

Chỉ là sau khi vừa đứng lên, hắn dừng một chút, lại xoay người, hít sâu vào một hơi. Lại phát ra một tiếng thở dài rất khẽ, hầu như là liền bị dập tắt ở trong cơn gió đêm vừa thổi qua.

– Đúng là một tên không tim không phổi…

*

Ngày hôm sau, ở trên nóc nhà, Phó Kinh Hồng thức dậy.

Ngủ thẳng một đêm trên nóc nhà, khiến y có chút nhức eo đau lưng.

Ở trên mái ngói, trong lúc bò người dậy, y nhìn thấy chiếc trường bào hồng y đắp lên trên người của mình, chỉ cúi đầu, cười cười.

Sau đó, y cầm theo cả trường bào hồng y kia, vươn mình, nhảy vào trong phòng mình từ cửa sổ.

Vừa mới uống hết một hớp trà, cửa phòng của y liền bị gõ vang lên.

Phó Kinh Hồng đi đến, đẩy cửa ra, liền nhìn thấy, người đến là Lãnh Tề Hiên.

Lãnh Tề Hiên vẫn duy trì vẻ mặt không cảm xúc trước sau như một, chỉ là khi nhìn thấy Phó Kinh Hồng, trong ánh mắt lại nhu hòa đi mấy phần.

Hắn chỉ hô lên một tiếng:

– Sư huynh…

Nhất thời, hắn liền sửng sốt.

Cả khuôn mặt của hắn vẫn bất biến, nhưng ánh mắt lại ngơ ngác nhìn nơi cần cổ của Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng kỳ quái, cúi đầu, tự nhìn xuống. Y phục của y vẫn chỉnh tề, cho nên, y liền không để ý tới vẻ mặt khó hiểu của Lãnh Tề Hiên, chỉ xoay người đi vào trong phòng.

Lãnh Tề Hiên theo y đi vào, trong đôi con ngươi liền xoay chuyển, lướt đến trên giường, thì hắn lại dừng chân lại.

Phó Kinh Hồng chỉ quay đầu, nhìn đến trường bào hồng y mà y đã tiện tay quăng lên trên giường, tiếp theo, y lại yên lặng, xoay đầu chuyển trở về.

Lãnh Tề Hiên buông hàng mi mắt xuống, ngồi vào bên bàn.

Phó Kinh Hồng vừa xoay người lại, định đi đóng lại cửa sổ. Tầm mắt thoáng qua, liền nhìn thấy, hình ảnh của mình được chiếu ra ở trong gương đồng đang được treo trên vách tường, nhất thời, khiến y ngẩn người.

Trên gương đồng mờ nhạt, chiếu ra hình ảnh, trên cần cổ của y, được tô điểm bởi mấy dấu vết ái muội, đỏ chót.

Vốn là một người thân kinh bách chiến, tự nhiên, y biết được những dấu vết kia là cái gì.

Thoáng chốc, y ngây người.

Y nhớ là sáng hôm qua, vừa thức dậy, rõ ràng là mấy dấu vết ái muội do Liễu Nhàn Cầm lưu lại đều đã biến mất …

Vậy thì mấy dấu vết ái muội được lưu lại trên cần cổ của y lúc này, lại là do đâu mà có đây?

Không trách được, ánh mắt vừa rồi của Lãnh Tề Hiên lại như vậy…

Dù là ai đi nữa, khi phát hiện ra đại sư huynh của mình, cứ cách mấy ngày lại dây dưa cùng với nam nhân khác như vậy. Ai cũng sẽ dùng ánh mắt thế kia mà nhìn ngươi đi.

Huống hồ gì, nhị sư đệ của y, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh như vậy.

Cũng không biết ở trong mắt của nhị sư đệ nhà y, đến cùng thì y lại là hạng người gì đây nữa.

Phó Kinh Hồng lẳng lặng mà cười cười, vừa quay đầu nhìn về phía Lãnh Tề Hiên đang ngồi ở bên bàn.

Mà trong lúc này, Lãnh Tề Hiên lại đang ngẩng đầu chăm chú nhìn y. Vừa thấy Phó Kinh Hồng đột ngột quay đầu lại, ngay lập tức hắn lại cúi đầu xuống, nhưng vẻ mặt vẫn là không hề có cảm xúc nào như cũ.

Phó Kinh Hồng ngồi vào bên cạnh hắn, không nói gì.

Y bắt đầu suy tư sâu sắc đến việc ở trước mặt hai vị sư đệ nhà mình, rốt cuộc, thì y nên phải đắp nặn lại một hình tượng đại sư huynh uy nghiêm ra sao đây?

Y cứ suy tư mải miết, lại càng thêm sâu sắc. Đến cuối cùng, y phát hiện ra bản thân mình làm người thật giống như là chút thất bại đi.

Ngay khi y cầm lấy chén trà, định uống vào ngụm nước trà, để tự miễn cưỡng an ủi bản thân mình.

Bất chợt, lúc này, Lãnh Tề Hiên lại mở miệng.

– Đại sư huynh.

Trong khi Phó Kinh Hồng đang cầm chén trà, kề lên bên môi, vẫn đang duy trì động tác uống vào.

– Đại sư huynh… Ai cũng có thể sao?

Nhất thời, Phó Kinh Hồng suýt chút nữa đã phun ra ngụm trà đang ngậm ở trong miệng ra ngoài.

– Vậy, ta đây… Tại sao, cứ là ta thì lại không thể?

Lần này, Phó Kinh Hồng thật sự là phun một ngụm trà này ra ngoài.

Đột nhiên, Lãnh Tề Hiên đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Phó Kinh Hồng. Vẫn là khuôn mặt vẫn không hề có cảm xúc, nhưng trong ánh mắt của hắn lại dâng lên sự nghiêm túc trước nay chưa từng có, tiếp theo, hắn nói:

– Đại sư huynh. Nếu như những người khác đều có thể, thì ta cũng phải có thể chứ?

Thoáng chốc, chén trà đang cầm ở trong tay của Phó Kinh Hồng rớt xuống, ngã lăn ở trên mặt bàn.

– Nếu trước đây, ta đã có thể, như vậy thì hiện tại, ta cũng phải có thể chứ?

Lúc này, chén trà lăn lốc ở trên bàn, lăn ra khỏi mép bàn, rơi xuống sàn nhà, lập tức bể nát.

Từ trong tiếng vỡ vụn của chén trà, ngay lập tức Phó Kinh Hồng mới kịp lấy lại tinh thần. Y ngẩng đầu lên, nhìn về phía vẻ mặt chân thành của Lãnh Tề Hiên đang chăm chú nhìn mình.

Trong khoảnh khắc này, y vẫn bị á khẩu, không thể trả lời được.

Y nên nói như thế nào đây?

Lần trước là do y không kiềm lòng được?

Là do trong cơ thể của y bị trúng phải độc trùng sao?

Lãnh Tề Hiên nhìn Phó Kinh Hồng, ánh mắt chậm rãi trở nên xa xăm.

– Từ ngày đầu tiên, khi huynh dẫn dắt ta vào cốc, thì ta liền quyết định, xem huynh như là phụ thân, như là huynh trưởng.

Phó Kinh Hồng nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của hắn.

Trong lúc nhất thời, y cũng nói không ra lời.

– Là huynh kéo ta lên từ vực sâu. Thế nhưng… Cũng chính huynh lại hung hăng đẩy ta rơi xuống vực sâu khác,

Lãnh Tề Hiên buông hàng mi mắt xuống, chậm rãi nói,

– Ngày ấy, vào một khắc mà huynh đặt ta ở dưới thân của huynh, ta đã thật hận huynh… Chính huynh đã ra tay kéo ta lên từ vực sâu, lại chính tay huynh đẩy ta rơi xuống.

– Thế nhưng, nhưng huynh lại không làm … giống như suy đoán của ta…

Bất chợt, Lãnh Tề Hiên ngẩng đầu lên, lại nhìn chăm chú về phía Phó Kinh Hồng lần nữa, nói:

– … Cho nên, sau ngày hôm đó, ta không biết phải lấy tâm tình gì để đối xử với huynh, ta suy tư do dự rất lâu. Thế nhưng sang ngày hôm sau, ta liền phát hiện ra, đã không thấy huynh đâu nữa.

Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng dâng lên đôi chút chột dạ.

– Chuyện này. Tiếp theo, ta lại suy nghĩ rất lâu, vẫn không biết nên làm gì khi đối mặt với huynh,

Lãnh Tề Hiên nhìn Phó Kinh Hồng, chậm rãi nói,

– Nhưng mà ngay khi gặp lại huynh lần nữa, ta liền biết được đáp án.

Đã tìm được đúng vị trí của tình cảm này, tự nhiên, tâm sẽ tự hiểu rõ.

– Huynh vẫn là đại sư huynh ra tay cứu vớt ta, dẫn dắt ta vào cốc, vẫn là đại sư huynh kia của ta.

Lãnh Tề Hiên nhìn Phó Kinh Hồng, chậm rãi nâng lên khóe miệng. Hắn vốn không hay cười. Dù là ở trước mặt của Phó Kinh Hồng đi nữa. Thế nhưng, hiện tại, hắn lại nở nụ cười. Đôi mắt của hắn đều uốn cong lại, hiện lên từng hạt phấn lấp lánh đang tô điểm lên, dần dần phủ khắp ngũ quan của hắn, kinh diễm như là phù dung chớm nở vậy

– Huynh vẫn là người… đã buộc dây cột tóc lên cho ta… Đại sư huynh.

Ngay trong một khắc Phó Kinh Hồng bị choáng ngợp trong sự kinh diễm ở trước mắt mình.

Chờ đến khi y phục hồi tinh thần lại, đã phát hiện ra Lãnh Tề Hiên lấy ra một đoạn dây cột tóc xanh nhạt, khá là quen mắt, từ trong lồng ngực áo của hắn.

Lãnh Tề Hiên vẫn mang theo ánh mắt ôn hòa nói:

– Năm ấy, huynh đã buộc đoạn dây cột tóc này lên cho ta. Ta vẫn luôn mang theo ở bên người, bất luận là có đi đến nơi nào đi nữa.

Hóa ra, đây chính là đoạn dây cột tóc năm đó mà y đã dùng đã buộc tóc lên cho Lãnh Tề Hiên hay sao?

Nhất thời, Phó Kinh Hồng có chút xuất thần.

– Những khi ta nhớ tới đại sư huynh, liền lấy dây cột tóc này ra mà ngắm nhìn…

Phó Kinh Hồng cảm thấy nỗi chua xót dâng lên ở trong lòng.

– Tưởng tượng ra cảnh, nếu dây cột tóc này được thắt lên người của đại sư huynh, mà đại sư huynh lại đang nằm dưới thân của ta…

Bất chợt, Phó Kinh Hồng sững sốt…

Vừa mới rồi, y không có nghe lầm đi?

Lãnh Tề Hiên lại câu môi, cười rộ lên, gọi:

– Đại sư huynh…

Nhất thời, Phó Kinh Hồng bị ngẩn ngơ.

Sau một khắc, Lãnh Tề Hiên liền dùng đoạn dây cột tóc màu xanh nhạt kia trói chặt lại hai tay của y.

Mà cả người của y, đang bị đè ở dưới thân của Lãnh Tề Hiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi