TRỌNG SINH CHI BIA ĐỠ ĐẠN THỤ NGẠO GIANG HỒ

– Di?

Phó Kinh Hồng nhíu mày, nhìn Ôn Như Ngọc, vờ như khó hiểu mà hỏi,

– Không phải là như vậy… Vậy là như thế nào a?

Y vốn nảy ra ý tứ xấu xa, chỉ muốn trêu đùa Ôn Như Ngọc một phen, vừa thấy bộ dạng nan kham hiện giờ của Ôn Như Ngọc, y càng thêm hứng thú.

Bỗng nhiên, Ôn Như Ngọc ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn y, chậm rãi nói:

– Ta vốn không có ý muốn thành thân với tiểu thư Tư Đồ…

– Chỉ là do huynh bất đắc dĩ, vướng phải mệnh của sư phụ sao?

Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng nhíu mày khẽ cười, nói.

Thoáng chốc, Ôn Như Ngọc sững sờ, trong ánh mắt dâng lên tia cay đắng.

– Ta…

– Huynh thì làm sao?

Phó Kinh Hồng vẫn là nhíu mày nở nụ cười, không chờ Ôn Như Ngọc mở miệng nói thêm, y lại nói tiếp:

– Thôi được rồi. Hiện tại cũng không phải là thời điểm tốt để bàn đến những lời này. Trước tiên, cứ đi lên, tìm tới những người còn lại đã.

Nhìn bộ dạng này của Ôn Như Ngọc tựa hồ như là đang đi một mình đi. Xem ra, đại khái là hắn cũng đã bị tách ra khỏi những người khác rồi đi.

Không biết là Hoa Thanh Lưu đã bày ra trò gì nữa đây.

Nhưng, tựa hồ như là muốn tách riêng mỗi người bọn họ ra.

Phó Kinh Hồng liền xoay người, đang định bò lên bờ, đột nhiên, eo lại bị một cánh tay quấn lấy.

Ngay khi y vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, lập tức, cả người liền bị kéo vào trong một lồng ngực.

– Không phải. Ta vốn không hề có ý muốn thành thân với tiểu thư Tư Đồ. Dù cho sư phụ phó mệnh đi nữa,

Bất chợt, bên tai của y vang lên tiếng nói khàn khàn, khô khốc của Ôn Như Ngọc, đang khẽ khàng nói,

– Nếu huynh không thích, thì ta cũng liền không thành thân với nàng nữa.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sốt.

Bởi vì, y vạn lần không ngờ, Ôn Như Ngọc lại sẽ dễ dàng nói ra những lời này.

Y vốn tưởng rằng, người đoan chính, thánh mẫu như Ôn Như Ngọc đây, vạn vạn lần cũng sẽ không bao giờ làm trái sư mệnh, cho dù hắn có không thích Tư Đồ Gia, thì nhất định cũng sẽ thành thân với nàng.

Cho nên, y vốn định trêu đùa Ôn Như Ngọc mà thôi. Nhưng không ngờ, Ôn Như Ngọc lại sẽ thật tình trả lời y như thế này.

Trong một khắc này, Phó Kinh Hồng cũng không biết phải làm ra phản ứng gì mới đúng đây.

Từ phía sau lưng, Ôn Như Ngọc ôm lấy Phó Kinh Hồng. Từ trên mái tóc sợi, từng giọt nước lướt xuôi xuống, rơi lên trên cần cổ của Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng từ từ hồi phục hồi lại tinh thần, xoay người nhẹ nhàng đẩy Ôn Như Ngọc ra, mới ngẩng đầu nhìn hắn.

Do cũng vừa mới từ trên rơi xuống cái hồ nước này, cho nên, dây cột tóc đã bị bung ra, lúc này, mái tóc của Ôn Như Ngọc xõa ra, từng giọt nước trượt xuôi theo từng đường cong của mái tóc như là giọt mực đang nhỏ xuống, lại thấm theo vạt áo dài ở trước lồng ngực của hắn.

Đôi mắt sắc của hắn lại sâu thẳm, chỉ lẳng lặng nhìn người ở trước mắt.

Phó Kinh Hồng chợt thấy không ổn, liền cười nói:

– Huynh không muốn cưới mỹ nhân Tư Đồ liền không cưới thôi. Hai ta mau đi lên bờ trước đi. Điều quan trọng nhất bây giờ, vẫn là nên đi tìm những người còn lại đã.

Ôn Như Ngọc vẫn nhìn y, trong ánh mắt có chút trầm xuống. Sau một lát, hắn khẽ mỉm cười, nói:

– Ta sẽ không thành thân với nàng…

Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng sững sờ.

– Tất nhiên là ta vẫn luôn nhớ tới,  lần đầu gặp gỡ trên núi nhỏ kia, giữa rừng núi hoang vu, huynh… Chỉ cần thoáng nhìn qua, ta đã thấy huynh.

Bên tai của Phó Kinh Hồng truyền đến giọng nói ôn hòa, trầm thấp của Ôn Như Ngọc kể lại lần đầu gặp gỡ, càng khiến cho y cũng không khỏi phải bắt đầu nhớ lại tình cảnh lúc đó.

Thiếu niên mặc một thân bạch y, phóng ngựa tuyệt trần mà đến, khuôn mặt ôn nhu như thanh ngọc, thanh nhã tuyệt luân, phong hoa vô song.

Quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.

– Có lúc, ta liền muốn… Quả thật, có một số việc có thể là do số mệnh đã an bài…

Phó Kinh Hồng vừa rơi vào hồi ức, chờ đến khi y hồi phục lại tinh, thì cũng đã bị người trước mắt này, dùng năm ngón tay thon dài kia bắt lấy thân mình của y, nhất thời, người kia nghiêng thân đến, cúi đầu chạm nhẹ lên khóe môi của y.

Ngay lập tức, hơi thở nóng ẩm của Ôn Như Ngọc phả ra, chẳng khác nào một sợi lông chim khe khẽ phất qua. Đôi môi của hắn lại ôn nhu rơi vào trên khóe môi của Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng nhìn thấy hàng mi của Ôn Như Ngọc có chút run rẩy, trong đôi con ngươi đen láy như mực lưu chuyển thứ ánh sáng khó hiểu.

Ôn Như Ngọc cúi đầu, vừa dùng môi mình quấn quýt lấy môi của Phó Kinh Hồng, vừa đưa tay còn lại đến, cởi bỏ vạt áo của Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng chậm rãi hồi phục lại tinh thần, liền bị một lòng bàn tay ấm áp dán lên da thịt có chút lạnh lẽo của mình.

Mà, Ôn Như Ngọc lại hiện lên vẻ mặt nhu hòa vô hạn, cũng không có nóng vội mà là chậm rãi mơn trớn da thịt ở trước lồng ngực của Phó Kinh Hồng, chẳng khác nào là nâng niu một món đồ sứ quý giá vậy.

Trong thoáng chốc, Phó Kinh Hồng lại càng không đành lòng đẩy Ôn Như Ngọc ra. Bởi vì trong đôi con ngươi của Ôn Như Ngọc lại toát ra ôn nhu lại nghiêm túc.

Mãi đến tận khi bàn tay của Ôn Như Ngọc dần dần trượt đi xuống, bất chợt, y mới nhớ tới, chỗ cả hai đang đứng là ở nơi nào.

Cho nên, Phó Kinh Hồng vội giơ một cánh tay đến, bắt lấy bàn tay của Ôn Như Ngọc, thấp giọng nói:

– Nơi này là sào huyệt ma giáo. Chúng ta còn có chuyện quan trọng gánh vác ở trên người. Trước tiên, việc quan trọng nhất là nên phải đi tìm những người khác để tập hợp…

Nhưng, Ôn Như Ngọc lại dùng bàn tay còn lại nắm lấy bàn tay của Phó Kinh Hồng, liền kéo bàn tay đến, kề sát bên đôi môi của hắn, tiếp theo, dùng cánh môi nhẹ nhàng cọ cọ lên mu bàn tay kia của Phó Kinh Hồng. Hắn bình tĩnh, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Phó Kinh Hồng, hỏi:

– Nơi này là ma giáo, thì lại làm sao?

Sau đó, hắn khẽ mỉm cười, nói:

– Đừng lo. Mấy người Trầm Bích Thủy tự có năng lực để tự bảo vệ mình.

Phó Kinh Hồng nhíu mày, nói:

– Nhưng mà, huynh đừng quên mất mục đích mà bọn huynh tới ma giáo này chứ… Tánh mạng của đám người cửu đại môn phái đều nằm ở trên tay của bọn huynh cả đây. Nếu có gì sơ xuất, thì bọn huynh sẽ biến thành tội nhân thiên cổ đi.

Ôn Như Ngọc nhìn y, cười nói:

– Tất nhiên là ta hiểu rõ… Nhưng, có như vậy thì làm sao a?

– Từ nhỏ, ta đã xem sư mệnh như trời. Tuyệt đối, không bao giờ làm trái sư mệnh. Hạ sơn là sư mệnh. Tham gia đại hội võ lâm cũng là sư mệnh. Tranh giành chiếc ghế minh chủ võ lâm là sư mệnh. Đến ngay cả cưới Tư Đồ Gia cũng vẫn là sư mệnh…

Trong ánh mắt của Ôn Như Ngọc ám trầm, hắn chậm rãi nói:

– Nhưng, ta vốn cũng có chuyện mà bản thân ta muốn làm. Ta cũng có người mà ta vẫn luôn muốn…

– Sư mệnh cũng được. Đạo nghĩa cũng được. Ta đều không muốn để ý đến nữa.

– Nhân sinh, hiếm thấy được sống một lần vì chính mình.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng nghe thấy giọng nói ôn hòa, trầm thấp của Ôn Như Ngọc nói ra câu này, khiến cho y có chút thất thần.

Chung quy là do từ nhỏ, Ôn Như Ngọc đã phải gánh chịu toàn bộ hi vọng chấn hưng môn phái của sư môn đi.

Từ nhỏ, dưới những gánh nặng kia, mà Ôn Như Ngọc mới dần dần lớn lên. Hắn xem sư mệnh như núi, càng không thể than vãn khổ cực. Nếu như hắn quyết tâm buông xuống, thì cũng không hẳn là không tốt.

Đột nhiên, Phó Kinh Hồng cảm nhận được bàn tay của Ôn Như Ngọc nắm chặt lấy nơi yếu ớt ở phía dưới của mình, nhất thời, khiến cho cả người của y khẽ run lên.

Ôn Như Ngọc đã cúi đầu đến, nhẹ nhàng hôn, mút lên trên cần cổ của y.

Phó Kinh Hồng cũng không phải là người câu nệ cách nhìn ở thế tục. Mà lúc này cơ thể y cũng đang có cảm giác, cho nên, y cũng không hề khước từ Ôn Như Ngọc.

Ôn Như Ngọc vừa dùng đôi môi đặt xuống một loạt nụ hôn nhỏ vụn lên trên cần cổ của Phó Kinh Hồng, vừa để mấy ngón tay thon dài dùng sức xoa nắn nơi nào đó đang có phản ứng của Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng thở hổn hển một hồi, cũng đưa tay đến, nắm chặt lấy nơi yếu ớt nào đó của Ôn Như Ngọc.

Mà, phân thân của Ôn Như Ngọc đã sớm bán cứng, ngay khi vừa bị Phó Kinh Hồng nắm chặt lại càng cứng rắn thêm mấy phần.

Phó Kinh Hồng vừa cách lớp vải quần chậm rãi xoa nắn phân thân của Ôn Như Ngọc, lại vừa híp mắt, tựa lên trên người của Ôn Như Ngọc.

Ôn Như Ngọc cũng phát sinh tiếng thở khe khẽ dồn dập, khó nhịn, nhất thời, sức lực ở trong tay lại không cẩn thận mà mạnh tay một chút, liền khiến cho Phó Kinh Hồng có chút bất mãn mà nỉ non một tiếng. Mà, động tác ở trong tay y cũng như là trả đũa lại, liền tăng thêm chút sức, xoa mạnh phân thân của hắn một cái.

Nhưng lại vang lên tiếng khẽ thở thật dài của Ôn Như Ngọc, kéo theo, phân thân vốn là đã cứng rắn kia lại lại trướng lên thêm mấy phần.

Nhưng khi vừa nhìn thấy hình ảnh của bản thân mình đang híp mắt chìm đắm, vẻ mặt mê ly được in lên trong đôi con ngươi của Ôn Như Ngọc, thì khiến cho Phó Kinh Hồng có chút bất mãn, lập tức, tăng nhanh động tác ở trong tay, kéo theo, trong đôi con ngươi của Ôn Như Ngọc cũng chậm rãi toát lên mê say.

Phó Kinh Hồng thấy thế, liền câu môi lên, cũng cúi đầu đến, vừa liếm hôn lên trên cần cổ của Ôn Như Ngọc.

Da thịt của Ôn Như Ngọc vốn ấm áp, mà lúc này bởi vì động tình, đã bắt đầu đạt đến nhiệt độ nóng bỏng.

Phó Kinh Hồng bị tay của hắn xoa nắn đến thoải mái, vui sướng, trong ánh mắt càng thêm mê ly. Mà, động tác ở trong tay đang nắm lấy phân thân của Ôn Như Ngọc cũng không ngừng.

Hai người ngâm người trong hồ bạch ngọc tự an ủi lẫn nhau.

Giữa một màn hơi nước mông lung, từ từ hiện ra mặt hồ nước phẳng lặng, phản chiếu ra hai bóng người quấn quýt lấy nhau.

Ngay khi hai người cùng một lúc mà tiết ra, nhất thời, Phó Kinh Hồng vô lực, ngã ngửa về phía sau, lập tức, sống lưng tựa vào trên thành hồ lạnh lẽo.

Y vẫn đang thở hổn hển không ngừng, trong đầu óc hầu như là đã trống rỗng.

Bất chợt, trong lúc này, Ôn Như Ngọc lại tiến sát lại gần y lần nữa, liền cúi người xuống, bao trùm lên trên thân thể của Phó Kinh Hồng.

Da thịt của Ôn Như Ngọc vốn nóng bỏng lại dán ở phía trước thân thể của y, còn ở sau lưng của y lại là thành hồ lạnh lẽo, tạo nên thế giằng co mãnh liệt, thật có cảm giác như là y đang bị kẹt giữa hai tầng băng hỏa vậy.

Lúc này, Phó Kinh Hồng đã chẳng muốn mở miệng lại càng không muốn nhấc tay lên đẩy ra. Mà, y chỉ nhướng mày, liếc mắt nhìn đến Ôn Như Ngọc.

Dù sao, nơi này cũng vẫn là địa bàn của ma giáo, cho nên, hắn cũng không thể làm ra chuyện gì quá phận đi…

Thế nhưng, Ôn Như Ngọc lại vờ như là không hiểu rõ ý tứ biểu đạt ở trong ánh mắt kia của Phó Kinh Hồng, liền cúi đầu xuống, lại in lên một loạt nụ hôn nhỏ vụn ở trên môi của Phó Kinh Hồng. Cùng lúc này, hắn đưa một tay đến túm chặt lấy vòng eo của Phó Kinh Hồng, hơi nhấc cao lên, mà tay còn lại thì lại nâng một cẳng chân của Phó Kinh Hồng lên.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sờ. Bởi vì, y cảm nhận được phân thân của Ôn Như Ngọc lại ngẩng đầu lên, đâm chọc ở ngay trước miệng nhỏ của hậu huyệt y.

Ôn Như Ngọc nhìn thấy Phó Kinh Hồng hiện lên vẻ mặt có chút ngây ngẩn, liền phát ra tiếng cười nhẹ.

– Chờ…

Phó Kinh Hồng còn chưa kịp nói xong, ngay lập tức, vòng eo của y đã bị siết chặt lại, cùng một lúc, hậu huyệt của y cũng đang chậm rãi bị xâm nhập.

Thậm chí, đến ngay cả việc khuyếch trương trước, Ôn Như Ngọc cũng không làm, liền đâm trực tiếp vào…

Nhất thời, Phó Kinh Hồng muốn lui thân thể của mình lại, nhưng lập tức, y đã bị Ôn Như Ngọc ôm lại càng thêm chặt. Cái ôm này của Ôn Như Ngọc quá mạnh lại chặt chẽ, dường như là muốn khảm cả người y vào trong thân thể của hắn vậy.

Mà, cũng vì động tác này, phảng phất như đã giúp cho phân thân thân của Ôn Như Ngọc càng tiến vào sâu thêm đôi chút rồi đi.

Tiếp theo, thuận theo dòng nước hồ bôi trơn, mà Ôn Như Ngọc càng thêm thuận lợi tiến dần vào.

Mãi đến tận khi trong cơ thể đã bị tiến vào đến nơi sâu xa nhất, Phó Kinh Hồng mới chậm rãi tỉnh táo lại.

Tựa hồ như là y lại bị người đè lên nữa rồi đi…

Trước đây, là do trúng phải độc trùng nên mới bị ‘ấy ấy’. Bây giờ, không phải là đã giải độc xong rồi thì nên thôi bị ‘ấy ấy’ này đi.

Nhưng tại sao mà sau khi giải được độc trùng rồi mà y vẫn phải nằm ở dưới thân nam nhân khác đây?

Một lần là như vậy thì thôi đi. Đằng này lại cứ hết lần này đến lần khác đều là nằm dưới thân của nam nhân khác là sao đây?

Nhận ra được Phó Kinh Hồng đang thất thần, Ôn Như Ngọc khẽ mỉm cười, như là đang trừng phạt mà cắn một cái lên trên khóe môi của Phó Kinh Hồng, sau đó, hắn mới chậm rãi rút phân thân ra.

Đột ngột, trong cơ thể lại bị trống vắng khiến cho Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày, có chút bất mãn mờ mịt. Sau đó, bất chợt, Ôn Như Ngọc túm chặt lấy eo của y, liền hung hăng va người đến.

Lần này, Phó Kinh Hồng bị đâm sâu đến không nhịn được phải khẽ rên rỉ ra một tiếng. Y còn chưa kịp làm ra phản ứng gì thì lập tức đã bị động tác mãnh liệt của Ôn Như Ngọc đánh gãy tâm tư.

Đôi môi của Ôn Như Ngọc lại đang ôn nhu, quấn quýt lấy đôi môi của y, nhưng động tác dưới thân, tuyệt nhiên lại không ôn nhu như vậy, vừa mãnh liệt lại hung hăng.

Da thịt của hai người đều dán dính vào nhau, Phó Kinh Hồng càng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của Ôn Như Ngọc lẫn thành hồ lạnh lẽo ở sau lưng, hầu như đầu óc đã trống rỗng, không biết gì nữa đi.

Giữa mặt nước hồ dập dờn, tỏa ra hơi nước tràn ngập.

Trong thoáng chốc, Phó Kinh Hồng dần dần không thấy rõ vẻ mặt của Ôn Như Ngọc được nữa, nhưng xúc giác lại càng thêm mẫm cảm mà cảm nhận được rõ rệt da thịt nóng rực của đối phương.

Phó Kinh Hồng dần dần híp mắt lại, ngưỡng cả cần cổ lên.

Ôn Như Ngọc liền cúi đầu, cắn một cái không nhẹ cũng không nặng lên trên cần cổ trắng nõn, tiếp theo, hắn lại vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm lên vết cắn ở trên cổ kia một hồi.

Nhất thời, bị loại cảm giác tê dại này truyền đi khắp người, khiến cho Phó Kinh Hồng kinh sợ đến mức cả người đều khẽ run lên, liền mở mắt ra, nhìn về phía Ôn Như Ngọc.

Đúng lúc này, Ôn Như Ngọc cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phó Kinh Hồng, trong đôi con ngươi đen láy như mực đang lóe lên sự nhu hòa lại vừa chấp nhất, khiến cho Phó Kinh Hồng ngắm nhìn đến sững sờ, bất chợt, trong lòng của y khẽ run lên.

Ôn Như Ngọc khẽ mỉm cười với Phó Kinh Hồng, cúi người lại dùng đầu lưỡi lại quấy rối, khuấy đảo bên trong lỗ tai của y.

Hơi thở nóng rực không ngừng phun lên trên lỗ tai của Phó Kinh Hồng, vừa vang lên tiếng nói nỉ non:

– Dù cho hai ta vốn không phải là do số mệnh an bài. Thì, ta cũng sẽ nhất định sẽ biến ngươi trở thành số mệnh của ta…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi