TRỌNG SINH CHI CỰC TRÍ SỦNG HÔN


Khi Ngụy Sâm nói xong câu đó, ánh mắt lạnh như băng phóng tới Trần Du, Trần Du co rúm lại, muốn mở miệng chống đối, lại bị tay cuẩ Đỗ Lệ Tầm với tới đè lại, bên tai lập tức vang lên giọng nói thanh quý của Đỗ Lệ Tầm, "Ngụy thiếu gia nói lời này, tôi không thích nghe.

Trần Lê ở Trần gia tôi, chúng tôi không có thiếu nó ăn thiếu nó uống, nó thích vẽ, chúng tôi cũng mua thêm một bộ dụng cụ vẽ tranh cho nó, nếu chính nó không đua đòi, tôi cũng hận hận không thể đưa nó đến Q Đại, B Đại thậm chí ra nước ngoài đọc sách, giáo dục cho nó tốt nhất, làm sao lại ngược đãi như cậu vừa nói?" Đỗ Lệ Tầm vênh mắt nhìn Ngụy Sâm, khóe miệng khẽ nghếch, dáng vẻ cao cao tại thượng.
"Trần phu nhân lòng dạ từ bi." Ngụy Sâm nói: "Qua nhiều năm như vậy Trần Lê đã làm phiền ngài, thật ra còn phải cảm tạ ngài đồng ý cho cậu ấy mang cái họ Trần này, khiến cậu ấy bất hạnh trở thành người Trần gia mấy người." Lời nói không có một tí khách khí nào cả.
Đỗ Lệ Tầm muốn mở miệng đáp trả thì cảnh sát tới.
Cảnh sát được quản gia mời vào, bọn họ biết bây giờ bọn họ ở Trần gia, thái độ cung kính, thấy Trần Vân Sinh và Đỗ Lệ Tầm, lập tức liền tiến lên chào hỏi.


Nực cười, ba của Đỗ Lệ Tầm là lãnh đạo trực tiếp của hắn ta, cục trưởng cục công an Ma Đô, hắn đắc tội ai cũng không thể đắc tội Đỗ Lệ Tầm và Trần gia.
Thế nhưng...
Cảnh sát trưởng nhìn thoáng qua Ngụy Sâm, trên trán liền tiết ra mồ hôi lạnh, thiếu gia của Ngụy gia, hắn ta cũng đắc tội không nổi!
Hôm nay là ngày mấy, hai con cọp tranh chấp, để hắn một cảnh sát quèn cuốn vào làm chi? Đề tài này, hắn sẽ không giải đâu.
"Các người ai báo cảnh sát? Có việc gì sao báo cảnh sát?" Sau khi chào hỏi từng người ở chỗ này, cảnh sát cũng phá bình, hỏi.
"Tôi." Ngụy Sâm trực tiếp đứng dậy, "Là tôi báo cảnh sát." Mặt không cảm xúc, giọng nói băng lãnh.
Cảnh sát nuốt nước miếng một cái, ổn định thân hình của mình, hơi có chút phô trương thanh thế hỏi: "Vì sao báo nguy?"
Ngụy Sâm đem túi văn kiện đưa tới trước mặt cảnh sát, nói: "Đây là báo cáo nghiệm thương của Trần Lê - hôn phu của tôi, tôi nghi ngờ thời gian cậu ấy ở Trần gia, gặp gia bạo."
Cảnh sát tiếp nhận túi văn kiện Ngụy Sâm đưa tới, khổ sở nhìn thoáng qua Ngụy Sâm, lại liếc nhìn người Trần gia, không biết mình có nên ghi 1 bài báo cáo hay không.
Lúc cảnh sát do do dự dự, chần chừ, ánh mắt Đỗ Lệ Tầm lóe lóe, mới nói với quản gia đứng đợi ở một bên: "Đi tìm người hầu chăm sóc Trần Lê thiếu gia tới đây."
Quản gia lĩnh mệnh đi, Trần Vân Sinh nhìn bóng lưng quản gia rời đi, hơi nheo mắt lại.

Mấy phút sau, người hầu sợ hãi rụt rè lên tới, ả khiếp đảm liếc chung quanh, rụt cổ một cái, cúi đầu.
Đỗ Lệ Tầm nhàn nhạt liếc mắt người hầu, nói: "Ngụy thiếu gia nói Trần Lê thiếu gia bị Trần gia chúng ta ngược đãi, cô nói cho cùng Ngụy thiếu gia biết có chuyện gì đi."
Người hầu run lên, mới run rẩy nói: "Là Trần Lê thiếu gia...tự ngã...!Trần Lê thiếu gia...Cậu ta...!Đầu óc cậu ta có vấn đề, bình thường khờ khờ dại dại liền tự mình đánh mình, bọn tôi ngăn không được ạ!" Càng nói về sau giọng của người hầu càng lúc càng lớn, lo lắng cũng càng ngày càng nhiều.
"Ngụy thiếu gia và cảnh sát Trịnh nghe rõ rồi chứ? Trần Lê là người bệnh tự kỷ, nó muốn làm cái gì, bọn tôi cản cũng cản không xong." Đỗ Lệ Tầm nói.
Ngụy Sâm không quan tâm Đỗ Lệ Tầm, mà trực tiếp đi tới trước mặt của người hầu, tầm nhìn bức người rơi vào trên người của người hầu, lạnh như băng nói: "Vậy cô nói một chút coi, vì sao ở trên vết thương của Trần Lê tìm được mảng da của cô? Trong vết cấu tìm được móng tay gãy của cô?"
"Đó...Cái đó..." Ánh mắt người hầu bắt đầu mập mờ, hai tay xoắn chặt lại, cái tay không tự chủ lượn vòng quanh ngón tay cái của tay phải, móng tay vừa cắt xong, mượt mà trơn nhẵn.
"Thế nào? Chẳng lẽ là Trần Lê vặn móng của cô rồi cắm vào trong da của em ấy sao?" Giọng của Ngụy Sâm càng ngày càng lạnh, cảm giác áp bách càng tăng, đập vào mặt người hầu.
Người hầu vốn chột dạ, dưới áp lực của Ngụy Sâm, tâm lý chịu không nổi, oa một tiếng khóc lên, khóc sướt mướt thừa nhận chuyện mình ngược đãi Trần Lê.


Ngôn Tình Sắc
"Cảnh sát Trịnh nghe thấy chứ?" Ngụy Sâm nghe được đáp án mình muốn, xoay qua nhìn cảnh sát Trịnh.
"Nghe...Nghe được rồi." Cảnh sát Trịnh còn có chút đần, trả lời một câu theo bản năng, tiếp đó không biết phải làm gì.
"Là tôi dạy dỗ không nghiêm, mới để cho người hầu làm ra chuyện như vậy, cảnh sát Trịnh nên làm như thế nào thì liền làm như thế đó đi." Cảm xúc trên mặt Đỗ Lệ Tầm không có gì thay đổi, không mặn không nhạt liếc người hầu, nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi