TRỌNG SINH CHI ĐẾ SƯ

Ngày hôm sau, Vũ Văn Bùi phân phó quân lính khai thương phóng lương phân phát vật cứu tế cho mọi người, liền dẫn theo Ôn Như Ngọc đi tới bờ sông Lạc Thủy.

Vòng quanh Lạc Thủy có rất nhiều thôn trang, vừa đến con đập, Ôn Như Ngọc liền nhíu mày.

“Bùi Nhi, ngươi có nhìn thấy địa thế ở đây có gì đó bất ổn không?” Ôn Như Ngọc nhìn xung quanh thôn trang cơ hồ đều kiến tại hạ du vị trí địa thế của Lạc Thủy còn muốn thấp hơn, nước sông thượng du chảy xiết rào rạt dẫn xuống đồng bằng nơi đó có nước bùn chồng chất, tình huống như thế, y chỉ cảm thấy thủy tai này hiển nhiên trong năm nay mới bắt đầu, đã là kỳ tích.

Ôn Như Ngọc có thể nhìn ra được Vũ Văn Bùi đã hiểu ra, mày cậu nhíu lại, lúc này bọn họ đứng ở trên mô đất cao, từ trên nhìn xuống dưới, đem toàn cảnh phía dưới hoàn toàn thu vào trong mắt, những cực đoan hoàn toàn hiển lộ ra, Ôn Như Ngọc nhìn, trong đầu đã hình thành kế hoạch của chính mình.

Vũ Văn Bùi nghiêng đầu nhìn qua Ôn Như Ngọc nhíu mày suy nghĩ sâu xa, hỏi: “Tiên sinh, ngươi có ý tưởng gì?”

Gật gật đầu, Ôn Như Ngọc nói: “Bùi Nhi, tiên sinh đã có một ít cấu tứ, chờ đến khi trở về sẽ dùng bản vẽ họa ra cho ngươi xem, nơi này, phải cải cách chỉnh đốn toàn diện, bằng không về sau, nhất định so với lần này càng nghiêm trọng hơn.”

Vũ Văn Bùi gật gật đầu, “Vậy làm phiền tiên sinh. Lần này Bùi Nhi, nhất định phải hoàn toàn chữa dứt khỏi thiên tai Lạc Thủy.”

Sau một đoạn thời gian, Ôn Như Ngọc không nói chuyện, y chỉ thường thường đi qua lại, góc độ biến hóa nhìn địa thế phía dưới, rồi sau đó, y bỗng nhiên nhớ tới lúc trước đã từng đọc qua Lý Băng trị thủy, lúc ấy đập Đô Giang địa thế cũng giống như nơi này, có lẽ cũng có thể phỏng theo phương pháp Lý Băng thống trị đập Đô Giang, tới áp chế lũ lụt ở Lạc Thủy.

Ôn Như Ngọc kéo tay Vũ Văn Bùi, vội vàng nói: “Bùi Nhi, bồi tiên sinh đi phía dưới quan sát gần thêm một chút.”

Vũ Văn Bùi nghe được lời này, liền dẫn theo Ôn Như Ngọc tới con đập có địa hình hiểm trở nhất, Ôn Như Ngọc ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra tài liệu tu sửa con đập, sau một lúc lâu, mới buông lỏng đôi mày nhíu chặt.

Cuối cùng y đã hiểu rõ, vì sao nhiều năm như vậy, Lạc Thủy chưa bao giờ bị lũ lụt.

Con đập này đã được tu sửa vững chắc, nếu không phải bởi vì niên đại quá lâu chưa tu sửa, Lạc Thủy này nhất định sẽ không bị lũ lụt phá tan dũng mãnh tràn ra bên ngoài thôn trang ——

Vũ Văn Bùi nhìn hành vi Ôn Như Ngọc, nhàn nhạt gọi: “Tiên sinh?”

Nghe được lời này, Ôn Như Ngọc đứng lên, trong lòng đã hiểu rõ, y xoay người khuôn mặt đầy tự tin, cười nói với Vũ Văn Bùi: “Bùi Nhi, trở về đi, vi sư đã có biện pháp, có thể hoàn toàn trị khỏi Lạc Thủy bị tai ương lũ lụt, bảo đảm trăm năm sau lũ lụt không còn phát sinh.”

Vũ Văn Bùi mở to hai mắt, trong ánh mắt chứa đầy kinh hỉ, “Thật vậy sao tiên sinh? Nhưng liệu có đảm bảo trăm năm sau không phát sinh trận thủy tai này?”

Nhẹ nhàng gõ lên đầu Vũ Văn Bùi, Ôn Như Ngọc lắc lắc đầu, sửa giọng nói: “Không đảm bảo không phát sinh thủy tai, mà là đảm bảo Lạc Thủy sẽ không còn lũ lụt nữa. Mặt khác trên con sông này phải nhập gia tùy tục, tiên sinh cũng vô pháp đảm bảo, biện pháp này của tiên sinh, liệu có được không.”

Vũ Văn Bùi sờ sờ lên đầu bị gõ, có chút khờ ngốc hắc hắc nở nụ cười.

Đối với Vũ Văn Bùi cười ngây ngô như vậy, Ôn Như Ngọc coi như là lần đầu tiên thấy, y mở to hai mắt, đôi tay xoa lên trên gương mặt Vũ Văn Bùi, rà qua rà lại, một lúc sau thỏa mãn mới vui tươi hớn hở giảng đạo: “Khuôn mặt của Bùi Nhi, vẫn thật là mềm mại xoa nắn rất tốt nha.”

Giọng nói rơi xuống, y đưa mu bàn tay đặt ở sau người, lảo đảo lắc lư nâng bước chân rời đi trước.

Vũ Văn Bùi sờ sờ khuôn mặt vừa rồi bị xoa nắn, ngây cả người, khóe miệng gợi lên nụ cười, cậu nâng bước chân lên đi theo sau, chỉ chốc lát sau liền cùng Ôn Như Ngọc sóng vai mà đi.

……

Trở lại nha môn, nhìn đội ngũ thật dài trước cửa, bá tánh trong tay cầm một túi tiền, lãnh lương thực xong lúc sau trên mặt nở nụ cười thật tươi, Ôn Như Ngọc bước chân dừng lại.

Y nhìn trong chốc lát, nói: “Bùi Nhi, nhìn đến cảnh này, ngươi có cảm xúc gì không?”

Vũ Văn Bùi cười, cao giọng trả lời: “Bá tánh cơm no áo ấm, mới vì quân giả lập tức làm nên sự tình. Chỉ có bá tánh an cư lạc nghiệp, quốc gia mới có đủ cường thịnh yên ổn.”

“Như vậy, tiên sinh có thể yên tâm.”

Vũ Văn Bùi quay đầu nhìn sườn mặt Ôn Như Ngọc, ánh mắt bình tĩnh nhìn. Sườn mặt Ôn như Ngọc thoạt nhìn thực nhu mỹ, là nam tử nhưng trên mặt lại có đường cong dị thường nhu hòa, là một thiếu niên mười tám tuổi lại tản ra khí chất như ngọc, cậu có được tiên sinh làm bạn, quả thật là may mắn dữ dội!

Bọn họ ở bên này đứng thẳng, một ít bá tánh lãnh lương thực có người nhìn thấy được, không biết là ai hô một tiếng: “Là Lục hoàng tử a……” Rồi sau đó vô luận là đội ngũ có lãnh lương thực hay chưa, đều đồng thời quỳ xuống dập đầu hô to: “Thảo dân bái kiến Lục hoàng tử, Lục hoàng tử người chính là ân nhân của chúng ta a……”

Bá tánh thuần phác mà chân thật, có một ít lão nhân gia chắp tay trước ngực cầu nguyện, cầu Lục hoàng tử bình an thuận thuận lợi lợi ——

Vũ Văn Bùi xem tình cảnh này, vội vàng nâng dậy những người quỳ gối ở hàng đầu, “Miễn lễ miễn lễ, các người đều đứng lên ——“

Ôn Như Ngọc ở một bên an tĩnh nhìn, ánh mắt vẫn luôn dẫn theo ý cười nhàn nhạt, y nhìn trên mặt Vũ Văn Bùi tâm tình phát ra vui sướng, trong lòng đong đầy ôn nhu.

A, sao y lại có loại vui sướng khi người làm cha nhìn thiếu niên trưởng thành thế nhỉ?

Hất hất đầu, đem những lung tung rối loạn ở trong óc quăng ra sau đầu, ánh mắt vừa chuyển, dừng ở trong đám người nhân thân, đối diện ánh mắt bọn họ, đôi mắt y nhẹ nhàng chớp, rồi sau đó lại quay lại trên người Vũ Văn Bùi.

Cáo biệt bá tánh nhiệt tình, Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi một đường chậm rãi đi tới, Vũ Văn Bùi bỗng nhiên quay đầu nhìn qua Ôn Như Ngọc, khóe miệng gợi lên mạt mỉm cười, nhàn nhạt hỏi: “Tiên sinh, vừa rồi bên trong bá tánh, người an bài người của chúng ta đúng không?”

Ôn Như Ngọc cũng không dấu diếm, cho nên khi cậu hỏi đến cũng liền gật đầu thừa nhận, “Ừ, hiện tại ngươi cần phải có quyền lực, còn có, chính là dân tâm. Từ xưa dân tâm sở hướng mới có thể trở thành đại sự, bệ hạ nếu đã cho ngươi một cơ hội tốt như vậy, tiên sinh như thế nào không hảo hảo lợi dụng đây?”

Cho dù là nói như vậy, Ôn Như Ngọc vẫn như cũ cố tình làm màu bộ dáng quân tử như ngọc, Vũ Văn Bùi dừng bước chân, trong thanh âm lộ ra tia cảm kích, “Tiên sinh, Bùi Nhi cám ơn ngài.”

“Đứa nhỏ ngốc, bởi vì tiên sinh chính là tiên sinh của ngươi a.” Sờ sờ đầu Vũ Văn Bùi, Ôn Như Ngọc ngữ khí vô cùng ôn nhu.

X

Trở lại chỗ ở, Ôn Như Ngọc kéo Vũ Văn Bùi tiến vào phòng, chuẩn bị tốt giấy và bút mực, dựa theo ký ức trong đầu đem đập Đô Giang đều phác họa ra, một khi ngồi xuống mất đến hai canh giờ, Ôn Như Ngọc trên trán toát mồ hôi, Vũ Văn Bùi sẽ dùng khăn tay lau sạch đi.

Cậu nhìn Ôn Như Ngọc họa ra hình đồ, đôi mắt càng xem càng sáng, cuối cùng hoàn toàn chuyển hóa thành khiếp sợ cùng không thể tưởng tượng —— nếu dựa theo phương thức tu sửa Lạc Thủy, như vậy tuyệt đối sẽ giống như Ôn Như Ngọc nói, trăm năm sau nước sông sẽ không lại dâng tràn nữa.

Ôn Như Ngọc tổng cộng mất ba canh giờ cuối cùng sửa bản thảo mới ra một bản vẽ trị thủy, trải qua lần tu sửa sửa chữa, đại khái giống như đập Đô Giang hiện tại đã tu sửa.

Cầm bản vẽ trị thủy, tay Vũ Văn Bùi run rẩy, “Tiên sinh, tiên sinh, này……” Cậu không biết phải dùng ngôn ngữ miêu tả lời này như thế nào, công trình này, kiến trúc này, ông trời ơi, cho dù bọn họ có vị đại thần giỏi nhất quốc gia cũng không thể vẽ ra phương án như thế ——

Ôn Như Ngọc buông bút xuống, xoa xoa cánh tay đã liên tục tác nghiệp trong ba canh giờ, y có chút mệt mỏi nhìn Vũ Văn Bùi, “Bùi Nhi, dựa theo bản vẽ này tìm sư phó đi tu sửa đi, tiên sinh mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát……”

Vũ Văn Bùi lúc này mới phục hồi tinh thần, có chút áy náy nhìn Ôn Như Ngọc: “Tiên sinh, thân thể ngươi không tốt, Bùi Nhi còn làm ngươi cố sức lo lắng, Bùi Nhi thật là hổ thẹn với tiên sinh.”

Bứt lên tia mỉm cười tái nhợt, Ôn Như Ngọc lắc lắc đầu, “Bùi Nhi, tiên sinh không có việc gì, chính là có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút thôi, không sao cả.”

“Tiên sinh, Bùi Nhi đi tìm đại phu khám cho ngươi, ngươi trước nằm trên giường nghỉ tạm đi.”

Nói xong lời này cũng không đợi Ôn Như Ngọc nói chuyện liền vội vàng cất bước chạy ra khỏi phòng, Ôn Như Ngọc thở dài một hơi, xoa xoa cái trán vô cùng đau đớn, bước chân có chút không ổn đi tới mép giường, nghiêng thân nằm xuống.

……

Chờ khi Vũ Văn Bùi tìm được đại phu trở về, Ôn Như Ngọc đã ngủ rồi, trên mặt y vẫn như cũ tái nhợt không còn huyết sắc, hô hấp thật nhẹ, Vũ Văn Bùi đi đến mép giường ngồi xuống, duỗi tay xoa gương mặt Ôn Như Ngọc, trong mắt lo lắng cùng nôn nóng: “Tiên sinh, tiên sinh……”

Lão đại phu chậm rề rề buông xuống hòm thuốc, chậm rề rề đi tới mép giường, từ trong hòm thuốc lấy ra gối lót tay, kéo tay Ôn Như Ngọc đặt phía trên, còn mình thì vuốt râu dê nhắm mắt lại đem ngón tay đặt trên mạch đập Ôn Như Ngọc.

Một lúc sau, ông buông tay ra, Vũ Văn Bùi lập tức đem tay Ôn Như Ngọc nhét trở lại trong chăn, quay đầu khẩn trương hỏi: “Đại phu, thân thể tiên sinh có sao không?”

Đại phu trên mặt đầy nếp nhăn, vuốt râu lắc đầu, thở dài một hơi nói: “Người trẻ tuổi này khí huyết lỗ lã, không nên để mệt nhọc quá mức, lúc này không có trở ngại gì, chỉ là do thời gian dài chưa được nghỉ ngơi tốt, khiến cho thể hư thôi.”

Vũ Văn Bùi lúc này mới đem tâm tình trở lại vị trí cũ, cậu quay đầu nhìn thoáng qua Ôn Như Ngọc nằm trên giường, ánh mắt ôn nhu, nói: “Vậy làm phiền đại phu khai một ít dược vật bổ khí dưỡng huyết.”

“Hảo thuyết hảo thuyết.”

Lão đại phu vui tươi hớn hở nói, rồi sau đó đi đến bàn tròn bên cạnh, cầm lấy bút viết một phương thuốc đưa cho Vũ Văn Bùi, phân phó nói: “Dựa theo phương thuốc này mà bốc thuốc, ba chén nước đặt lên lửa liu riu ngao thành nửa chén nước, sớm hay muộn cứ ba ngày mỗi ngày dùng một lần là sẽ ổn.”

Vũ Văn Bùi gật đầu, tỏ vẻ minh bạch, lúc sau mới kêu người đưa lão đại phu trở về, lại bảo người đi lấy thuốc ngao dược, chính mình thì ngồi xuống trước giường Ôn Như Ngọc, nhìn Ôn Như Ngọc ngủ sâu.

Cậu cầm tay Ôn Như Ngọc, nói: “Tiên sinh, Bùi Nhi chỉ mong người bên cạnh, bên người Bùi Nhi chỉ có ngươi là thiệt tình đối đãi với Bùi Nhi, cho nên, tốt hơn hết ngươi nhanh chóng đứng lên đi ——“

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi