TRỌNG SINH CHI ĐẾ SƯ

Lại qua bảy tám ngày, khi nhóm thứ ba đem dược liệu vật tư lại lần nữa tiến vào Lạc Thành, đại bộ phận bá tánh đều đã khỏi hẳn, từ chỗ Ôn Như Ngọc biết được Lục hoàng tử Vũ Văn Bùi cũng không màng an nguy cá nhân lúc này đang ở bên trong Lạc Thành theo chân bọn họ cùng nhau đối kháng bệnh dịch, khiến mọi người cảm động không thôi.

Có thể nói, Ôn Như Ngọc không có lúc nào đều phải xuy sét thế Vũ Văn Bùi, thế cậu mua chuộc dân tâm. Một màn này, vừa vặn giúp Lục điện hạ lấy được tiếng vang.

Lý Vang cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Như Ngọc, giống như Vũ Văn Bùi lần đầu tiên dò hỏi, thời điểm nhìn thấy Ôn Như Ngọc, là lúc y chỉ mới mười lăm tuổi, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường làm hắn bắt mạch xem bệnh.

Hắn nhìn chăm chú vào Ôn Như Ngọc, kỳ thật hắn có chút không hiểu người này, rõ ràng chính mình cũng là một thiếu niên, hành vi động tác lại thập phần không tương xứng tuổi tác, y trả giá vì Lục hoàng tử, khiến hắn rất khó hiểu.

Chỉ là, hắn không phải là người chuyên lo chuyện bao đồng, cho nên cũng chỉ là nghi hoặc, lại không có nghĩ đến phải biết rõ ràng tường tận.

……

Đợi cho bá tánh đều đã ổn thỏa, lúc này Ôn Như Ngọc mới đáp ứng Vũ Văn Bùi cùng nhau rời đi, chỉ là trước khi y rời đi, còn cần thiết phải đi một chỗ.

Y kỳ thật rất nghi hoặc, ôn dịch này tới không bình thường, hơn nữa còn không phải là ngẫu nhiên phát sinh, mà là tình huống tất nhiên, hơn nữa sau khi ôn dịch phát sinh các tướng lãnh đều phong thành phong tỏa tin tức, càng làm cho y trong lòng có suy nghĩ muốn xác định.

Vì chứng thực trong lòng, y cần thiết phải đi đến chỗ đại phu đã từng đến nơi nhiễm bệnh kia, y đã hỏi qua Thương Sơn biết rằng phụ thân nó thường xuyên đi đến nơi ấy hái thuốc.

Vũ Văn Bùi từ trước tới nay chính là một người thông minh, khi Ôn Như Ngọc nói ra liền đã minh bạch ý tứ trong đó, chẳng qua, cậu cũng không yên tâm tiên sinh một mình đi đến đó, cho nên cuối cùng quyết định là, cậu muốn cùng tiên sinh cùng nhau đi trước, cậu phải hảo hảo điều tra cho rõ, là người nào, dám can đảm phạm hoàng uy Kiến Nguyên, dao động cơ nghiệp trăm năm Kiến Nguyên!

X

Trước khi ôn dịch xuất hiện, mỗi ngày Thương Lâm đều đi ra ngoại thành tiến vào ô sơn đi hái thuốc, Thương Sơn nói cho Ôn Như Ngọc biết, cha nó đã từng nói qua, mỗi một chỗ ô sơn này đều có bảo địa, tuy rằng quanh năm sương mù dày đặc, nhưng bên trong lại có rất nhiều thiên linh địa bảo.

Đứng ở chân núi, Ôn Như Ngọc nhìn địa thế ô sơn, đỉnh núi mây mù lượn lờ, xác thật đẹp không sao tả xiết, nói rằng nơi này có phong thủy rất tốt, quả thật đúng là như vậy.

Vũ Văn Bùi lại nhìn địa thế phương diện này, hơi hơi nhíu mày.

Cậu luôn có một loại cảm giác, trong núi này, nhất định ẩn dấu cái gì đó.

Vì an toàn, Vũ Văn Bùi nắm tay Ôn Như Ngọc, quay đầu nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, theo sát Bùi Nhi, trong núi này, tựa hồ có chút cổ quái.”

Ôn Như Ngọc khó hiểu nhìn Vũ Văn Bùi, “Bùi Nhi ngươi nhìn thấy gì?”

Lắc lắc đầu, Vũ Văn Bùi ánh mắt vững vàng bình tĩnh, “Bùi Nhi chưa nhìn thấy cái gì, chỉ là nơi này khiến Bùi Nhi cảm giác không ổn cho lắm.”

Một khi đã như vậy, Ôn Như Ngọc tin tưởng Vũ Văn Bùi, vì thế trở tay nắm chặt chẽ tay Vũ Văn Bùi, ôn hòa nói: “Đã như vậy, tiên sinh sẽ nắm thật chặt tay Bùi Nhi là tốt rồi.”

Vũ Văn Bùi nghe vậy liền sửng sốt, ngực tựa hồ như có cái gì đó nhảy nhót sinh động, nhưng lại căn bản không biết là cái gì, nghi hoặc sờ sờ vị trí ngực mình, mi liền nhăn lại.

……

Bọn họ tiến vào trong núi, bởi vì ngày thường đại khái có nhiều người hành tẩu, đã hình thành một đường đi lên núi, cũng không hẳn khó đi, Ôn Như Ngọc được Vũ Văn Bùi nắm tay, trong khoảng thời gian ngắn ngắm nhìn chung quanh, trong lòng lại đối lời nói của Thương Sơn, càng tin tưởng hơn.

—— ô sơn này, xác thật là một địa bảo.

Lúc bọn họ tiến vào trong núi đã bắt đầu tính, nhìn thấy được không dưới vài chỗ kỳ trân dị thảo, nhân sâm, linh chi dược liệu thường thường có thể thấy được, y không biết nguyên nhân gì hình thành được ngọn núi rừng như vậy, nhưng nếu y là một đại phu, nhất định ô sơn sẽ là phúc địa mà y suốt đời sở cầu.

Đi một hồi lâu, hai người nắm tay nhau đều có chút mướt mồ hôi, hai người vẫn chưa tìm được vật đặc biệt gì, Ôn Như Ngọc nhăn mày lại, theo đạo lý, y không có khả năng phỏng đoán sai lầm.

Khi Ôn Như Ngọc cúi đầu tự hỏi, trên mặt đất có bột phấn nho nhỏ màu vàng hấp dẫn y chú ý, kéo lại Vũ Văn Bùi muốn tiếp tục hành tẩu, y ngồi xổm người xuống, cẩn thận dùng tay vê một ít bột phấn đặt ngay phía dưới mũi ngửi một chút, rồi sau đó, mày nhăn lại rốt cục thả lỏng ra.

—— tìm được rồi, y muốn tìm, chính là cái này.

Vũ Văn Bùi nhìn động tác Ôn Như Ngọc, thấy tiên sinh nhà mình lộ ra tươi cười, liền biết đã tìm được rồi, cậu cũng ngồi xổm người xuống dưới, dò hỏi: “Tiên sinh, đây là vật gì?”

Ôn Như Ngọc không trả lời vấn đề Vũ Văn Bùi hỏi, mà là cười tủm tỉm kéo tay cậu, “Bùi Nhi, cách nơi này không xa sẽ có ôn tuyền, đi, theo tiên sinh đến nhìn xem.”

Bị kéo đi tầm mắt Vũ Văn Bùi dừng ngay cạnh trên tay được Ôn Như Ngọc dắt đi, lại không biết suy nghĩ đến cái gì.

Lại đi ước chừng khoảng mười lăm phút, đứng ở trên bờ, Ôn Như Ngọc nhìn ôn tuyền tỏa ra nhiệt khí, khóe miệng gợi lên mạt ý cười, y đã hiểu rõ, trận ôn dịch này ngọn nguồn bắt đầu từ nơi nào, lại vì sao mà bắt đầu.

Hiện tại bọn họ phải làm, chính là ở chỗ này chờ đợi cái người đã chế tạo trận ôn dịch này xuất hiện là được.

Thấy Ôn Như Ngọc trên mặt lộ ra vẻ mặt hiểu rõ cảm kích, Vũ Văn Bùi kiềm chế không được tò mò, hỏi dò, “Tiên sinh, này……”

Ôn Như Ngọc vươn một ngón tay ấn vào trên môi Vũ Văn Bùi, hướng về cậu chớp chớp mắt, thấp giọng nói: “Suỵt, Bùi Nhi yên lặng chút, chúng ta ở tại nơi đây chờ một lúc, đợi lát nữa nhất định sẽ có thu hoạch.”

Cảm thụ trên môi truyền đến xúc cảm rất nhỏ, Vũ Văn Bùi đôi mắt ám lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục bộ dáng bình thường, cậu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lôi kéo Ôn Như Ngọc, trốn vào bên cạnh phía sau cây cối.

Thân cây cao lớn chặn thân hình hai người, Ôn Như Ngọc bị Vũ Văn Bùi ôm ở trước ngực, trong khoảng thời gian ngắn, có chút cảm giác xấu hổ. Có điều nghĩ lại, hai người đều là nam nhân, liền không còn suy nghĩ miên man nữa.

Chẳng được bao lâu, quả nhiên gặp được có người lại đây, người đến là một nữ tử, Ôn Như Ngọc nhìn người này, trong ánh mắt hiện lên một tia mạc danh cảm xúc, y bình tĩnh nhìn, gắt gao mím đôi môi.

Mà đứng ở phía sau Vũ Văn Bùi híp mắt nhìn nữ nhân, ánh mắt trở nên nguy hiểm ——

Người tới không phải ai khác, là người đầu tiên được Ôn Như Ngọc cứu chữa, La Tuyết.

……

La Tuyết cũng không có ở chỗ này dừng lại nhiều làm gì, mà là dọc theo ven bờ suối nước nóng hướng tới cách đó không xa đi đến một chỗ ẩn nấp trong sơn động, bước chân nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, có thể thấy được võ công cũng không thấp.

Thấy La Tuyết đi xa, Vũ Văn Bùi kéo Ôn Như Ngọc đi theo phía sau nàng, cũng đi vào sơn động.

Trong sơn động thực tối, cũng không có ánh sáng, con đường cũng đủ độ rộng cho một người hành tẩu, Ôn Như Ngọc bị Vũ Văn Bùi nắm tay đi ở phía sau cậu, dần dần, sơn động này càng ngày càng rộng, tiếp đó bọn họ thấy được một chút ánh sáng.

Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi đều liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu lẫn nhau, hướng tới ánh sáng kia đi đến, đứng ở phía cuối sơn động, hai người đều bị cảnh tượng trước mắt khiến sợ cả ngây người.

Địa phương hiện ra ở trước mặt bọn họ, rõ ràng chính là luyện binh tràng, sân rộng lớn, hơn nữa còn có binh lính tới tới lui lui tuần tra, bọn họ đều chú ý tới phục sức của đám binh lính này, liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt đều treo lên thần sắc nghiêm túc.

—— đây chắc chắn là, không phải binh lính Kiến Nguyên bọn họ.

Cũng không nhìn đến bóng người La Tuyết, hai người bọn họ lập tức xoay người rời đi nơi đây, nếu lỡ trong lúc vô tình, bọn họ sẽ đánh vỡ một lần luyện binh quy mô lớn như vậy.

Chuyện này phi thường nghiêm túc, bọn họ cần thiết phải nhanh chóng báo cho Vũ Văn đế biết, tìm tới chi viện.

Vội vàng rời đi hai người cũng không biết, lúc bọn họ rời đi, thân ảnh La Tuyết xuất hiện ở địa phương mà nơi bọn họ vốn dĩ đã đứng, nét mặt nàng nhàn nhạt ưu thương, một tay đặt trên bụng bầu, lẩm bẩm nói nhỏ: “Bảo bảo, mẫu thân rất nhanh thôi sẽ phải đi tìm cha, tương lai phía trước, mẫu thân nhất định phải vì con tìm được một người sẽ toàn tâm toàn ý chiếu cố cho con a……”

Không sai, La Tuyết sớm đã phát hiện Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi hai người bám đuôi theo, nàng là cố ý.

Nàng vốn là do thám Đột Quyết vào lúc năm năm trước tiến vào Kiến Nguyên trợ giúp bọn họ chế tạo thời cơ khiến cho bá tánh đối Kiến Nguyên dâng lên oán hận, vừa vặn chính là lần này đánh bậy đánh bạ suýt chút nữa đánh vỡ bí mật nơi này, vì thế, phụng mệnh lệnh phía trên, nàng chế tạo trận ôn dịch này, khiến cho bọn họ xếp do thám vào trong triều đình hạ lệnh phong thành, làm cho bá tánh đối Kiến Nguyên dâng lên tâm tư oán hận, mất đi dân tâm, ai có thể trị lý thiên hạ?

Chính là nàng không có dự đoán được ái nhân chính mình, lại bởi vì nàng mà mất đi sinh mệnh, nàng nhiều lần thỉnh cầu cứu chữa tánh mạng tướng công nhưng không được giúp vì thế liền chết đi, như thế nào lại khiến nàng không oán hận.

Cũng nhờ như thế, nàng gặp được Ôn Như Ngọc, mệnh không tuyệt nên không chết do chính hậu quả của mình, một khi đã như vậy, nàng phải liền báo thù, cái địa phương này coi như là lễ vật mà cô đưa cho bọn họ còn hài tử cô sắp sửa sinh ra sẽ đưa cho Ôn Như Ngọc coi như là lễ gặp mặt đi.

Khóe miệng nhẹ nhàng hơi giương lên, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển chậm rì rì rời đi sơn động, quay trở về Lạc Thành.

Nàng biết lần này trở về nhất định sẽ bị bắt được, nhưng có làm sao, trên đỉnh đầu còn nắm giữ một ít tư liệu, so sánh với có thể cùng Ôn Như Ngọc cùng với cái vị gọi là Lục hoàng tử kia, hảo hảo nói chuyện đặt một bút vào phần giao dịch này.

……

Vũ Văn Bùi sau khi tới Lạc Thành, đã hạ xuống mệnh lệnh tập nã La Tuyết, chính là cậu không nghĩ tới, La Tuyết cư nhiên tự tìm tới cửa, không sợ đứng trước mặt cậu, nói cho cậu biết, trong tay có đồ vật mà cậu muốn, hiện tại, cô chỉ nghĩ muốn cùng Ôn Như Ngọc, nói chuyện.

Ánh mắt phức tạp nhìn La Tuyết, Vũ Văn Bùi hung hăng nói: “Ngươi nếu dám làm tổn thương tiên sinh, bổn điện hạ nhất định khiến ngươi chết không toàn thây.”

Lời này, chỉ đổi lấy ý cười đạm mạc từ La Tuyết, cô hơi hơi nhướng mày, hộc ra một câu nói làm Vũ Văn Bùi nghi hoặc: “Lục điện hạ, kỳ thật, ngươi cũng không rõ tâm chính mình đi? A, chỉ mong, ngươi về sau sẽ không làm ra chuyện chính mình hối hận cả đời.”

Tuy rằng không hiểu, tuy rằng nghi hoặc, nhưng Vũ Văn Bùi tự nhận tâm ý của chính mình rất minh bạch, vì thế cười nhạo một tiếng, quăng tay áo xuống ném một câu: “Ngươi vẫn là tự giải quyết cho tốt đi.”

La Tuyết vẫn luôn cười, lại hơi thở dài một hơi.

Không lâu sau, Ôn Như Ngọc đi tới trước mặt La Tuyết, ánh mắt y phức tạp nhìn La Tuyết, hỏi: “Vì sao ngươi phải làm chuyện như vậy, bá tánh Lạc Thành vô tội đến nhường nào?”

La Tuyết nhàn nhạt cười nói: “Cũng vì mệnh lệnh thôi.” Sau đó ngẩng đầu nhìn Ôn Như Ngọc, trong ánh mắt khó lộ ra được một tia thỉnh cầu, “Ta hiện tại kỳ thật không có tưởng niệm gì, hôm nay ta biết các ngươi đã phát hiện ra bí mật ô sơn, đây là ta cố tình làm điều này, ta chỉ muốn thỉnh cầu ngươi, sau khi ta rời khỏi, hảo hảo chiếu cố hài tử ta.”

Nói xong, ánh mắt cô từ ái cúi xuống nhìn cái bụng tròn vo của mình, biểu tình rất là ấm áp.

“Vì sao ta phải chiếu cố nó?” Nhìn thoáng qua bụng La Tuyết, Ôn Như Ngọc nói.

“Bởi vì, thời điểm lần đầu tiên ta gặp ngươi, ta liền biết, ngươi là một người thiện lương, hơn nữa, ta có thể đem chủ nhân của ta an bài ở bên trong Kiến Nguyên bao gồm tất cả danh sách gian tế đưa đến cho ngươi.”

“Chủ nhân của ngươi?”

Nghe được Ôn Như Ngọc hỏi như vậy, La Tuyết gợi lên mạt mỉm cười trào phúng, môi đỏ chậm rãi hộc ra bốn chữ, “Đột Quyết Khả Hãn.”

Thật lâu sau, Ôn Như Ngọc mới gật gật đầu, “Tốt, liền như lời ngươi nói, sau khi ngươi đi, ta sẽ chiếu cố tốt hài tử của ngươi.”

Lúc này, La Tuyết mới lộ ra tươi cười chân thành, cảm kích nói: “Cám ơn ngươi. Nếu nó có trưởng thành, không cần phải nói cho nó biết có một người mẫu thân như ta vậy.”

“Được.”

La Tuyết lúc này mới hoàn toàn yên lòng, nói: “Sau khi ta sinh hạ nó xong, ta liền rời đi ngay, trong khoảng thời gian này, vẫn là muốn làm phiền các ngươi.”

Lúc xoay người muốn rời đi, La Tuyết lại hỏi: “Như thế nào ngươi biết được lần ôn dịch này cùng nước ôn tuyền kia có quan hệ?”

Ôn Như Ngọc trả lời: “Bởi vì, ngươi hạ dược lên người Thương Lâm, chỉ có nước ôn tuyền mới có thể giúp nó phát huy tác dụng không phải sao? Ta đoán rằng, là bởi vì Thương Lâm vô tình phát hiện chỗ ôn tuyền kia, các ngươi sợ hắn sẽ biết được bí mật nơi này nên mới nghĩ ra kế sách này đúng không?”

“Đúng.”

Biết được đáp án của chính mình, La Tuyết cũng không hề dừng lại quá lâu, nâng lên bước chân rời khỏi phòng.

Mãi cho đến khi thân ảnh La Tuyết biến mất không còn nhìn thấy, Ôn Như Ngọc mới nhẹ nhàng thở dài một hơi: Hỏi thế gian, tình ái là chi. Y từ đầu chí cuối đều biết rõ, La Tuyết nhất định sẽ làm như vậy, bởi vì một ngày kia, y từ trong mắt La Tuyết, thấy được ái niệm thật sâu còn có oán hận sâu đậm……

Hết chương 28

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi