TRỌNG SINH CHI ĐẾ SƯ

Ban đêm quân doanh vốn an tĩnh, tiếng bước chân binh lính tuần tra càng thêm lớn.

Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi ở cùng một lều trại, đêm khuya tĩnh lặng, Ôn Như Ngọc đang cong eo thu dọn giường đệm, Vũ Văn Bùi ngồi trên bàn vuông đặt ở giữa lều trại, ngồi xếp bằng trên thảm lông sàn nhà, tầm mắt vốn dĩ hẳn là phải dừng trên tay phải cầm thư tịch, nhưng mà không khống chế được, hướng tới thân ảnh kia đang bận rộn.

Ôn Như Ngọc hoàn toàn không có chút tự giác nào, giờ phút này vẫn còn đang trải chiếu trên giường, ánh mắt Vũ Văn Bùi liền dừng trên toàn thân Ôn Như Ngọc, theo nó mà di động lên xuống……

Nuốt nuốt nước miếng, không được tự nhiên sờ sờ mũi mình.

Trời ạ, cậu tốt xấu gì cũng là thiếu niên huyết khí phương cương! Tiên sinh không cần phải tín nhiệm cậu như vậy đi, rốt cuộc cậu chính là đối với tiên sinh ôm ý tưởng đó ——

Thật sự là có chút chịu không nổi, Vũ Văn Bùi liền đứng lên, khiến Ôn Như Ngọc đang sửa sang giường đệm giật mình nhảy dựng lên, Ôn Như Ngọc xoay người, nghi hoặc nhìn học trò nhà mình phát ra tiếng động, hỏi: “Bùi Nhi, làm sao vậy?”

Chỉ thấy trên mặt Vũ Văn Bùi đỏ lên, ánh mắt đen như mực liều mạng áp đi cái gì đó như đang muốn bộc phát, thời điểm mở miệng, tiếng nói cậu khàn khàn dẫn theo chút mùi vị tình dục.

Cậu không được tự nhiên ngúc ngoắc cổ mình, tay đặt ở ngay bộ vị đang dần cương lên, kéo kéo khóe miệng, nói: “Tiên sinh, Bùi Nhi đi ra bên ngoài nhìn phong cảnh một chút, ở trong trại có chút buồn, có chút nóng……”

Vũ Văn Bùi nói xong không đợi Ôn Như Ngọc phản ứng liền xốc lên màn cửa doanh trướng chạy ra ngoài, lưu lại Ôn Như Ngọc ngồi ở trên giường cả mặt đầy dấu chấm hỏi.

“Nóng, sao lại có thể nóng được, rất là lạnh đó.” Tự nói tự trả lời, Ôn Như Ngọc nghiêng đầu nghi hoặc, bỗng nhiên trong nháy mắt mắt mở to ra như nhớ tới cái gì đó, lập tức từ trên giường nhảy xuống, vỗ vỗ quần áo, sau đó liền chạy chậm đi ra ngoài, trong miệng còn nhắc mãi, “Chẳng lẽ là sinh bệnh phát sốt……”

……

Vũ Văn Bùi chạy tới bên ngoài, thời gian ban đêm độ ấm so với ban ngày càng thêm thấp, cậu chỉ mặc một kiện đồ đơn giản ngay cả áo choàng cũng không mang theo, gió lạnh thổi tới, vừa lúc đem cơn tình dục dâng lên vừa rồi thổi tắt đi, cậu đứng trong chốc lát, cảm thấy ngọn lửa trong đáy lòng hạ xuống, lúc này mới tính toán xoay người trở lại trong lều trại.

Quay người lại, liền thấy được Ôn Như Ngọc trên mặt thần sắc nôn nóng hướng tới cậu chạy tới, cậu sửng sốt, sau đó lại thấy Ôn Như Ngọc trên người mặc kiện quần áo đơn bạc liền chạy tới trong nháy mắt đôi mày nhíu lại.

“Tiên sinh, ngươi như thế nào mặc ít như vậy liền chạy ra đây.” Vũ Văn Bùi ánh mắt trách cứ liếc mắt nhìn Ôn Như Ngọc, lời nói ngoài miệng lại là lo lắng.

Ôn Như Ngọc không có trả lời, đầu tiên là y dùng mu bàn tay thử độ ấm trên trán Vũ Văn Bùi, sau đó nghi hoặc nhìn Vũ Văn Bùi, nói: “Không có phát sốt, Bùi Nhi à sao ngươi lại nóng cho được, trong tiết trời giá rét thế này.”

Ôn Như Ngọc bởi vì thân thể không tốt cho nên lớn lên không thể cao bằng Vũ Văn Bùi, cậu còn cao hơn cả y một cái đầu, đối với chiều cao này, khiến Ôn Như Ngọc ôm nỗi oán niệm. Mỗi lần Ôn Như Ngọc thấy đều có các loại hâm mộ, có điều xem lâu rồi, lại cảm thấy học trò nhà mình thật là soái ngây người, sao lại có thể lớn lên đẹp như thế chứ.

Vũ Văn Bùi bởi vì Ôn Như Ngọc nói, có dại ra một chút, tiếp đó liền nhịn không được đôi mắt cong lên, cậu giữ chặt tay Ôn Như Ngọc, hướng đến lều trại mà đi.

Cậu cầm tay Ôn Như Ngọc, cảm nhận được độ ấm trên tay tiên sinh, bước chân không tự giác đi nhanh hơn.

—— cậu nghĩ, tay lạnh như vậy, tiên sinh nhất định sẽ cảm thấy rất lạnh.

“Này, Bùi Nhi ngươi còn chưa trả lời câu hỏi ta đó, ngươi có nơi nào không thoải mái không……” Bị Vũ Văn Bùi lôi kéo trở về, Ôn Như Ngọc còn không quên hỏi dò Vũ Văn Bùi, trừ khi sinh bệnh ra, bằng không ai lại nói trời lạnh mà người nóng đâu.

Chính là, Ôn Như Ngọc quên mất, có một loại nóng, gọi là khô nóng, còn có một loại nóng, gọi là dục hỏa thiêu đốt từ tận đáy lòng.

Một đường bị kéo về trong doanh trướng, Vũ Văn Bùi liền đem Ôn Như Ngọc nhét vào trong ổ chăn vừa rồi mới sửa sang xong, sau đó đem lò sưởi tay bỏ vào trong lòng ngực y bảo y ôm, “Tiên sinh, ngươi thân mình không tốt, cảm lạnh sẽ khó chịu.”

Ôn Như Ngọc cảm thụ được sự quan tâm từ Vũ Văn Bùi, cười tủm tỉm, cũng không nói, ngoan ngoãn chui vào ổ chăn, cầm lò sưởi trong tay khiến trong lòng y ấm áp dạt dào.

……

Đêm đã khuya, Vũ Văn Bùi buông binh thư trong tay, xoa xoa cái cổ có chút đau nhức.

Cậu đứng lên, tay chân nhẹ nhàng đi đến cái giường ngay trước mặt, xuyên thấu qua ánh nến mỏng manh nhìn phía trên chiếc giường, Ôn Như Ngọc an tĩnh ngủ say.

Người trên giường ngưỡng mặt lên, miệng hơi hơi mở ra có thể thấy bên trong lộ ra đầu lưỡi hồng nhạt, tư thế y ngủ thực tốt, bởi vì do thời tiết nên tay không có đặt bên ngoài, nhưng Vũ Văn Bùi có thể tưởng tượng đến, đôi tay kia, ở trong chăn, nhất định đang chỉnh tề đặt ở ví trí nơi eo……

Động tác Vũ Văn Bùi nhanh chóng bỏ đi lớp áo ngoài, xóc chăn lên nhẹ nhàng nằm xuống.

Bọn họ cũng không phải lần đầu tiên cùng chung chăn gối, cho nên Ôn Như Ngọc vẫn như cũ ngủ thật an ổn, không có bị đánh thức cũng không có chút cảm giác nào.

Vũ Văn Bùi khóe miệng nhếch lên, giật giật thân mình, trở mình nằm nghiêng đối mặt với Ôn Như Ngọc, một bàn tay ôm lấy eo y gương mặt ở trên vai y cọ cọ, sau đó lại nhẹ nhàng ở trên môi hôn y một cái, có chút thỏa mãn cảm khái một tiếng.

“Ưm, đừng quậy Bùi Nhi……” Ôn Như Ngọc nhẹ giọng phát ra một tiếng nỉ non, thiếu chút nữa dọa Vũ Văn Bùi nhảy dựng, chờ rồi lại chờ, không thấy tiên sinh nhà mình tỉnh lại, lúc này mới yên tâm tiếp tục đem tay đặt ở bên hông y, gương mặt dựa vào chỗ vai y, nhắm hai mắt lại……

Bỗng nhiên, lại nghĩ tới tiên sinh nhà mình vừa rồi cất lên giọng nói nỉ non, Vũ Văn Bùi mở to mắt mi mắt cong cong, cậu nhìn chăm chú vào người trong lòng ngực nhẹ nhàng hỏi: “Tiên sinh, trong mộng ngươi, có Bùi Nhi không?”

Sáng sớm hôm sau, Ôn Như Ngọc là người tỉnh lại đầu tiên, trong ổ chăn ấm áp dào dạt, y giật giật, lại cảm thấy phần eo như có cánh tay chặt chẽ ôm lấy mình.

Người bên cạnh ngủ đến thực say, nhiệt khí phun lên vai y, ngẫu nhiên có thể nghe được vài tiếng ngáy vang rất nhỏ, y quay đầu, lọt vào trong tầm mắt chính là học trò nhà mình ngủ say, miệng hơi hơi chu, lông mi thật dài bao trùm dưới mí mắt.

Khi Vũ Văn Bùi đã ngủ rồi trên mặt không còn dấu vết sắc bén nữa, trở nên phi thường nhu hòa, thậm chí có chút đáng yêu, Ôn Như Ngọc bất tri bất giác, nhìn đến ngây người……

Che dấu không được tiếng tim đập truyền vào trong tai Ôn Như Ngọc, ánh mắt y thực ôn nhu, thực sủng nịch, cũng…… Tràn đầy yêu thích, tuy rằng không rõ vì sao cứ như vậy thích đứa nhỏ này từ nhỏ cho đến lớn, nhưng là, chính là như thế, y thật sự thực thích, không thể che dấu nổi sự thích này.

Nhìn cánh tay kia nắm chặt chẽ bên hông mình, Ôn Như Ngọc chỉ nhẹ nhàng cười, cả mặt mày cười cong lên, y biết, học trò mình, là sợ hãi mình hung hăng đẩy nó ra, cho nên mới thật cẩn thận như vậy, chỉ có thời điểm ngủ, mới dám làm ra động tác bá đạo như thế.

Chỉ là, y vui sướng nhìn học trò nhà mình làm bộ dáng bá đạo đối với chính mình, nhưng rồi lại vô pháp biểu hiện ra ngoài ——

Khi Ôn Như Ngọc còn đang nhìn chăm chú, Vũ Văn Bùi cục cựa, mở mắt, có chút mơ hồ hướng tới trong lòng ngực Ôn Như Ngọc làm nũng nói: “Tiên sinh, Bùi Nhi rất thích rất thích ngươi……”

Đầu cọ qua cọ lại, trong nháy mắt hạ gục Ôn Như Ngọc, khiến thâm tâm Ôn Như Ngọc như có dòng nước mát chảy xuôi.

Nhịn không được xoa lên đầu Vũ Văn Bùi, Ôn Như Ngọc thanh âm thực ôn nhu, “Bùi Nhi, nên dậy rồi.”

Vũ Văn Bùi sớm đã tỉnh rồi chẳng qua nhân cơ hội được một lần ăn đậu hủ ôm một hồi, mới thỏa mãn từ trên giường bò dậy, thay một bộ đồ màu đen, Vũ Văn Bùi nói với Ôn Như Ngọc còn ngồi trên giường: “Tiên sinh, Bùi Nhi trước đi tìm Diệp sư phó luyện tập một chút, lát sau sẽ trở về ngay, tiên sinh tiếp tục nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”

Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, xoay người liền rời đi, có điều còn chưa đi được hai bước lại quay đầu phân phó Ôn Như Ngọc: “Đúng rồi tiên sinh, nếu muốn đi ra ngoài, nhớ phải bận nhiều lớp áo một chút, nơi này không thể so với Châu Thành, nếu ngươi mà bị bệnh, Bùi Nhi sẽ lo lắng.”

“Tiên sinh lớn tuổi hơn Bùi Nhi, sẽ chiếu cố bản thân mình, đi thôi, chớ có làm Diệp tướng quân đợi lâu.” Nói xong lời này, Ôn Như Ngọc nhìn bóng dáng đĩnh bạt kia rời đi doanh trướng, ánh mắt lóe lên, tiếp đó lắc lắc đầu dùng tay đấm lên đầu mình, nhẹ giọng lẩm bẩm: Ôn Như Ngọc à Ôn Như Ngọc, hắn không phải ngươi, ngươi không nên hi vọng xa vời như thế……

Ôn Như Ngọc nằm ở trên giường ngây ngốc nhìn đỉnh chóp doanh trướng, thời tiết hôm nay khó có được một ngày nắng ấm, mặt trời chiếu vào trong doanh trướng, lộ ra điểm điểm ánh sáng.

Trái phải cũng không còn buồn ngủ, Ôn Như Ngọc đơn giản từ trên giường bò dậy, y nhớ kỹ lời nói Vũ Văn Bùi, đem chính mình bọc thành như cái bánh chưng mới ra khỏi doanh trướng.

Thời điểm này bọn lính còn đang thao luyện, cho nên toàn bộ doanh trướng trống trơn, cũng không có bao nhiêu người, chỉ có một ít binh lính tuần tra đi tới đi lui.

Đêm qua tựa hồ có tiết sương giáng, bên ngoài mặt đất có chút ướt át, hơi đất xông lên ập vào trước mặt, Ôn Như Ngọc theo thói quen bọc cả thân mình lại, dưới chân chậm rì rì ở trong doanh trướng đi chậm lại.

Trong bất tri bất giác, Ôn Như Ngọc đi tới vị trí nhà bếp, bọn họ đang chuẩn bị bữa sáng cho đám lính, chờ đợi sau khi hoàn thành thao luyện sẽ đưa lên cho binh lính dùng.

Y lại đi qua một đám binh lính trong doanh trướng, cẩn thận nhìn bốn phía doanh trướng, lại xốc lên rèm cửa nhìn vào, sau khi buông xuống, mày đã nhăn chặt lại.

Ngừng trong chốc lát, Ôn Như Ngọc tiếp tục đi tới, sau đó, tầm nhìn trở nên càng ngày càng rộng lớn, bên tai vang lên tiếng vang đinh tai nhức óc, Ôn Như Ngọc biết, chính mình đi tới nơi quân lính luyện thao trường.

Cũng không có dừng lại, Ôn Như Ngọc tiếp tục hướng tới phương hướng này mà đi đến, sau đó, y thấy được nhóm bộ binh giơ trường mâu đang huy động, mà đài cao ở trước mặt bọn họ, ở phía trên tướng lãnh đang khoanh tay mặt không biểu tình nhìn bọn họ thao luyện.

Một tướng lãnh mắt sắc thấy được Ôn Như Ngọc, ý bảo các binh lính phía dưới tạm dừng, tiếp đó từ trên đài cao đi xuống mời Ôn Như Ngọc đi lên, thái độ rất là cung kính.

“Ôn công tử, sáng sớm tinh mơ, cậu như thế nào lại đến nơi này?” Nói chuyện chính là hữu tướng quân Từ Thành, trên mặt hắn nở nụ cười thật chân thành.

Ôn Như Ngọc gật gật đầu, theo Từ Thành đi đến đài cao.

Tả tướng quân Chung Lí nhìn Ôn Như Ngọc hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi thái độ chính là mắt không thấy tâm không phiền.

Đối với điều này, Từ Thành hung hăng đá chân Chung Lí, thấp giọng mắng: “Ngu xuẩn, ước lượng xem ngươi có mấy cân trọng lượng đi!”

Chung Lí bị đá, lại nghe xong lời này mới không tình nguyện cấp Ôn Như Ngọc một cái vấn an.

Ôn Như Ngọc cười tủm tỉm tiếp nhận.

Y đối với Chung Lí nói thẳng không cố kỵ này, kỳ thật còn rất có hảo cảm, rốt cuộc, so với những người luôn cất giấu tâm cơ, như vậy nói trắng ra người đó là người tốt.

Tiểu kịch trường bán manh:

Nhìn Tiểu Ngọc Nhi dẩu mông sửa sang lại giường đệm ~

Tiểu Bùi Nhi cúi đầu nhìn Bùi nho nhỏ, sau đó ngẩng đầu đôi mắt đỏ bừng nhìn Tiểu Ngọc Nhi: Tiên sinh tiên sinh, Bùi Nhi thật là khó chịu quá……

Tiểu Ngọc Nhi lập tức chạy tới, lo lắng nhìn Tiểu Bùi Nhi, liền hỏi: Nơi nào khó chịu……

Tiểu Bùi Nhi toét miệng, ngón tay chỉ Bùi Nhi nho nhỏ của mình, chớp đôi mắt vô tội nói: Nó khó chịu……

Tiểu Ngọc Nhi một khuôn mặt đỏ rực, quay đầu liền đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi