TRỌNG SINH CHI ĐẾ SƯ

Vũ Văn đế nhìn Vũ Văn Bùi quỳ gối trên nền gạch đá xanh, hận rèn sắt không thành kim mở miệng, “Ôn Như Ngọc có cái gì tốt, mà con mê y đến thần hồn điên đảo.”

Từ một canh giờ trước, ông ở Ngự Thư Phòng dứt khoát kiên quyết mở miệng vì Ôn Như Ngọc tứ hôn, từ sau khi Ôn Như Ngọc rời khỏi đây, cậu vẫn luôn quỳ gối ngay Ngự Thư Phòng trước mặt là nền gạch đá xanh, thỉnh cầu ông thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Vũ Văn Bùi nghe xong lời này, ngẩng đầu nhìn qua Vũ Văn đế từ trên cao nhìn xuống, trên mặt hiện lên mạt ý cười trào phúng, “Tiên sinh đối với nhi thần mà nói, cái gì cũng tốt cái gì cũng đều quan trọng!”

“Cho dù là đối lập với ngôi vị hoàng đế?”

“Phụ hoàng! Tiên sinh so với bất kì thứ gì đều quan trọng hơn!”

Nghe xong câu trả lời, Vũ Văn Bùi không cười nổi, tiên sinh cậu chưa bao giờ yêu cầu đối lập, đối với cậu mà nói nếu không có tiên sinh, như vậy vị trí trên cao tại thượng kia, cũng chỉ là chỗ trống trải tịch liêu mà thôi.

“Ngươi!” Vũ Văn đế trợn to hai mắt, sắc mặt rét run toàn thân tản ra hơi lạnh lẽo, ông nhìn Vũ Văn Bùi quỳ gối trước mặt mình, giận cực phản cố, “Tốt tốt tốt, nếu quan trọng như vậy, con liền ở chỗ này quỳ đi!”

Tiếp đó, Vũ Văn đế quay đầu phân phó với Phúc Toàn nói: “Phúc Toàn, phân phó xuống ai cũng đều không được để ý tới nó, nếu nó thích quỳ cứ để nó quỳ!”

Nói xong lời này, Vũ Văn đế phất tay áo rời đi, chỉ để lại hình bóng, đứa con này chọc giận làm ông đau cả đầu!

Phúc Toàn nhìn Vũ Văn Bùi quỳ trên mặt đất, thở dài một hơi, thấp giọng nói một câu: “Vương gia, ngài thật sự không nên phản kháng bệ hạ, tính tình bệ hạ ngài phải là người rõ ràng chứ. Huống chi, có một số việc chính mình rõ ràng có thể làm được không phải sao?” Nói xong lời này, Phúc Toàn liền rời đi, lưu lại Vũ Văn Bùi quỳ gối tại chỗ, bóng lưng thẳng tắp.

Nện bước chạy chậm đuổi kịp Vũ Văn đế, Phúc Toàn trong lòng cảm thán, sự tình hôm nay ông không biết chính mình làm có đúng hay không, có nên nhắc nhở Vũ Văn Bùi như vậy hay không, nhưng đối với ông mà nói, ông còn phải vì tương lai chính mình mà dọn sẵn con đường thoát.

Hiển nhiên, ông đi theo bên người Vũ Văn đế đã lâu lắm rồi, cho nên ông cảm thấy có thể đoán được tương lai chính mình, vì thế ông hạ một canh bạc khổng lồ, thắng ông có thể lưu lại tánh mạng, thua cái gì cũng đều không có.

“Phúc Toàn, ngươi đi theo ta đã bao lâu?”

Vũ Văn đế đi ở đằng trước, bỗng nhiên liền mở miệng, khiến Phúc Toàn giật mình thiếu chút nữa sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài.

Rõ ràng là tháng chạp ngày đông giá rét, Phúc Toàn cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, ông thu lại tâm thần, cung kính trả lời, “Hồi bệ hạ, Phúc Toàn đi theo bệ hạ đã ba mươi năm có thừa.”

“Phúc Toàn, ngươi xem như lão nhân trong cung, nên biết có một số việc, không phải ngươi có thể nhúng tay vào.” Thanh âm Vũ Văn đế thực bình đạm, nhưng toàn thân Phúc Toàn đều đang run rẩy, trời ơi vừa rồi đầu óc lão mới bị lừa đá hỏng rồi sao, thế mà lại dám to gan lớn mật làm ra sự tình như vậy.

Nghĩ đến đây, ông vội vàng quỳ xuống, dập đầu trước mặt Vũ Văn đế nhận sai, “Bệ hạ, nô tài biết sai rồi, cầu bệ hạ tha mạng ạ.”

Đầu đập xuống sàn nhà kêu từng tiếng phanh phanh phanh, trán đã đỏ một mảnh, nhưng Phúc Toàn dường như không hề cảm thấy đau đớn, không ngừng đập liên hồi.

Sau một lúc lâu, Vũ Văn đế rốt cuộc mở miệng, “Được rồi, ngươi đứng lên đi, biết sai thì tốt rồi, trẫm không hi vọng còn có lần sau!”

“Dạ dạ, nô tài cũng không dám nữa.”

Phúc Toàn run rẩy bò lên, thân mình cúi xuống vô cùng cung kính đi theo phía sau Vũ Văn đế, không nói lời nào.

Mà Vũ Văn Bùi quỳ gối trước Ngự Thư Phòng lại quỳ đến một canh giờ, đứng lên mặt đã liễm đi biểu tình, khôi phục thành bộ dáng diện than, Phúc Toàn nói đúng, có một số việc chính cậu làm là đủ rồi.

Dù sao bất luận là ai, không được mang tiên sinh từ bên người cậu đi, quyết không!

……

Hoàng Hậu sớm đã biết Vũ Văn Bùi vừa trở về liền ở trước Ngự Thư Phòng quỳ gối, hơn nữa Vũ Văn đế còn ra lệnh không cho bất luận kẻ nào vì cậu cầu tình, tin tức này đối với bà mà nói, không thể nghi ngờ càng khiến bà thoải mái hơn.

Những năm gần đây, bà đã chịu đủ lắm rồi, ở trong cung bà là một Hoàng Hậu bị một Đức phi nho nhỏ áp chế, ở ngoài cung bà bị Nhị hoàng tử cùng Lục hoàng tử áp chế, cứ như vậy bà nhất định sẽ điên mất, cũng may trời cao có mắt, phen này đứng về phe bà, Lục hoàng tử tuy rằng chiến thắng Đột Quyết, chẳng phải vừa trở về đã bị phạt quỳ rồi sao, có gì đặc biệt hơn người đâu.

Đến lượt Nhị hoàng tử cùng Đức phi, bà phải nhìn xem họ còn có thể đắc ý được bao lâu.

Nghĩ đến đây, Hoàng Hậu Khương thị nói với thị nữ đang đan đồ phân phó nói, “Đi thỉnh Thái Tử tiến cung tới gặp bổn cung.” Tiểu cung nữ nghe xong phân phó, lập tức đứng dậy đi ra Vị Ương Cung hướng tới Đông Cung mà đi.

Lý ma ma tiếp nhận công tác tiểu cung nữ chưa hoàn thành, tiếp tục vì Hoàng Hậu đan đồ, một bên nghi hoặc mở miệng, “Nương nương thời gian này, ngài tìm Thái Tử là có ý gì?”

Hoàng Hậu tâm tình tốt xoa lên búi tóc chính mình, trên mặt khó có được vẻ tươi cười, “Bổn cung hôm nay nghe được một sự tình rất tốt, muốn tìm Thái Tử cùng nhau chia sẻ một chút.”

Lý ma ma không nói, cúi đầu nghiêm túc làm công tác chính mình.

Rất nhanh, tiểu cung nữ truyền lời đã trở lại, chỉ là biểu tình có chút bất an, cô cẩn thận nhìn Hoàng Hậu nằm tùy ý trên ghế, quỳ xuống nói ra sự tình chính mình vừa rồi thấy được, “Khởi bẩm nương nương, thời điểm nô tỳ đến, Thái Tử điện hạ……” Câu nói kế tiếp khiến cô có chút khó có thể mở miệng, một tiểu cô nương chỉ mới mười bảy mười tám tuổi liền đỏ mặt lên.

“Thái Tử điện hạ làm sao vậy!” Hoàng Hậu nhìn thoáng qua tiểu cung nữ, thổi thổi đan khấu mới vừa chuẩn bị cho chính mình, thanh âm bình đạm hỏi.

“Thái Tử điện hạ đang cùng các cung nữ chơi đến vui vẻ, bảo nô tỳ trở về chuyển lời đến nương nương, nói……” Cắn môi dưới, tiểu cung nữ sắc mặt càng thêm tái nhợt.

“Nói!” Hoàng Hậu từ trên ghế nằm bắt đầu ngồi dậy, ánh mắt bà nhìn chằm chằm thẳng tắp tiểu cung nữ trước mặt, ngữ khí uy nghiêm vô cùng tức giận.

“Thái Tử điện hạ nói, hiện tại hắn càng có chuyện quan trọng hơn, đợi lát nữa sẽ đến tìm nương nương.”

Nói xong lời này, tiểu cung nữ nhắm mắt lại, dáng vẻ thấy chết không sờn, mấy ngày gần đây tính tình Hoàng Hậu âm tình bất định, cô đã thấy qua vài tỷ tỷ hầu hạ bỏ mạng oan uổng, cô cảm thấy lần này nhất định chính mình cũng chết chắc rồi.

“Nghiệt tử!!”

Hoàng Hậu nghe xong lời này, một tay phất đi những món đồ vật trên bàn, ánh mắt âm lãnh nhìn chăm chú vào tiểu cung nữ đang quỳ, thanh âm đầy lửa giận hỏi: “Thái Tử còn nói cái gì?”

Tiểu cung nữ lập tức lắc đầu, tỏ vẻ không còn ý gì khác.

Hoàng Hậu hàm răng cắn lên môi thật chặt, trên mặt biểu tình âm tình bất định, “Lý ma ma, đưa bổn cung đi Đông Cung nhìn một cái, nhìn xem Thái Tử rốt cuộc có chuyện gì quan trọng, ngay cả lời bổn cung cũng không nghe.” Nói xong vỗ bàn đứng lên đi ra cửa, bởi vì thanh âm Vũ Văn đế liền ngừng tại chỗ.

“Hoàng Hậu, dáng vẻ vội vàng của ngươi, là muốn đi đâu?”

Tiếng nói vừa dứt, Vũ Văn đế đã nâng bước chân rảo bước tiến vào trong cung, đi tới trước mặt Hoàng Hậu, ông cười như không cười nhìn thoáng qua tiểu cung nữ quỳ trên mặt đất, lại nhìn các chai lọ vại bình ngã đầy trên mặt đất, hỏi: “Hoàng Hậu đây là làm sao vậy, sao lại để mấy thứ này nằm lăn lốc trên mặt đất, cung nữ thái giám ở nơi nào đem mấy thứ này đi rửa sạch cho trẫm.”

Khi ông nói xong các thái giám cung nữ vội vàng thu dọn các đồ vật trên mặt đất, rửa sạch sạch sẽ sau đó dâng lên trà bánh, lúc này mới lui ra ngoài.

Đợi cho bọn thái giám cung nữ đều lui ra ngoài, Vũ Văn đế thu hồi biểu tình trên mặt, lạnh lùng nhìn Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu bị nhìn cả người cảm thấy không thoải mái, kéo ra vệt mỉm cười, đối với Vũ Văn đế nói: “Bệ hạ hôm nay như thế nào rảnh rỗi tới chỗ thần thiếp?”

Vũ Văn đế đôi mắt đen như mực nhìn chăm chú vào Hoàng Hậu, cũng không có trả lời vấn đề của Hoàng Hậu, mà là đột nhiên hỏi nói, “Hoàng Hậu, ngươi gả cho trẫm đã mấy năm rồi?”

Hoàng Hậu vừa nghe, ngây ra một lúc tiếp đó mới trả lời nói: “Thần thiếp từ mười bốn tuổi đã gả cho bệ hạ, đến nay đã 28 năm.”

Đôi mắt rũ xuống, Hoàng Hậu nói lên câu này có chút thương cảm, hôn nhân của bọn họ đều không phải ngươi tình ta nguyện, thời điểm bà gả cho Vũ Văn đế, Vũ Văn đế mới vừa hai mươi hai tuổi, vẫn còn là một chàng thiếu niên trẻ, ông không yêu bà, thời điểm đêm tân hôn, Vũ Văn đế liền nói như vậy cho bà biết.

Chẳng qua là khi đó, bà chỉ là một quân cờ để Vũ Văn đế mua chuộc quyền thế mà thôi.

Chỉ là, ánh mắt đầu tiên khi bà nhìn đến Vũ Văn đế, bà đã yêu ông thật sâu đậm, bà là một tiểu thư thế gia, sinh trong khuê phòng, giáo dưỡng trong khuê phòng, mẹ dạy bà nữ tử phải lấy tam tòng tứ đức lấy phu vì thiên, bà vẫn luôn thờ phụng như vậy.

Bà có thể chịu đựng Vũ Văn đế không yêu mình, có thể chịu đựng tam cung lục viện 72 phi tần, bởi vì những người này, đều không phải dạng người Vũ Văn đế thích, chỉ là bởi vì giang sơn xã tắc không thể không làm, cho nên bà thỏa hiệp bà có thể tiếp thu.

Nhưng là, bà không thể tiếp thu chính là khi bà sắp sửa bước vào tuổi ba mươi, Vũ Văn đế mang về một thiếu niên, hơn nữa cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa……

Bà có thể chịu đựng Vũ Văn đế không yêu mình, bởi vì Vũ Văn đế không yêu bất kì kẻ nào cả, nhưng mà khi tên thiếu niên này xuất hiện, bà ghen ghét, bà điên cuồng không thể chịu đựng nổi, cho nên bà hại chết thiếu niên kia, vì thế Vũ Văn đế khôi phục bộ dáng quạnh quẽ, bà cười lạnh rốt cuộc sẽ không ai có được tình yêu từ ông ấy.

Vì thế, quyền lợi Thái Tử ngôi vị hoàng đế, chính là mục tiêu duy nhất mà bà muốn có.

“Hoàng Hậu, nếu ngươi đi theo bên người trẫm nhiều năm như vậy, vì sao còn không rõ, có những thứ đối với trẫm là kiêng kị nhất, cũng là chán ghét nhất.”

Vũ Văn đế khẩu khí thực bình đạm, giống như chỉ đối thoại việc nhà bình thường thôi.

“Bệ hạ, thần thiếp làm cái gì?” Nghe xong Vũ Văn đế nói, Hoàng Hậu không tự giác đề cao âm lượng.

“Hoàng Hậu, chẳng lẽ muốn trẫm nhất nhất liệt kê ra, ngươi mới bằng lòng thừa nhận sao? Khương thị một nhà, đã vinh quang lâu lắm rồi, thế cho nên các ngươi đều quên mất, rốt cuộc ai mới là quân! Thiên hạ này, ai mới là thiên hạ!”

Vũ Văn đế đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Hoàng Hậu, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo, trước đó ông đã từ trong tay Vũ Văn Bùi bắt được chứng cứ phạm tội mà ông yêu cầu, lại không nghĩ đến nội bộ mâu thuẫn, Hoàng Hậu của ông quả thật rất giỏi, làm quá nhiều chuyện mà ông không biết.

Thấy Hoàng Hậu rơi nước mắt, không nói một câu, cả người ủy khuất không chịu được, Vũ Văn đế hừ lạnh một tiếng, đối với Phúc Toàn phía sau nói: “Phúc Toàn, đem đồ vật lấy ra đây.”

“Dạ.” Phúc Toàn cung kính đem tấu sớ thượng cấp đưa đến cho Vũ Văn đế.

Vũ Văn đế tiếp nhận, quăng thẳng trước mặt Hoàng Hậu, khẩu khí âm lãnh nói: “Hoàng Hậu của trẫm, ngươi cẩn thận nhìn cho kỹ, ngươi rốt cuộc đã làm ra cái gì!”

Tác giả có lời muốn nói:Vũ Văn đế thật đáng ghét, nhưng chưa thể chết được……

Ông ta phải kiên trì đến cuối cùng……

Hết chương 55

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi