TRỌNG SINH CHI ĐẾ SƯ

Tối nay, trong hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, cung nữ thái giám tới tới lui lui, trong điện Ngọc Minh, lấy Đức phi dẫn đầu các tứ phi khác đều tụ tập tại đây, Vũ Văn Lãng Vũ Văn Nhạc trái phải đứng hầu bên cạnh, Vũ Văn đế nằm trên long sàn, các thái y trong Thái Y Viện đều tụ tập ở nơi này, hỏi khám bắt mạch.

Vũ Văn đế nhắm mắt hôn mê trên giường, thái y sau khi bắt mạch, đều lộ ra biểu tình thập phần kinh ngạc.

Sau khi Vũ Văn Hoằng bị đuổi ra hoàng thành, Vũ Văn Lãng liền thuận thế trở thành trưởng tử, hắn nhìn thái y mỗi người đều lộ ra biểu tình mê hoặc, nhíu mày lạnh lùng nói: “Phụ hoàng hôn mê thế kia, các ông nhiều người như vậy, chẳng lẽ đều nhìn không ra bệnh ư?”

Các thái y già cúi đầu nơm nớp lo sợ trả lời: “Bẩm Vương gia, thật sự không phải thần nhìn không ra, mà là từ mạch tượng chẩn đoán, bệ hạ cũng không quá đáng ngại, chỉ là mệt nhọc lười nhác cẩu thả thôi.”

“Không quá đáng ngại? Kia vì sao phụ hoàng còn hôn mê bất tỉnh!” Vũ Văn Lãng cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thái y, biểu tình trên mặt vô cùng phẫn nộ.

“Này…… Thần không biết.” Các lão thái y hai mặt nhìn nhau, thật sự không hiểu vì sao, bọn họ làm nghề y nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu đụng tới mạch tượng như vậy, như thế nào cũng không rõ vì sao, “Có lẽ, bệ hạ chỉ là quá mệt mỏi, mới có thể ngủ rồi đi.”

“Không biết! Không biết thì cứ khám cho đến khi nào biết mới thôi.” Vũ Văn Lãng giận ngút trời, phất tay áo bỏ đi, bước đi tới trước mặt bàn tròn, ngồi ổn định rồi phẫn nộ đập tay lên bàn.

Vũ Văn Nhạc trước sau như một ôm cánh tay dựa vào một bên, khóe miệng hiện lên tia trào phúng nhếch miệng cười nhìn Vũ Văn Lãng diễn trò, trong lòng chỉ còn lại khinh thường.

Nhắm mắt lại, hắn dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, dù sao hắn biết, phụ hoàng hắn phúc lớn mạng lớn, không dễ chết được.

Diễn trong diễn, cục trong cục, ai là người nhập diễn, đến lúc đó tự nhiên sẽ thấy thôi.

Có điều, Vũ Văn Nhạc hiện tại càng thêm tò mò là, Vũ Văn Bùi đã đi nơi nào?

Cùng lúc đó, trong một chỗ núi giả ở hoa viên, Vũ Văn Bùi cùng Ninh Hi đứng thẳng mặt đối mặt, Vũ Văn Bùi mặt vô biểu tình nhìn khuôn mặt vẫn chưa thi phấn nhưng vẫn thanh tú mỹ lệ, trong lòng không dậy nổi nửa điểm gợn sóng.

“Vương gia, không biết Ôn công tử gần đây có tốt không?” Ninh Hi hơi rũ mi, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi dưới chính mình, có chút bất an mở miệng hỏi.

Cô từ nhỏ ngưỡng mộ Ôn Như Ngọc, khi đó cô nghe nói Ôn phu nhân cố ý vì chính mình làm mai mối, vui vẻ đến mức vài đêm không thể ngủ được. Nhưng mà, sau này khi nghe Ôn Như Ngọc cự tuyệt mối hôn nhân này, lúc ấy cô thật sự rất thương tâm, cô đã đem tư thái hạ xuống đến như thế này, không màng tình cảm nữ nhân không tiếc nói ra nguyện ý nói như vậy, chính là vẫn cứ bị cự tuyệt.

Cô lúc ấy cực kỳ tức giận, nhưng từ nhỏ cho đến lớn vẫn ái mộ đoạn tình cảm này không bởi vì việc này mà giảm bớt.

Hôm nay, cô sở dĩ đồng ý lời cha nói, nguyện ý vào cung, không vì cái gì khác, là vì muốn diện kiến cái người làm Ôn Như Ngọc không tiếc hết thảy sủng nịch —— Lục hoàng tử Vũ Văn Bùi.

Cô như ý nguyện gặp được, có nghe Vũ Văn đế nói Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc ở bên nhau, kỳ thật suýt chút nữa cô đã mém té xỉu, nhưng là rất mau cô liền trở lại bình thường.

Cô còn nghĩ, nếu là nữ tử khác cùng Ôn Như Ngọc thành mối lương duyên này, cô mới có thể càng thêm ghen ghét bất kham đi, còn nếu là nam tử, như vậy cô còn có thể an ủi nói cho chính mình biết, không phải là cô không đủ ưu tú……

Cho nên, cô lấy hết can đảm, gọi lại Vũ Văn Bùi, rồi thời điểm cậu dừng lại bước chân, đem lời buột miệng muốn thốt ra đổi thành quan tâm hiện trạng Ôn Như Ngọc.

Vũ Văn Bùi nghe vậy, ánh mắt thay đổi, nhưng biểu tình vẫn chưa từng thay đổi tí nào, cậu suy nghĩ vừa chuyển, đã hiểu rõ nữ tử trước mặt là ai.

“Tiên sinh rất tốt.” Nói xong bốn chữ này, Vũ Văn Bùi liền xoay người rời đi.

Ninh Hi nghe xong, khóe miệng gợi lên mạt ý cười, cô nhìn bóng dáng Vũ Văn Bùi xoay người, hành lễ, hơi đề cao âm lượng, nói: “Dân nữ tạ ơn Vương gia.” Dừng một chút rồi nói tiếp: “Thỉnh Vương gia vì dân nữ nói với Ôn công tử một câu, hãy nói rằng dân nữ chúc phúc đến y.”

Vũ Văn Bùi bước chân không dừng lại, nhưng khi nghe Ninh Hi nói một câu cuối cùng, cậu hơi gật gật đầu, cậu không cần thiết phải nhìn đến nhưng cậu sẽ đem những lời này đưa tới tận y.

……

Vũ Văn Bùi là đạp ánh trăng trở lại vương phủ, ánh trăng lạnh băng thê lương, chiếu lên trên người có một chút cô đơn. Cậu đi vào sân, thấy Tiểu Thần Tử cùng Đông Nhi canh giữ ở ngoài phòng, đang nhàm chán ngáp lên ngáp xuống.

Mấp máy môi, Vũ Văn Bùi nói: “Đông Nhi, Tiểu Thần Tử, tiên sinh ngủ chưa?”

“Vương gia……” Tiểu Thần Tử thấy Vũ Văn Bùi trở về, đang định hành lễ thì bị Vũ Văn Bùi ý bảo không cần hành lễ.

“Tiên sinh ngủ chưa?” Thấy Đông Nhi cùng Tiểu Thần Tử không trả lời, Vũ Văn Bùi hỏi lại.

“Công tử còn chưa ngủ.” Nghe xong vấn đề, Đông Nhi mở miệng hỏi.

Vũ Văn Bùi gật gật đầu, phất phất tay ý bảo hai người bọn họ có thể đi xuống nghỉ ngơi, sau đó mới đẩy ra cửa phòng, bước chân tiến vào bên trong.

Lúc đó, Ôn Như Ngọc đang tùy ý ghé vào bàn tròn, hiển nhiên đã ngủ rồi.

Vũ Văn Bùi thấy, vốn dĩ ánh mắt vô cùng bình đạm liền nhấc lên từng cơn sóng gió mãnh liệt, nhưng rất nhanh liền ẩn nhẫn xuống, cậu đi đến bên Ôn Như Ngọc, cong lưng đưa tay nhẹ nhàng đem người ôn lên.

Ôn Như Ngọc cũng không có tỉnh, chỉ là giật giật thân mình, đầu cọ cọ trước ngực Vũ Văn Bùi, tiếp tục ngủ say.

Vũ Văn Bùi thật cẩn thận đem Ôn Như Ngọc đặt xuống giường, sửa lại chăn thật tốt, sau đó chính mình nhanh chóng cởi bỏ lớp áo ngoài chỉ chừa lại áo trong, rồi xốc góc chăn lên, động tác nhẹ nhàng chậm chạp bò lên trên giường.

Nhẹ nhàng khẽ khàng đặt một nụ hôn trên môi Ôn Như Ngọc, Vũ Văn Bùi nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, ngủ ngon.”

Đương nhiên đáp lại cậu, là Ôn Như Ngọc tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm rãi vững vàng.

Một đêm không mộng mị.

Hôm sau, Vũ Văn Bùi dậy sớm, sau khi rửa mặt liền tiến cung, nhưng sau khi vào hoàng cung cậu lại hướng tới Thái Y Viện mà đi.

Thái Y Viện lúc này, cũng không có quá nhiều người gác đêm.

Vũ Văn Bùi tiến vào Thái Y Viện, vừa lúc thấy Lý Vang đang ở trong viện ngao dược, khóe miệng hơi lộ ra chút ý cười, cậu tiến lên một bước đi tới trước mặt Lý Vang.

Lý Vang ngẩng đầu, vừa lúc đón nhận cặp mắt đen Vũ Văn Bùi, ngay sau đó liền đứng dậy, cung cung kính kính hành lễ, đợi đến khi Vũ Văn Bùi đáp lại, mới đứng thẳng lưng hỏi: “Không biết Vương gia tới Thái Y Viện sớm đến như vậy, là vì chuyện gì?”

Vũ Văn Bùi nói: “Lý Vang, bổn vương biết ngươi vẫn luôn bởi vì tư lịch mà bị các lão thái y trong Thái Y Viện xa lánh, hiện tại bổn vương cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi làm được bổn vương bảo đảm, có thể cho ngươi ngồi lên vị trí đứng đầu trong Thái Y Viện.”

Lý Vang tươi cười, nhìn trái phải trong chốc lát, lúc này mới nói: “Vương gia, mời vào bên trong chúng ta nói chuyện.”

Vũ Văn Bùi hơi hơi gật đầu, nâng bước chân dẫn đầu đi vào, Lý Vang theo sát sau đó.

Bàn luận trong vòng một canh giờ, chờ đến khi trong Thái Y Viện nhân khí dần dần nhiều lên, Vũ Văn Bùi đã cầm thiếp dược vật, dạo tới dạo lui ra Thái Y Viện, mà Lý Vang lại về trở lại vị trí ban đầu, chuyên tâm ngao dược vật trong bình gốm, chỉ là rũ mi mắt xuống ngẫu nhiên còn hiện lên ý cười.

Vũ Văn Bùi đi ra Thái Y Viện, lại tới Tứ vương phủ cùng Phủ Thừa Tướng, đợi cho đến khi mặt trời gần lặn, mới từ từ về tới phủ đệ mình.

—— vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu đông phong.

……

Ôn Như Ngọc đứng ở cửa vương phủ chờ Vũ Văn Bùi trở về, trên mặt y đầy sầu lo, tựa hồ như bắt đầu từ hôm qua, trong lòng y luôn có loại cảm giác mơ hồ, hơn nữa trái tim luôn ngẫu nhiên co rút đau đớn.

Vũ Văn Bùi xuống xe ngựa, liếc mắt liền thấy Ôn Như Ngọc một thân bạch y đứng ở cửa chờ đợi mình, dưới chân bay nhanh hướng tới Ôn Như Ngọc, cho đến khi vươn tay ôm lấy cả người mình ngày đêm nhớ mong.

Dựa vào bên tai Ôn Như Ngọc, Vũ Văn Bùi nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh, Bùi Nhi rất nhớ ngươi……”

Ôn Như Ngọc vỗ vỗ lưng Vũ Văn Bùi, ngữ khí nhẹ nhàng cười nói: “Chỉ là hôm nay không thấy thôi.”

“Mặc kệ, một ngày không thấy như cách tam thu, cho nên Bùi Nhi rất nhớ tiên sinh.” Vũ Văn Bùi tính có chút trẻ con nói, lời nói này rất lớn tiếng, Đông Nhi cùng Tiểu Thần Tử liếc nhau, đều che miệng trộm nở nụ cười.

“Thôi được rồi, đứng ở cửa ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì nữa.” Ôn Như Ngọc dùng tay đẩy ra Vũ Văn Bùi, chính mình từ trong ngực cậu lui ra sau, nhẹ giọng nói.

“Được, chúng ta trở về phủ ôm tiếp.” Vũ Văn Bùi cười tủm tỉm cãi lại.

Ôn Như Ngọc: “……”

Vũ Văn Bùi kéo lại tay Ôn Như Ngọc, hướng vào trong phủ mà đi, sườn mặt cậu rất đẹp, Ôn Như Ngọc bất tri bất giác nghĩ, thế mà lại nhìn đến có chút ngây người.

“Tiên sinh, có phải Bùi Nhi rất đẹp hay không?” Cảm nhận được tầm mắt tiên sinh nhà mình, cậu dừng bước chân, trêu chọc nói.

Ôn Như Ngọc đỏ mặt, trừng mắt liếc Vũ Văn Bùi một cái, liền cúi đầu.

Vũ Văn Bùi nở nụ cười lớn tiếng.

Đi vào chính sảnh, Vũ Văn Bùi ấn Ôn Như Ngọc ở trên ghế, lại phân phó Tiểu Thần Tử đi ngao dược, sau đó biểu tình bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hẳn, cậu có ý liếc mắt nhìn Đông Nhi, Đông Nhi ngay lập tức ngoan ngoãn chạy đến bên ngoài trông chừng.

“Tiên sinh, kế tiếp Bùi Nhi muốn nói, là sự tình đã xảy ra gần đây, còn có sự tình mà Bùi Nhi ngay lập tức phải làm.”

“Sao?” Ôn Như Ngọc nhìn Vũ Văn Bùi, phát ra một tiếng nghi vấn.

Vũ Văn Bùi mấp máy môi, lúc này mới mở miệng, đem từ đầu tới cuối đem ban đầu chính mình cùng Vũ Văn Lãng đạt thành hiệp nghị nói hết, và nói luôn hai ngày sau sẽ hành động.

Ôn Như Ngọc nghe xong, sắc mặt bắt đầu chậm rãi tái nhợt lên, biểu tình cũng càng ngày càng lo lắng, chờ đến khi Vũ Văn Bùi nói xong một chữ cuối cùng, y đã kích động đứng lên, giữ chặt tay Vũ Văn Bùi, nói: “Bùi Nhi, quá nguy hiểm, tiên sinh không cho phép ngươi làm như vậy!”

Lắc lắc đầu, Vũ Văn Bùi chậm rãi gợi lên mạt mỉm cười, cậu ánh mắt ôn nhu nhìn người trước mặt đang thập phần lo lắng cho chính mình, nói: “Tiên sinh, không thể nào rút khỏi.”

“Chính là……”

“Không, tiên sinh không được nói chính là……” Đánh gãy lời nói Ôn Như Ngọc, Vũ Văn Bùi nói dị thường kiên định.

Đây vốn dĩ chính là một canh bạc khổng lồ, cậu đã hoàn toàn chuẩn bị thật tốt, nếu vẫn là thất bại, như vậy chỉ có thể mặc cho số phận.

Ôn Như Ngọc thấy chính mình ngăn không được Vũ Văn Bùi, sâu kín thở dài một hơi, đối diện hai mắt Vũ Văn Bùi, nói: “Bùi Nhi, tiên sinh chờ ngươi bình an trở về.”

“Bùi Nhi bảo đảm!”

……

Thời gian hai ngày sau đó, Vũ Văn Bùi vẫn như cũ đi sớm về trễ, vội đến nỗi chân không chạm đất, Ôn Như Ngọc hiểu rõ đây là vì muốn chuẩn bị thật tốt, nhưng trong lòng vẫn như cũ có một chút bất an.

Tiểu Thần Tử mỗi ngày đều vì y mà ngao dược, Ôn Như Ngọc tuy rằng không rõ vì cái gì học trò nhà mình nhất định phải bắt y uống dược, nhưng y vẫn ngoan ngoãn uống sạch.

Thời gian nôn nóng chờ đợi trôi qua, một phút một giây trôi đi, rất nhanh thời gian hai ngày liền qua đi.

X

Vũ Văn đế hôn mê ba ngày, không thấy thanh tỉnh, sáng sớm hôm nay mới thấy tỉnh lại.

Thời điểm Vũ Văn đế hôn mê, hậu cung tứ phi đều thay phiên nhau bồi bên cạnh, tối nay vừa lúc là Đức phi.

Đêm nay, cả tòa thành không gian thập phần an tĩnh, trừ bỏ côn trùng tứ phía kêu vang, không còn tiếng vang nào khác.

Vũ Văn Lãng mặc một thân hoa phục, tiến vào Ngọc Minh Điện.

Lúc này, Đức phi tự mình bưng chén thuốc, cầm thìa đút Vũ Văn đế uống dược.

Vũ Văn Lãng không tự mình đến khiến Vũ Văn đế nhíu mày, ông đẩy thìa dược trước mặt mình, nhíu mày mắng giận, “Đêm hôm khuya khoắt, tại sao không thông báo một tiếng đã liền vào đây?”

Phúc Toàn muốn đi lên, chính là nhận được ánh mắt ám chỉ rõ ràng từ Vũ Văn đế, vì thế liền lui lại vị trí như cũ.

Vũ Văn Lãng tươi cười nhìn Vũ Văn đế khuôn mặt có chút tái nhợt, nói: “Phụ hoàng, nhi thần tới là vì chuyện gì, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết sao?”

Vũ Văn đế giận dữ: “Làm càn! Trẫm là phụ hoàng ngươi.”

Vũ Văn Lãng lại nói: “Đúng là bởi vì ngài là phụ hoàng của nhi thần, nhi thần chỉ là hi vọng, ngươi viết một chiếu thư thoái vị thôi.” Vũ Văn Lãng còn đang cười, hắn đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.

Vũ Văn đế mày nhăn lại, đột nhiên hỏi nói: “Trẫm sở dĩ ốm đau trên giường, là do ngươi hạ độc?” Thân thể ông luôn luôn khỏe mạnh, sao lại đột nhiên ngất xỉu được, thế là ông đã hiểu rõ chính mình là do trúng độc.

“Vâng, là do nhi thần làm.” Vũ Văn Lãng thẳng thắn thừa nhận, “Phụ hoàng, bên ngoài đã bị nhi thần dẫn người vây quanh đây, cho nên phụ hoàng vẫn là nên viết xuống chiếu thư thoái vị đi, sau này khi nhi thần đăng cơ, chắc chắn sẽ phong ngươi thành Thái Thượng Hoàng, cấp cho một chỗ âm u cho ngươi có chỗ dưỡng lão.”

Vũ Văn Lãng nắm chắc thắng lợi, trên mặt tươi cười thực xán lạn, hắn đã không còn lớp ngụy trang, chuyện tình này cứ dùng một lần cho xong.

Tất cả đều là tội lớn, nhưng thế thì sao, chỉ cần qua tối nay, hắn chính là thiên tử Kiến Nguyên, thiên hạ bá tánh vạn dặm núi sông, đều do hắn sở hữu.

Đức phi nghe xong lời này, cũng đứng lên trên mặt đầy hưng phấn, đáy mắt đã bắt đầu tản ra ánh sáng, có chút vội vàng tiến lên một bước, vừa định nói chuyện đã bị ánh mắt Vũ Văn Lãng trừng mắt, đem lời muốn nói nguyên bản đều nuốt trở về.

Vũ Văn đế thần sắc nhàn nhạt liếc Đức phi trên nét mặt lộ rõ vui mừng, khóe miệng giương lên mạt trào phúng.

Ngay sau đó, ông bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó thu lại tiếng cười.

Vũ Văn đế xốc chăn lên, đứng lên biểu tình không giận tự uy, ánh mắt ông sắc bén nhìn Vũ Văn Lãng, nói: “Lãng nhi, vốn dĩ Bùi Nhi tiến cung báo cho trẫm biết ngươi dám can đảm bức vua thoái vị, trẫm vốn ôm thái độ nửa tin nửa ngờ, nhưng mà ngươi đã khiến cho trẫm quá thất vọng rồi.”

“Như thế nào ngươi……” Vũ Văn Lãng nhìn Vũ Văn đế từ trên giường đứng lên, hai mắt trừng lớn, biểu tình vô cùng kinh ngạc. Không lý nào, hắn rõ ràng đã hạ dược.

“Vì sao trẫm lại không trúng độc đúng không?” Cười châm chọc, Vũ Văn đế lạnh lùng mở miệng: “Nhờ có Bùi Nhi, bằng không trẫm thật sự thiếu chút nữa đã bị hại!”

Vũ Văn Lãng biểu tình ngẩn ra, có chút không biết nguyên cớ, nhưng vẫn như cũ đứng thẳng lưng, cười lạnh nói: “Phụ hoàng nói Lục hoàng đệ sao? A, sở dĩ nhi thần có thể thuận lợi mang binh vây quanh hoàng cung, cũng một phần do hắn giúp sức rất lớn đấy.”

“Hoàng huynh, ngươi nói vậy oan uổng ta quá.” Thanh âm Vũ Văn Bùi bỗng nhiên từ bên trong vang đến, Vũ Văn Lãng trên mặt tươi cười liền biến mất, trở nên vô cùng ngưng trọng.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn chằm chằm Vũ Văn Bùi từ bên trong chậm rãi đi ra, trên mặt biểu tình dữ tợn hung ác, ánh mắt đỏ rực lên như là muốn giết người.

Đây là tình huống ngoài dự liệu của hắn!

Cũng may, Vũ Văn Lãng tuy rằng khiếp sợ, nhưng vẫn rất bình tĩnh, “Có điều đừng quên, người bổn vương còn bao vây toàn bộ hoàng cung, các ngươi không hề có phần thắng.”

Vũ Văn Bùi sau khi nghe xong, lại nở nụ cười, “Nhị hoàng huynh, ngươi xác định binh mã bên ngoài, còn nghe mệnh lệnh của ngươi?” Tiếng nói cậu vừa dứt, Vũ Văn Nhạc cũng đã nhàn nhã rảo bước tiến lên Ngọc Minh Điện, giảng đạo: “Haizz, như thế nào lại chậm như vậy, bổn vương đứng ở bên ngoài chờ cả người đều sắp lạnh thành băng đá rồi.”

Vũ Văn Lãng thấy Vũ Văn Nhạc tiến vào, liền biết hắn không có phần thắng, hắn đã thua!

Nóng lòng cầu thành, thế cho nên, sắp thành lại bại.

Chỉ là, hắn nghĩ đến Ôn Như Ngọc bị trúng độc, ánh mắt hắn đầy oán độc, khóe miệng gợi lên ý cười thấy chết không sờn, nói với Vũ Văn Bùi: “A, xem ra Lục hoàng đệ, không có để ý nhiều đến Ôn Như Ngọc nhỉ, bằng không ngươi như thế nào lại phản kích đến bổn vương.”

Kế hoạch thất bại, hắn chỉ còn con đường chết, có thể kéo thêm một cái đệm lưng, hắn cũng cảm thấy đáng giá!

Huống chi, người kia vẫn là người Lục hoàng đệ yêu nhất.

Vũ Văn Bùi không chút hoang mang nói: “Không vấn đề gì, độc của tiên sinh đã sớm giải trừ.”

Vũ Văn Lãng lúc này thật sự không còn kiên trì được nữa, hắn lui về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch không còn hăng hái khí phách.

Đức phi sắc mặt cũng trắng bệch, cả người như muốn ngã, bộp một tiếng quỳ xuống trước mặt Vũ Văn đế, môi run rẩy cả người run lên bần bật, hiển nhiên là sợ hãi tới cực điểm.

“Bệ hạ, tha thứ cho thần thiếp, thần thiếp chỉ là nhất thời tâm hồn điên đảo, tha cho thần thiếp đi!” Thanh âm bà vang lên sợ hãi, trên mặt không còn huyết sắc. Bà có như thế nào cũng không dự đoán được, thế mà lại thất bại.

“Mẫu phi!” Vũ Văn Lãng gọi một tiếng, biểu tình trên mặt không hỉ không bi, rất là lạnh lẽo: “Mẫu phi đây là tính toán, đặt mình ra ngoài vụ việc này sao?”

Đức phi vừa nghe, quay đầu lại căm tức nhìn Vũ Văn Lãng, bỗng nhiên đứng lên hướng tới Vũ Văn Lãng vọt qua, một cái tát đánh tới, nhưng Vũ Văn Lãng dễ như trở bàn tay bắt được tay bà.

“Mẫu phi, ngươi đây là muốn giáo huấn hài nhi sao?”

“Nghiệt tử! Ngươi tội ác tày trời, bổn cung phải giáo huấn ngươi ——“

Vũ Văn đế bị thanh âm Đức phi ồn ào đến đau đầu, vì thế lạnh lùng mở miệng: “Đức phi, trò khôi hài này, chẳng lẽ còn không đủ sao?”

Đức phi ngừng tay, bà xoay người đầu gối chụm lại, quỳ xuống, cúi người thật thấp, thanh âm đầy bi thiết, “Bệ hạ, thần thiếp, thần thiếp……”

“Được rồi, ngươi giảo biện trẫm cũng không nghe, trẫm tin vào chính đôi mắt mình đã thấy!” Vũ Văn đế nhìn qua Vũ Văn Lãng, biểu tình quá thất vọng rồi, ông phất phất tay, đối với Phúc Toàn phân phó nói: “Dẫn đi, áp tới Tông Nhân Phủ, trừ bỏ tước hiệu Vương Gia, biếm thành thứ dân.”

Phúc Toàn khom người, nói: “Vâng, bệ hạ.”

“Chậm đã, cũng đem Đức phi áp xuống cho trẫm.”

Phúc Toàn một lần nữa cung kính gật đầu.

Vũ Văn Lãng cùng Đức phi không ngừng ầm ĩ bị dẫn đi, Vũ Văn đế quay đầu nhìn Vũ Văn Bùi, thật lâu sau mới phất phất tay, nói: “Bùi Nhi, lần này con lập công lớn, ngày mai lâm triều sẽ khen thưởng, hôm nay trẫm mệt mỏi các ngươi đều lui xuống đi.”

Trong giọng nói ông có quá nhiều cảm khái, tựa hồ là vì Vũ Văn Lãng, cũng tựa hồ là vì Vũ Văn Bùi.

Ông tọa ủng giang sơn mấy chục năm, như thế nào lại không biết nơi này giấu quá nhiều chuyện kỳ quặc. Nhưng mà, mưu phản bức vua thoái vị xác thật không thể nghĩ tới, cho dù biết vụ bức vua thoái vị sở dĩ có thể thúc đẩy, công lao Lục hoàng tử không hề nhỏ, nhưng thì tính là gì.

Rốt cuộc ông đã trải qua sự tình không gượng nổi.

Đơn giản, cứ như vậy đi.

“Phúc Toàn, chờ lát nữa, ngươi tự mình đi một chuyến đến Ngọc Hoa Cung, Đức phi cũng đã đến thời điểm nên đi xuống xin lỗi Liễu Nhi.” Ông cúi đầu, cọ xát nhẫn ban chỉ trên ngón tay cái mình, nhàn nhạt mở miệng.

“Nô tài lĩnh mệnh.” Phúc Toàn nói xong, ngẩng đầu có chút lo lắng nhìn Vũ Văn đế ở trước mặt như già đi mười tuổi, lại lo lắng hỏi: “Bệ hạ……”

Vũ Văn đế phất phất tay, nói: “Phúc Toàn, cứ như vậy đi không cần nói chuyện, để trẫm tĩnh lặng một chút đi.”

Phúc Toàn nghe xong, hành lễ lui xuống, chỉ chừa lại một mình Vũ Văn đế ánh mắt nhìn xa xăm, không biết suy nghĩ cái gì.

Tin tức này rất nhanh liền truyền tới tai Tư Không Vũ, sau khi y nghe xong mặt vô biểu tình vẫy lui người tới báo tin, sau một lúc lâu trôi qua, mới cúi người ghé vào bàn tròn, chỉ có bả vai là run rẩy…… Ban đêm yên tĩnh, tiếng động uất nghẹn, có vẻ dị thường rõ ràng.

Ngày hôm sau lâm triều, trên điện Thái Hòa.

Vũ Văn đế đầu tiên là nói đêm qua Vũ Văn Lãng mưu phản bức vua thoái vị, ông chỉ nói sơ lược đề tài này, cũng không nhiều lời, phía dưới bá quan văn võ còn chưa kịp lên tiếng, đã bị tin tức tuyên bố tiếp theo làm cho chấn kinh rồi —— chính là thoái vị!

Vũ Văn đế ngồi ở trên long ỷ, biểu tình hiện lên tang thương, ông nói: “Trẫm gần đây vẫn luôn cảm thấy thân thể không khỏe, muốn tĩnh dưỡng những năm tháng cuối đời.”

Các văn võ bá quan không nói gì, đều đứng cung kính.

Vũ Văn đế ánh mắt chuyển hướng về phía một bên các hoàng tử nghe báo cáo và vị trí quyết định sự việc, vốn dĩ bốn người nhưng hiện tại chỉ còn lại có hai người, trong mắt hiện lên một tia cảm khái.

Ông ngậm miệng lại, ý bảo Phúc Toàn đứng ở bên người, bảo ông tuyên chỉ.

Phúc Toàn lĩnh mệnh, tiếng nói tiêm tế vang lên, nội dung trong thánh chỉ, khiến các quần thần lại một lần nữa thêm một phe khiếp sợ!

Vũ Văn đế thoái vị Lục hoàng tử Vũ Văn Bùi lên làm tân hoàng, ba ngày sau sẽ đăng cơ!

Vũ Văn Bùi trên mặt không có hỉ nộ, chỉ sau khi Phúc Toàn đọc xong thánh chỉ, mới quỳ xuống, thanh âm có khí phách nói: “Nhi thần lãnh chỉ, tạ chủ long ân!”

Vũ Văn đế không nói gì, chỉ là phất phất tay, nói: “Bãi triều đi.”

Dứt lời, đã xoay người rời đi điện Thái Hòa.

Văn võ quần thần thấy Vũ Văn đế rời đi, sôi nổi hướng tới Vũ Văn Bùi, muốn chúc mừng lại phát hiện, Vũ Văn Bùi đã sớm không còn bóng dáng đâu, Vũ Văn Nhạc trong quá trình này, hắn chỉ là sờ sờ mũi, sau đó lười lười nhác nhác cười.

Haizz, hoạn lộ tự do thênh thang đã hướng về hắn mở ra rồi.

……

Vũ Văn Bùi về tới vương phủ, liền thấy Ôn Như Ngọc vẫn như cũ chờ đợi ở trước cửa vương phủ.

Cậu đứng ở tại chỗ, nở nụ cười.

“Tiên sinh, Bùi Nhi bình an trở về.” Vũ Văn Bùi hướng tới Ôn Như Ngọc hô lên.

“Ừ, tiên sinh biết.” Ôn Như Ngọc cười, ánh mắt ấm áp sáng ngời.

……

Kiến Nguyên năm 219, mùa đông đại niên năm thứ hai.

Nhị vương gia Vũ Văn Lãng ý đồ mưu phản bức vua thoái vị, bị Vũ Văn đế tóm được âm mưu, biếm thành thứ dân, cầm tù chung thân ở Tông Nhân Phủ, tháng Giêng sẽ đem ra phán xử.

Vào ngày kế.

Vũ Văn đế thoái vị, tại vị hơn hai mươi năm, bá tánh an cư lạc nghiệp, mưa thuận gió hòa, là một thế hệ minh quân.

Lại sau ba ngày.

Tân hoàng đăng cơ, thiên hạ bá tánh miễn thuế ba năm, khắp chốn vui mừng niềm vui hân hoan.

Đến tận đây, Vũ Văn Bùi đăng cơ làm hoàng đế, không phụ lúc còn thiếu niên, từng lập chí vạn dặm núi sông!

【 Hoàn chính văn 】

Tác giả có lời muốn nói:Cuối cùng đã viết xong kết cục, có lẽ kết cục thực vội vàng, nhưng tác giả kun viết kết cục này suốt tận ba ngày, đã qua chỉnh sửa mới có hình thái hiện giờ.

Ngày mai sẽ đăng một chương phiên ngoại, là đại hôn nha ~ đại khái sẽ có thịt, ừ, tác giả kun hi vọng chương này không bị khóa……

Còn có, ngày mai chương phiên ngoại nhớ rõ phải chú ý xem tác giả có chuyện để nói, bởi vì bên trong, tác giả kun sẽ nói về chuyện xưa giữa lão Nhị cùng Tư Không Vũ, tuy rằng ngắn thôi, chỉ nhiều hơn hai ngàn chữ, nhưng đây là tiểu phiên ngoại miễn phí nha ~ đăng cho mọi người xem, hi vọng mọi người thích nha ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi