TRỌNG SINH CHI ĐỘC SỦNG HOÀNG HẬU



Phong Hàn nhìn Mạc Khanh Vân không dám nhìn thẳng vào mình thật lâu không nói gì, Mạc Khanh Vân cho rằng mình có chút đường đột, có chút bất an chà xát ống tay áo.
"Xin Vương gia thứ tội, ta, là ta quá phận".

Phong Hàn phục hồi lại tinh thần nhìn qua chỗ khác: "Là người nào? Có thể mang đến.

Nếu là người trong phủ sắp xếp cho em không dùng được, cũng không cần phải chịu đựng".

"Không phải không phải".

Mạc Khanh Vân có chút hoảng loạn, lúc này mới phát hiện cách mình nói quả thật có chút vấn đề.

"Không phải là người trong phủ sắp xếp không dùng được, mà là....".


Mạc Khanh Vân nhìn vào mắt Phong Hàn, giống như xác định những lời này có thể nói với hắn, do dự rồi do dự cuối cùng cũng mở miệng: "Vương gia cũng biết ta là người Vũ tộc".

Phong Hàn nghe y nói đến chuyện này liền quay đầu lại nhìn: "Ta biết".

"Vậy Vương gia hẳn biết người Vũ tộc chỉ còn lại rất ít, ta muốn đón đến chính là một hài tử may mắn còn sống sót của Vũ tộc chúng ta".

Trong lòng Phong Hàn khiếp sợ, như vậy đời trước Mạc Khanh Vân phải làm sao bây giờ.

Khi đó mình chưa từng đến viện tử này, cũng không sắp xếp cho y bất kỳ một người nào, y làm thế nào có thể chăm sóc cho đứa bé kia.

Phong Hàn cau mày, trái tim đau thắt từng cơn, hắn rốt cuộc có thể làm gì.

"Vương gia, ta có thể đưa nó vào trong phủ không? Nó được ta để ở trong ngôi miếu hoang, ta thật sự không yên tâm".

Đã nhiều ngày Mạc Khanh Vân không có đến nhìn xem, y thật sự rất sốt ruột.

Trước mắt thấy Phong Hàn không phải khó ở chung như vậy, nên chỉ đành nói thẳng ra.

"Có thể, em đón nó về đi, bảo Nguyên Tân đi sắp xếp".

Mạc Khanh Vân nghe Phong Hàn đồng ý thì trên mặt tràn đầy vui mừng.

Phong Hàn nhìn Mạc Khanh Vân như vậy, có chút mất tự nhiên tránh ánh mắt của y, giống như là đang khi dễ mỹ nhân vậy.

Ngày thứ hai, Phong Hàn ngồi ở chủ vị nhìn Nguyên Tân bồi Mạc Khanh Vân mang đến một người.


Lúc này hắn mới hiểu được, hóa ra Mạc Khanh Vân còn từng dùng cách này để giúp đỡ hắn.

Hài tử đang đứng bên phải Mạc Khanh Vân, chính là phó tướng đắc dụng của hắn sau này - Hách Nhiên.

Tuy rằng trong lòng Phong Hàn đang khiếp sợ, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, áp xuống cảm xúc xao động trong lòng nhìn về phía ba người đang yên lặng trước mặt.

"Đây là đứa bé mà em nói? Bước ra cho ta nhìn xem".

Đứa bé kia vậy mà lại không sợ Phong Hàn, nghe hắn gọi thì lập tức đứng thẳng vào giữa, trong lòng Phong Hàn gật gật đầu.

"Ngươi tên gì? Năm nay bao lớn?"
"Ta tên Dịch Tư Nguyên.

Năm nay mười ba tuổi".

Phong Hàn gật gật đầu, hắn đương nhiên biết tên của nó, chỉ là trong lòng muốn xác nhận lại một lần.

Mạc Khanh Vân vội vàng đi đến bên cạnh Dịch Tư Nguyên, đặt tay lên vai nó: "Vương gia, hài tử không hiểu chuyện, mong Vương gia thứ tội".

Phong Hàn xua xua tay: "Không có việc gì, ta rất thưởng thức nam nhi có tâm huyết".

Nói rồi nhìn về phía Dịch Tư Nguyên: "Đã vào Vương phủ, vậy ngươi có từng nghĩ sau này muốn làm gì chưa".

Dịch Tư Nguyên gật gật đầu: "Ta muốn ra trận giết địch, bảo hộ thân nhân".

"Thân nhân của ngươi?"

Dịch Tư Nguyên nghe Phong Hàn hỏi thì nhìn về phía Mạc Khanh Vân.

Mạc Khanh Vân hơi hơi cong khóe môi, bọn họ còn lại không được mấy người Vũ tộc nên đều là thân nhân của nhau.

"Nếu như thế, ngươi sẽ đến quân doanh với ta".

Mạc Khanh Vân không nghĩ đến Phong Hàn lại đề nghị như vậy, nhưng y cũng không quyết định cho Dịch Tư Nguyên, nhìn nhìn cậu nhóc có chút do dự.

Phong Hàn nhìn ra ý tứ của Mạc Khanh Vân: "Không cần phải sốt ruột, chỉ là đề nghị, an tâm ở lại trong phủ đi.

Chỗ ở thì tự em sắp xếp là được.

Mọi chuyện trong phủ này đều đã giao cho em quản lý, cũng không cần đến sự cho phép của ta".

Mạc Khanh Vân nghe Phong Hàn nói vậy cũng cong cong khóe môi, vừa dứt lời thì đứng dậy rời khỏi chính sảnh, lúc đi ra vừa vặn chạm phải Thôi Phàm Mộng tông vào hắn.

Thôi Phàm Mộng ngã trên mặt đất, ai da một tiếng, ngẩng đầu lã chã muốn khóc nhìn Phong Hàn, cất giọng câu nhân: "Vương gia...."
Mạc Khanh Vân đi ra theo Phong Hàn nhìn thấy cảnh tượng này thì nhíu mày.

# Hết chương 10
===.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi