TRỌNG SINH CHI ĐỘC SỦNG HOÀNG HẬU



Xe ngựa lảo đảo lắc lư tiến lên phía trước.
Mạc Khanh Vân xuyên qua sa mành nhìn con đường bên ngoài, vừa rồi mới đi qua cánh cổng dài nội thành, ở đây xem như là ngoại thành thành Đông, không phồn hoa như vậy, là nơi bá tánh bình thường chiếm đa số.

Mạc Khanh Vân cũng không mở miệng hỏi Phong Hàn điều gì, chỉ yên lặng nhìn.

Tới nơi mới phát hiện đó là một tửu lầu, Phong Hàn xuống xe ngựa, xoay người nhìn về phía Mạc Khanh Vân, thấy y cũng không cần mình giúp liền đứng một bên chờ y xuống.

Tiểu nhị nhiệt tình đi lên chào hỏi Phong Hàn, Mạc Khanh Vân đứng yên bên cạnh, tiểu nhị dẫn ba người lên gian ghế lô yên tĩnh ở lầu hai.

"Vương gia, ngài ngồi trước, mời uống trà".

Phong Hàn lôi kéo Mạc Khanh Vân ngồi bên cạnh mình, Dịch Tư Nguyên ngồi cạnh Mạc Khanh Vân.


Phong Hàn thấy tiểu nhị đã rót trà mới mở miệng nói: "Hôm nay dùng chút vịt trời và ngỗng, còn có rượu dâu tằm".

"Vâng, tiểu nhân liền đi phân phó".

Tiểu nhị cười lui ra ngoài.

Phong Hàn quay đầu thấy Mạc Khanh Vân đang nhìn ngoài cửa sổ, "Ở đây không phồn hoa như trong nội thành, nhưng là nơi ta thích tới nhất".

Mạc Khanh Vân nghe vậy cười cười: "Có thể hiểu được, Vương gia trước nay không giống như những người quyền quý khác".

"Hôm nay ta dẫn em tới cũng có một chuyện muốn nói với em".

Phong Hàn nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Mạc Khanh Vân: "Tửu lầu này là sản nghiệp của ta, hiện tại giao cho em quản lý.

Lúc trước mua tửu lầu này cũng là vì giúp chưởng quầy, vẫn chưa nghĩ gì nhiều.

Vừa lúc em gả đến Vương phủ, nếu rảnh rỗi không có việc gì thì có thể quản lý một chút".

Mạc Khanh Vân đã bình tĩnh lại, nhìn nhìn hoàn cảnh bốn phía, Phong Hàn thấy thế lại nói: "Ở đây cũng không tốt lắm, nhưng so với ngoài thành mà nói thì cũng tạm được".

"Khá tốt, Vương gia thường ngày giao cho ai xử lý?".

Mạc Khanh Vân biết, cho dù tửu lầu này là của Phong Hàn, hắn cũng không định quản những việc này, tâm tư Phong Hàn sẽ không bỏ ra trên phương diện này.


"Chưởng quầy tên là La Khai, năm nay 42 tuổi.

Năm ngoái tửu lầu này bị người ta đến quấy rối phá hỏng, bị ta trùng hợp bắt được, hắn cũng bởi vì vài lý do thực sự không giải quyết được, ta liền thuận thế tiếp nhận, vẫn luôn giao cho hắn quản lý".

Khi hai người đang nói chuyện, cửa phòng được mở ra, La Khai bước vào, đặt đĩa thức ăn lên bàn trước khi chào hỏi Phong Hàn: "Vương gia, xin thứ lỗi, vừa rồi không kịp đón tiếp ngài".

Phong Hàn gật gật đầu: "Đây là Vương phi, sau này các việc của tửu lầu giao cho Vương phi quản lý".

La Khải nhanh chóng hành lễ với Mạc Khanh Vân: "Xin nghe theo Vương phi phân phó".

Mạc Khanh Vân đang định trả lời, trên đường truyền đến tiếng quát tháo, bên dưới có một người thanh niên bị người ta đuổi đánh.

Phong Hàn nhìn phía dưới, ánh mắt trở nên sắc bén, Phù Ngọc Sơn vẫn luôn yên lặng đi theo bên cạnh thấy vậy đã chạy tới gần chỗ Phong Hàn.

Không bao lâu, Phù Ngọc Sơn liền rời khỏi lầu hai, tình hình bên dưới cũng không có thay đổi gì nhiều.

Người bị đánh nhịn không được kêu to: "Các ngươi thật lớn mật, ta chính là thân thích của Vương gia, sẽ làm cho các ngươi chết không được tử tế".

Mọi người xung quanh sôi nổi nghị luận, kẻ dẫn đầu đánh người kia cười lạnh một tiếng, "Ngươi là cái thứ gì, ta cũng không tin Sở Vương sẽ bao che cho ngươi, đánh cho ta!".

Mấy người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ người bị đánh, không bao lâu sau tới một đống gia đinh, xô xô đẩy đẩy tách đám đánh người ra.

Thôi Tài Chí mới bị đánh nhìn qua cũng không nặng lắm, nghiễm nhiên một bộ dáng hung tợn, "Các người chờ đó cho ta, có bản lĩnh thì chờ đó cho ta".


"Thiếu gia, thiếu gia".

Gia đinh đỡ Thôi Tài Chí đang hùng hùng hổ hổ rời đi.

Phong Hàn xem diễn xong cũng không nói gì, chỉ đem đĩa vịt quay đẩy đẩy về phía Mạc Khanh Vân: "Lúc còn nóng thì ăn chút, đừng xem nữa".

Mạc Khanh Vân hoàn hồn cười cười với Phong Hàn ăn xong, ba người đi dạo ngoại thành thành Đông, Mạc Khanh Vân phát hiện hình như có rất nhiều người nhận ra Phong Hàn.

Nghĩ lại một chút cũng đúng, thanh danh bên ngoài của Phong Hàn vẫn luôn là vì các bá tánh chống đỡ giặc ngoại xâm, năm rồi trở về Nhược Thành cũng dẫn đến rất nhiều người vây xem, tự nhiên là nhận ra hắn.

Đi dạo đủ rồi mới trở về vương phủ, xe ngựa dừng trước cửa vương phủ liền nghe tiếng nữ nhân bên ngoài gào khóc.

Thôi Phàm Mộng khóc sướt mướt nhìn Phong Hàn xuống xe, đi lên phía trước muốn bắt lấy người.

Phong Hàn tránh ra không để nàng đụng tới, Thôi Phàm Mộng lúc này cũng không để ý lắm, khóc đến hoa lê đái vũ.

"Vương gia, người phải làm chủ cho thiếp".

# Hết chương 15.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi