TRỌNG SINH CHI ĐỘC SỦNG HOÀNG HẬU



Phong Hàn đi về phía An Sương viện, hắn nhớ rõ, kiếp trước Thôi Phàm Mộng cũng ở nơi này.

Tuy rằng chuyện kiếp trước cũng không liên quan quá nhiều đến Thôi Phàm Mộng, nhưng hắn cũng không để người phụ nữ này phản bội hắn như vậy.

Nha hoàn Châu Nhi gõ gõ nhẹ cửa phòng, bên trong hô vào nàng mới đẩy cửa, mời Phong Hàn tiến vào.

Trên bàn đã bày sẵn các món ăn và điểm tâm đầy màu sắc, Thôi Phàm Mộng đứng dậy, gót sen nhẹ nhàng đi về phía Phong Hàn, ý cười doanh doanh hành lễ với Phong Hàn: "Phàm Mộng tham kiến Vương gia".

Giọng nói cũng trở nên mượt mà ướt át.

Phong Hàn vẫn chưa lên tiếng, Thôi Phàm Mộng cũng không thèm để ý, tự mình đứng dậy muốn đến kéo tay Phong Hàn, lần này vẫn bị Phong Hàn tránh ra: "Ngươi muốn nói gì, bây giờ nói đi".


Nụ cười của Thôi Phàm Mộng cứng lại một chút, áp xuống hỏa khí trong lòng, nàng biết chuyện của biểu ca đã không còn có thể xoay chuyển trời đất, chuyện quan trọng bây giờ là phải bắt lấy trái tim của Phong Hàn.

"Vương gia, Phàm Mộng làm chút thức ăn, Vương gia mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi".

"Không cần, nếu không nói thì ta liền rời đi".

Phong Hàn xoay người muốn đi, Thôi Phàm Mộng lúc này mới sốt ruột.

"Vương gia!"
Thôi Phàm Mộng thấy Phong Hàn dừng bước liền nhanh chóng chạy theo: "Vương gia vì sao lại nhẫn tâm như vậy, sau khi thành thân cũng chưa bao giờ đặt chân đến An Sương viện của thiếp, có phải Phàm Mộng chọc Vương gia không vui hay không?"
Phong Hàn nhìn người đang giả khóc trước mắt: "Ngươi chính là muốn nói chuyện này?"
"Vương gia chẳng lẽ bị Vương phi hạ cổ, có thể cho Phàm Mộng một câu trả lời rõ ràng không".

Thôi Phàm Mộng thấy Phong Hàn căn bản không tiếp chiêu, trong lòng có chút nóng nảy.

"Chỉ bằng câu này của ngươi, ta hoàn toàn có thể hưu ngươi.

Chỉ là ta tạm thời tha cho ngươi một lần, nếu để ta lại nghe ngươi nói gì không tốt về Vương phi, nhất định sẽ khiến người chết rất khó coi".

Phong Hàn nói xong liền đi ra ngoài.

Thôi Phàm Mộng đuổi theo nắm lấy vạt áo của Phong Hàn: "Vương gia, Vương gia, vì sao ngài lại nhẫn tâm với thiếp như vậy".


Phong Hàn duỗi tay cởi áo khoác ngoài ra, tiếp tục đi.

Thôi Phàm Mộng ngồi dưới đất oán hận nhìn người phía trước: "Vương gia, chẳng lẽ người cho rằng Mạc Khanh Vân kia là thứ tốt lành gì, tâm cơ của hắn rất nặng.

Hôm nay hắn còn nói muốn tranh sủng ái của Vương gia với thiếp, một tên đàn ông lại làm ra chuyện như vậy, quả thực không biết xấu hổ".

Phong Hàn híp mắt dừng bước: "Nguyên Tân, đến, vả miệng 50 cái".

Nguyên Tân vẫn luôn yên lặng không một tiếng động đi theo Phong Hàn bước lên phía trước, Thôi Phàm Mộng không thể tin nổi nhìn Nguyên Tân trước mắt, cho rằng đây là ảo giác của mình.

Mãi đến khi bàn tay to như tấm ván gỗ dừng trên mặt mới kịp lấy lại tinh thần.

Phong Hàn mặc kệ Thôi Phàm Mộng kêu to khóc nháo, hắn bây giờ còn giữ lại nữ nhân này chẳng qua là vì dẫn Mạnh Hòa An ra.

Một đời này, Mạnh Hòa An vẫn còn đang an ổn trong binh doanh, là huynh đệ vào sinh ra tử, nếu vô cớ bị hắn giáng tội sẽ làm hắn mất uy tín trong quân.

Hắn phải đợi, đợi hai người này dán vào với nhau, Phong Hàn tin rằng nhất định sẽ có cơ hội.

Hắn thật cũng không ngại kiếp này để cho bọn họ gặp nhau sớm hơn.

Trên đường đi, Phong Hàn nghĩ đến rất nhiều chuyện, chậm rãi trở về Thiển Vân cư, Mạc Khanh Vân đứng lên đón tiếp hắn: "Vương gia!".

Phong Hàn gật gật đầu với Mạc Khanh Vân, nhìn Dịch Tư Nguyên hành lễ với mình: "Đứng dậy đi, ở nhà không cần làm vậy, tiếp tục dùng bữa".


"Vương gia, ta cho rằng người sẽ ở bên sân kia dùng bữa, cho nên kêu Tư Nguyên lại đây, xin Vương gia thứ tội".

Mạc Khanh Vân hơi hơi cúi người nhìn Phong Hàn.

Phong Hàn còn không hiểu tâm tư nho nhỏ của y sao, đưa tay sờ sờ tóc y, "Không sao, chỉ là thêm đôi đũa mà thôi".

Ba người thật vất vả ngồi xuống dùng bữa, Mạc Khanh Vân ẩn ẩn nghe âm thanh bên kia cũng không yên tâm: "Vương gia, nếu nàng ta phạm lỗi gì, phạt rồi thì thôi bỏ qua đi, dù sao cũng chỉ là một nữ tử thôi".

Tay Phong Hàn đang gắp đồ ăn dừng một chút, nhìn Mạc Khanh Vân đang thật lòng cầu tình.

Hắn biết, Khanh Vân chính là tốt bụng như vậy: "Em không cần để ý đến, là do nàng ta miệng tiện".

Mạc Khanh Vân nghe Phong Hàn nói như vậy, đại khái cũng biết Thôi Phàm Mộng nói gì, tiếng động bên kia hình như cũng đã ngừng lại, chỉ là vẫn còn văng vẳng tiếng khóc.

"Nguyên Thanh, đi đưa một ít thuốc qua đi, bảo nàng ta đừng náo loạn nữa, làm phiền Vương gia, chẳng lẽ là ngại bị phạt chưa đủ?"
Nguyên Thanh vâng lời lui xuống, Phong Hàn hơi hơi cong khóe môi, hắn thích một Mạc Khanh Vân như vậy.

# Hết chương 17.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi