TRỌNG SINH CHI ĐỘC SỦNG HOÀNG HẬU



Mạnh Hòa An cầm ly rượu độc đến nhà lao, nhìn hai người đang ôm nhau bên trong.
"Vương gia, Hoàng thượng nhân từ, vì để cho ngươi toàn thây, đặc biệt ban một ly rượu độc".

Mạnh Hòa An gật đầu với tên canh ngục đang canh gác bên cạnh bảo gã đưa vào, tên canh ngục dừng một chút, cầm lấy ly rượu bước vào trong nhà lao.

Phong Hàn đã không còn muốn tranh luận bất kỳ cái gì với Mạnh Hòa An, hắn chỉ cần người trong ngực ở bên cạnh là được rồi, cho dù tới âm tào địa phủ thì hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Mạnh Hòa An không muốn nhìn bọn họ uống rượu, sau khi ngục tốt rời khỏi nhà giam, từ đây về sau hết thảy đã không còn quan hệ gì đến gã nữa.

Phong Hàn nhìn Mạc Khanh Vân, ánh mắt đầy kiên định: "Khanh Vân, thành thân ngày ấy không cùng em uống một ly rượu giao bôi, lúc này có thể làm lại rồi".


"Vâng".

Mạc Khanh Vân nhìn người đàn ông cậu yêu nhiều năm, cậu không sợ, chỉ cần có hắn ở bên cạnh là tốt rồi.

Ngục tốt nhìn hai người cùng uống hai ly rượu độc, không bao lâu sau thì song song ngã xuống bên trong nhà giam, người bọc thây chờ đợi lúc này tiến lên khuân đi.

Bên ngoài gió tuyết càng dày, rơi xuống nền đất lạnh lẽo, sắc trời mênh mông giống như muốn áp xuống làm người ta khó thở, hai tên ngục tốt vội vàng đánh xe ngựa tới bãi tha ma ngoài thành.

"Cứ vứt ở đây sao?".

Một người không rõ hỏi.

Một người khác trừng mắt liếc gã một cái: "Nhanh tay đi, tội nhân mà còn thế nào, ở tại đây đi, nhanh lên".

Sau khi hai người rời đi, gió tuyết dần dần bao trùm lên hai khối thân thể, đột nhiên, chỗ xác chết lại ẩn ẩn sáng lên.

Động vật như bừng tỉnh từ giấc ngủ đông, thực vật cũng sinh sôi nảy nở, lúc này trên mặt đất như xuân về.

Nhược Thành, Tử Vân điện trong Hoàng cung.

Trong tẩm điện, một nam tử nằm trên giường lớn được chạm khắc hoa văn tinh tế, đang từ từ tỉnh dậy.

Phong Hàn nhíu chặt mày mở mắt, thói quen lâu ngày khiến hắn nháy mắt sắc bén liền thanh tỉnh, cảnh trí xung quanh làm hắn vô cùng khó hiểu.


Ngồi dậy mới nhận ra trên ngực có chút đau đớn, lúc này mới chú ý thấy trên người được băng bó, cánh tay phải cũng bị quấn băng trắng.

Hình như ở gian ngoài có người nghe được động tĩnh, mở cửa đi vào, đến phòng trong nhìn thấy Phong Hàn ngồi dậy thì hoảng sợ, ngay sau đó liền mừng rỡ hét lên.

"Tứ hoàng tử tỉnh rồi, mau, mau báo cho Đức phi nương nương".

Phong Hàn nhìn Nguyên Tín chạy ra ngoài mà không thể tin nổi, lúc trước hắn bị Đại hoàng tử hãm hại gán cho tội mưu phản, trên dưới vp cùng những người thân cận đều bị liên lụy, mà những tên ăn cây táo rào cây sung đã sớm tìm cách thoát thân.

Nguyên Tín cũng bị liên lụy xử tử không phải sao? Tình huống này là sao?!!! Chẳng lẽ? Hắn, hắn sống lại sao? Hắn thế nhưng lại trọng sinh sao?
Đúng vậy, hay lắm!
Lúc này rõ ràng là lúc hắn 21 tuổi, vừa từ trên chiến trường bị thương trở về, cũng nhân chiến công này, phụ hoàng phong Vương cho hắn, tiếp theo là tứ hôn.

Mạc Khanh Vân! Nghĩ đến người này, trong ngực Phong Hàn âm ỉ đau, Phong Hàn trong nháy mắt liền có xúc động muốn đi tìm cậu.

Động tĩnh bên ngoài quấy rầy suy nghĩ của Phong Hàn, Đức phi ngày thường đoan trang bình tĩnh, nhưng nàng cũng là một người mẹ, nhi tử trọng thương hôn mê bất tỉnh, người đau lòng nhất chính là nàng.

"Hàn nhi, Hàn nhi, con tỉnh rồi".

Lời vừa đến miệng lại thiếu chút nữa rơi lệ.

Phong Hàn nhìn thấy mẫu phi có chút kích động, kiếp trước mẫu phi ở trong cung bị người khác ám hại, hắn muốn báo thù cho nàng cũng không làm được.


"Mẫu phi".

Đức phi gật gật đầu, đỡ Phong Hàn lên nhìn trái ngó phải: "Không được cử động, thái y sẽ đến ngay, đợi hắn kiểm tra xong lại nói".

Không lâu sau thái y và đồ đệ cùng nhau bước vào, mới chỉ hành nửa lễ đã bị Đức phi thúc giục nhanh chóng đến xem cho Phong Hàn.

Thái y không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên kiểm tra một lát.

"Bẩm Đức phi nương nương, Tứ hoàng tử đã không còn gì trở ngại, chỉ là cần điều dưỡng, miệng vết thương phải được đổi thuốc đúng giờ".

Đức phi vừa lòng gật gật đầu: "Chương thái y, Hàn nhi phải phiền toái ngươi".

Chương thái y vội vàng trả lời không dám, giao phó tốt phương thuốc điều dưỡng cho Nguyên Tín đang đứng một bên, rồi vội vàng mang đồ đệ tự mình đi sắc thuốc.

Trong phòng chỉ còn lại Đức phi đang an bài người đi làm chút đồ bổ, rồi xoay người ngồi ở mép giường quan tâm Phong Hàn.

# Hết chương 2
===.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi