TRỌNG SINH CHI ĐỘC SỦNG HOÀNG HẬU



Phong Hàn vào chính sảnh, trùng hợp nghe được những lời này của Mạc Khanh Vân.
Mạc Khanh Vân thấy hắn vào liền đứng dậy hành lễ, Phong Hàn đưa tay nâng y dậy: "Ta nói rồi, ở nhà không cần đa lễ".

Phong Hàn đỡ Mạc Khanh Vân ngồi xuống, nhìn người đang quỳ đầy đất hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Mạc Khanh Vân đem chuyện trong khoảng thời gian này nói với Phong Hàn, trong lòng hắn liền cả kinh, vậy mà hắn lại không phát hiện ra có người đã ám hại Mạc Khanh Vân.

Phong Hàn áp xuống tức giận trong lòng nghe Mạc Khanh Vân nói từ đầu đến cuối, đưa tay cầm lấy tay y, "Khanh Vân, ta vậy mà lại không hề phát hiện chuyện này, xin lỗi".

.

Truyện Đông Phương
Mạc Khanh Vân cười lắc đầu: "Vương gia, ngài với ta không cần phải nói những lời này".

"Nguyên Tân, nên giải quyết như thế nào thì làm thế đấy, không cần làm bẩn mắt Vương phi".


Phong Hàn nhìn người đang dập đầu xuống đất kêu oan, Nguyên Tân thấy thế nhanh chóng vẫy tay bảo người đem Nguyên Lâu kéo xuống.

"Khanh Vân, chắc chắn ta sẽ làm hắn mở miệng, giao cho Nguyên Tân đi, em không cần phải xen vào".

Phong Hàn vuốt ve bàn tay của Mạc Khanh Vân.

Phong Hàn phất tay để hạ nhân lui xuống, lúc này mới mở miệng hỏi: "Lần trước em tìm ta an bài nha hoàn cho em, là vì để tra chuyện này sao?"
Mạc Khanh Vân gật đầu: "Hai lần canh có vấn đề đều do nha hoàn dâng tới.

Ta cho rằng người đó là trong đám nha hoàn nên sắp xếp một nha hoàn sẽ tiện điều tra hơn".

"Yên tâm, chắc chắn ta sẽ có em một lời công đạo".

Phong Hàn vỗ vỗ bàn tay Mạc Khanh Vân.

Trấn an Vương phi xong, Phong Hàn đến thư phòng, không lâu sau đó Nguyên Tân đi vào: "Vương gia, Nguyên Lâu vẫn không chịu thừa nhận, tiểu nhân cho rằng việc này còn có uẩn khúc gì đó".

"A".

Phong Hàn cười lạnh một tiếng, hắn đương nhiên biết bên trong có vấn đề, sao có thể bị bắt được đơn giản như thế, người sau lưng không cần nói hắn cũng biết là ai.

có lẽ ngay cả Mạc Khanh Vân cũng biết rõ, chỉ là không có chứng cứ.

nhưng cho dù có chứng cứ, y cũng không thể xử lý ả nữ nhân kia bây giờ.

"Thà giết lầm, sớm giải quyết một chút miễn để bẩn mắt Vương phi.

Chỗ Vương phi, ngươi đi hồi bẩm đi".


Phong Hàn nhíu nhíu mày nhìn Nguyên Tân: "Đừng nói gì nhiều, đi hồi bẩm là được".

"Vâng".

"Còn nữa, ngươi âm thầm kiểm tra toàn bộ người trong phủ một lần.

nhớ kỹ, là âm thầm làm, tra ra cái gì chỉ cần báo với ta là được".

"Vâng".

Nguyên Tân thấy Vương gia không còn chuyện gì công đạo liền lui ra ngoài.

khi rời khỏi thư phòng ông lại có chút phát sầu, Vương gia bảo ông đi hồi bẩm với Vương phi, nhưng mà không có kết quả thì hồi bẩm lại như thế nào, nói bừa sao? Nhưng Vương gia đã nói, Nguyên Tân cũng chỉ có thể làm theo, căng da đầu đến Thiển Vân cư.

Mạc Khanh Vân nhìn Nguyên Tân quỳ gối cúi đầu nói chuyện, cười cười bảo: "Đứng lên đi, ngươi làm rất tốt".

"Tạ Vương phi".

Nguyên Tân đứng dậy, sau đó vẫn chưa rời đi.

"Đã báo với Vương gia chưa?"
trong lòng Nguyên Tân cũng không rõ loanh quanh lòng vòng bên trong, chỉ có thể trả lời đúng sự thật: "Đã bẩm báo với Vương gia".

"Vậy được rồi, ngươi lui xuống đi".

Mạc Khanh Vân vẫn vân đạm phong khinh cười phất tay.

"Đúng vậy".


Dịch Tư Nguyên ở một bên nhìn Nguyên Tân rời khỏi mới mở miệng hỏi: "Khanh Vân ca ca, thuốc thật sự là do tên Nguyên Lâu kia hạ sao?"
Mạc Khanh Vân cong cong khóe môi trả lời: "Bất quá chỉ là kẻ chết thay mà thôi, ả nha hoàn kia rất thông minh".

"Vậy để ả tiếp tục như vậy sao?".

Dịch Tư Nguyên khó hiểu nhìn Mạc Khanh Vân.

"A, chắc là lần sau ả sẽ tìm cách khác.

Cách này tạm thời không dùng được nữa, người được sắp xếp vào cũng nên hiểu rõ biện pháp này đối với ta là vô dụng".

Mạc Khanh Vân cầm lấy chén trà trên bàn uống một ngụm, ý người trên mặt không giảm đặt lại trên bàn.

"Nguyên Nhi cũng không cần quá lo lắng, hằng ngày nên làm gì thì làm như thế là được, không cần để ý những tên tiểu nhân đó, tự nhiên có một ngày sẽ thu thập bọn họ".

"Nguyên Nhi đã hiểu".

Mạc Khanh Vân cười gật gật đầu với Dịch Tư Nguyên, duỗi tay đưa cho nó một khối điểm tâm, tạm thời cứ như vậy đi.

Mạc Khanh Vân hắn sẽ không so đo với một nữ nhân nhiều như vậy, còn bên Vương gia tự nhiên có suy tính của Vương gia.

# Hết chương 25.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi