TRỌNG SINH CHI ĐỘC SỦNG HOÀNG HẬU

Ngày thứ hai, Ám Lạc dậy sớm chuẩn bị rời khỏi Nhược thành, Phong Hàn đối với chuyện này cũng đã sớm đoán trước.

Ám Lạc nhìn hành lý Phong Hàn đã chuẩn bị cũng không từ chối: "Làm phiền Vương gia lo lắng".

Phong Hàn phất phất tay: "Không cần khách khí, mấy thứ này đều do Khanh Vân chuẩn bị. Chỉ là một ít đồ cần dùng, Ám Lạc công tử lên đường cẩn thận".

"Đa tạ Vương phi". Ám Lạc nhìn về phía Mặc Khanh Vân. Tuy trong những ngày này không lui tới nhiều với Phong Hàn và Mặc Khanh Vân, nhưng Ám Lạc cũng có thể cảm thấy được Phong Hàn thật sự không khó ở chung như mấy tay nhà giàu tầm thường khác.

Mặc Khanh Vân cười đáp lễ: "Ám Lạc không cần cảm tạ, có thể gặp nhau đã là một loại duyên phận, có thể quân tử chi giao cùng Ám Lạc công tử cũng là vinh hạnh của Khanh Vân".

"Được, tuy không cần nhiều, nếu sau này Khanh Vân công tử có dịp đến Lưu Li Các, ta sẽ tận tâm chiêu đãi". Ám Lạc chắp tay với Mặc Khanh Vân, hắn thật sự rất thưởng thức tính cách tiêu sái của Mặc Khanh Vân, nhưng hắn không có nhiều thời gian kết bạn cùng y, chỉ mong sau này có thể gặp lại một lần.

"Lời kia đã định, Khanh Vân chờ mong ngày kia sẽ sớm đến".

Dứt lời, hai người nhìn xe ngựa của Ám Lạc đi xa, xoay người đi vào trong. Phong Hàn đưa tay keo Mặc Khanh Vân, dẫn y đến thư phòng. Vừa đi ngang Mạnh Hòa An đang canh gác ở cửa, bước chân hắn tạm dừng nói: "Ta và Vương phi trao đổi một ít việc, ngươi cho người canh chừng ở cửa cẩn thận".

Mạnh Hòa An nhanh chóng đáp ứng, Phong Hàn gật đầu dẫn Mặc Khanh Vân đi về phía thư phòng.

Trong phòng chỉ có hai người, Mặc Khanh Vân cũng không cố kỵ gì nói thẳng: "Vương gia tựa hồ cũng không vừa mắt vị đại nhân Mạnh Hòa An này".

Phong Hàn nghe Mặc Khanh Vân thì cuối cùng cũng có ý cười trên mặt: "Chuyện gì cũng không thể gạt được Vương phi".

"Vương gia...". Mặc Khanh Vân gọi một tiếng, đi đến bên cạnh Phong Hàn kéo kéo tay hắn: "Vương gia nếu có tâm sự gì có thể nói với Khanh Vân. Tuy không thể phân ưu cùng Vương gia, cũng tốt hơn ngài giấu trong lòng tự làm khổ chính mình".

Phong Hàn kéo Mặc Khanh Vân ngồi xuống. Ghế tựa ở thư phòng rất lớn, đủ cho cả hai người cùng ngồi. Chẳng qua lúc này Mặc Khanh Vân vẫn còn muốn giữ lễ mà thôi.

"Khanh Vân, tên ma này cũng không có gì để nói nhiều. Nhưng em cần phải chú ý hắn, những người khác trong phủ em cũng cần phải cẩn thận. Những người ta sắp xếp cho em đều không có vấn đề gì, nhưng những người khác thì cần phải điều tra cẩn thận hơn".

Mặc Khanh Vân khẽ thở dài một hơi: "Vốn tưởng ta đã đủ gian nan rồi, không nghĩ đến Vương gia do dù ở trong Vương phủ của mình cũng không thể thoải mái vui vẻ, đúng thật là lo lắng mà".

Phong Hàn cong cong khóe miệng, hắn biết Mặc Khanh Vân chỉ thuận miệng oán giận vài câu cũng không có ý tứ gì khác: "Em có việc gì muốn nói với ta sao?"

Mặc Khanh Vân gật đầu: "Vương gia, tộc nhân của ta có lẽ ở mấy địa phương, Châu Dương thành, Loan thành, Hắc Cửu thành, Thương thành".

"Em nói ta đã cứu em ở Thương thành, khi đó em đang đi tìm tộc nhân sao".

"Vâng, nhưng manh mối trong tay ta quá ít, lại không thể rời khỏi Nhược thành quá lâu. Những ngày ta ở trong phủ Trúc thượng thư, thật ra đều bị giám thị. Chắc Vương gia cũng nghe quá một ít tin đồn đi".

Phong Hàn gật đầu, hắn đúng thật có nghe nói. Sau khi trọng sinh, mẫu phi nói mọi việc về Mặc Khanh Vân cho hắn, hắn cũng từng âm thầm phái người điều tra. Nhưng tin tức trước sau quá ít, chỉ biết hoàng thượng muốn biết bí mật gì đó trên người Mặc Khanh Vân. Đến mức mấy phiên bản đồn đại về bí mật kia quá nhiều, hắn cũng không biết nên tin cái nào. Đến khi Mặc Khanh Vân được gả đến, dọn vào trong phủ, tâm tư về việc tra tìm bí mật của hắn cũng phai nhạt đi rất nhiều. Hắn chỉ muốn giữ lại người này bên cạnh, còn hết thảy những bí mật kia, chỉ hy vọng Mặc Khanh Vân có thể tự mình nói với hắn.

# Hết chương 30

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi