TRỌNG SINH CHI ĐỘC SỦNG HOÀNG HẬU

Phong Hàn và Mặc Khanh Vân cùng nhau trở về doanh trướng, ngồi xuống không bao lâu đã thấy con rắn đen nhỏ kia vào doanh trướng bọn họ. Phong Hàn liếc mắt đã thấy rắn đen chui vào từ khe hở, nhanh chóng trườn đến dưới chân Mặc Khanh Vân.

Mặc Khanh Vân cười cười vươn tay sờ sờ đầu rắn nhỏ đang ngẩng cao, "Thật thông minh, ngày thường nhất định phải chú ý không để người khác phát hiện ra mày. Nếu gặp phải mấy người lợi hại mày sẽ trở thanh đồ ăn trong mâm đó, sau này nhớ chạy nhanh chút nha".

Phong Hàn nghe Mặc Khanh Vân dong dài thì thấy vô cùng thú vị: "Nó có thể nghe hiểu sao".

"Chắc là nghe hiểu, em lo lắng nó không cẩn thận bị người ta bắt đi nấu canh". Mặc Khanh Vân cũng biết loài rắn đen này không có độc, cho dù có độc thì cũng có người nghĩ cách bắt làm thuốc linh tinh.


"Nhưng mà nó đen như vậy, ban đêm chắc không bị ai phát hiện. Ban ngày thì phải cẩn thận một chút, ít xuất hiện". Mặc Khanh Vân đang nói cũng phải tự bật cười.

Lúc này con rắn đen bỗng nhiên run run thân thể, Phong Hàn và Mặc Khanh Vân thấy thân thể nó dần dần thay đổi màu sắc, từ màu đen biến thành màu xanh lá đậm, rồi càng nhạt.

Mặc Khanh Vân hoảng sợ nhìn về phía Phong Hàn: "Vậy cũng được hả?"

Phong Hàn tuy rằng cũng kinh ngạc trong lòng, nhưng trên mặt không thể hiện: "Nghe nói có loài rắn cũng có thể thay đổi màu sắc như vậy, ta cũng lần đầu thấy. Loại rắn này hình như là kịch độc".

Mặc Khanh Vân ngây ngốc nhìn rắn nhỏ đã biến trở lại màu đen, sửng sốt một lát lại cười, đưa tay sờ sờ đầu nó: "Cũng tốt, vậy nó chắc là không sợ bị người ta bắt đi. Nhưng cũng không được tùy tiện làm người khác bị thương".


Rắn nhỏ hình như thật sự có thể nghe hiểu lời Mặc Khanh Vân, đầu cúi xuống gật gật, giống như đáp lại lời của y.

Phong Hàn thấy thế thì cảm thán trong lòng: "Khanh Vân, đặt tên cho hổ nhỏ và rắn nhỏ này đi".

Nhắc tới hổ nhỏ, Mặc Khanh Vân đứng dậy ôm nó tới: "Hổ nhỏ gọi là Khiếu Niệm (Học gào), còn rắn nhỏ gọi là Tiểu Hắc đi". Mặc Khanh Vân đặt con hổ lên đùi, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Hắc, "Sao hả Tiểu Hắc, mày có ý tưởng gì khác không?"

"Không có sao? Vậy quyết định gọi mày là tiểu Hắc nha. Thường ngày nhất định không thể tùy ý biến đổi màu sắc, màu đen mới có thể làm người ta thả lỏng cảnh giác, cho rằng mày là rắn không có độc, biết không? Còn nữa, phải ở chung vui vẻ với Khiếu Niệm nha, nó mới vừa mất mẹ, rất đáng thương".

Khiếu Niệm cũng ủi ủi vào tay Mặc Khanh Vân, nhìn Tiểu Hắc cũng không có vẻ sợ hãi. Tiểu Hắc cũng tiến lên chạm chạm vào người Khiếu Niệm, Mặc Khanh Vân thấy hai tên nhóc này ở chung rất tốt cuối cùng cũng có thể yên tâm.


Phong Hàn thấy Mặc Khanh Vân và hai vật nhỏ đã nói xong thì đưa tay vuốt vuốt tóc y, "Chúng nó có thể từ từ quen với nhau".

Mặc Khanh Vân gật đầu với Phong Hàn, y cũng nghĩ vậy. Nhìn thấy hai đứa nhỏ bỗng nhiên nhìn về phía cánh tay của Phong Hàn, liền nói với bọn chúng: "Khiếu Niệm, Tiểu Hắc, đây là Vương gia của ta, bọn mày cũng phải nghe lời ngài ấy nha".

Phong Hàn nhìn thấy Mặc Khanh Vân nói xong lời này thì trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng hiếm có, tay đang đưa ra dừng lại một chút rồi phủ lên khuôn mặt người bên cạnh, nhẹ nhàng nâng cằm y, ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt Mặc Khanh Vân vừa trong vừa sáng, Phong Hàn liền sáp đến gần.

Mặc Khanh Vân ngơ ngác tại chỗ, trợn tròn mắt nhìn người đang tiến sát lại.

Phong Hàn thở ra một hơi, nhìn bộ dáng ngây ngô của Mặc Khanh Vân: "Khanh Vân"
"Vâng". Mặc Khanh Vân chớp chớp mắt, đôi mi chớp động giống như quét cả vào sâu trong tâm hồn của Phong Hàn.

Khiếu Niệm trong lòng Mặc Khanh Vân giật giật mới kéo được suy nghĩ của y trở về, sau đó mới kịp phản ứng, khuôn mặt đỏ bừng, có chút ngại ngùng quay đầu tránh khỏi ánh mắt của Phong Hàn.

Phong Hàn cong cong khóe môi, Mặc Khanh Vân lại bỏ lỡ một mặt hiếm thấy này một lần nữa.

Trước khi ngủ, Phong Hàn giúp Mặc Khanh Vân sắp xếp cho hai tên nhóc xong, ngày mai chính là ngày cuối cùng trong đợt săn, hai người cũng sửa soạn rồi nghỉ ngơi.

Ngày thứ ba, cũng là ngày trở về. Sáng sớm, msđ ngồi ở thượng vị nói vài lời tượng trưng, lại nhắc đến Phong Văn Diệu lần nữa, nhưng mấy việc này Phong Hàn cũng không thèm để ý.

Lúc trở về, cũng giống như năm trước, msđ mang theo các phi tần trở về cung, Phong Nhạc Dật lưu luyến không rời nhìn về phía Phong Hàn, hắn còn chưa rời cung lập phủ, chỉ có thể hâm mộ các anh ở bên ngoài cung.
Hoàng thượng rời đi, mọi người cũng hơi thoải mái, Phong Văn Diệu cười suốt mấy ngày nay, ai cũng đều có thể thấy tâm tình của hắn rất không tệ.

Lúc này hắn muốn nói vài câu với Phong Hàn, kết quả vừa đến gần đã thấy Phong Hàn kéo Mặc Khanh Vân qua chỗ khác.

Phong Văn Diệu cau mày nhìn Phong Hàn chưa bao giờ cho hắn sắc mặt hòa nhã trước người khác, tuy rằng trong lòng tức giận cũng không dám gây chuyện, dù sao thì Phong Hàn cũng đã được phong Vương, còn hắn tuy là huynh trưởng nhưng trong đám anh em bọn họ, Phong Hàn là người đầu tiên được phong Vương, còn là được phong hào bằng chính chiến công của mình.

"Tứ đệ, gấp gáp trở về như vậy sao?"

Phong Hàn dừng bước gật đầu: "Tạm biệt điện hạ, chúng ta đi về trước".

Phong Văn Diệu cũng không thể nói thêm cái gì khác, chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Thôi, vậy Tứ đệ về trước đi".
Phong Hàn thấy hắn không nói thêm gì, mới nắm tay Mặc Khanh Vân rời đi, các đại thần lại hành lễ tạm biệt.

#Hết chương 44

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi