TRỌNG SINH CHI ĐỘC SỦNG HOÀNG HẬU

Ngày thứ hai, Phong Hàn và Mặc Khanh Vân đều dậy sớm.

Không khí sáng sớm vô cùng tốt, Phong Hàn nắm tay Mặc Khanh Vân đến một dòng suối nhỏ trong rừng tản bộ, Phong Nhạc Dật và Dịch Tư Nguyên đi theo cách đó không xa.

Hai người sau khi tản bộ trở về cũng vừa lúc Hoàng thượng và các phi tử đại thần từ hành cung đến chỗ doanh trại.

Minh Sùng đế ngồi ở chủ vị nhìn tình huống săn thú hôm qua của các hoàng tử, cười khen ngợi Phong Văn Diệu vài câu. Phong Văn Diệu nhìn về phía Phong Hàn, thấy hắn hình như không đề có ý đua đòi thì liền giận sôi máu trong lòng.

"Tứ đệ mấy năm trước đều đạt vị trí thứ nhất, vì sao năm nay lại chỉ săn được mấy con thú nhỏ linh tinh như hoẵng vậy".

Phong Văn Diệu đã mở miệng, Minh Sùng đế mới nhớ tới đứa con trai này của mình, nhìn về phía hắn quả nhiên chỉ có vài con mồi nhỏ, lớn nhất chính là con hoẵng, không còn gì khác.


"Đúng vậy, Hàn nhi làm sao vậy".

Minh Sùng đế cũng có chút khó hiểu, ông biết rõ thân thủ của Phong Hàn, hơn nữa thân binh bên cạnh hắn mỗi người đều là cao thủ do chính hắn huấn luyện, chẳng lẽ lúc này còn cần che giấu điều gì sao? Chắc là không có vấn đề gì đi.

Minh Sùng đế đã lên tiếng, Phong Hàn không trả lời cũng không ổn, nhưng hắn chỉ chắp tay với Minh Sùng đế, trả lời: "Thưa phụ hoàng, chỉ là đi du ngoạn thôi, săn hay không săn cũng là do tâm tình chứ không có lí do gì khác".

Minh Sùng đế mỗi lần nghe Phong Hàn trả lời đều cảm thấy nghẹn trong lòng muốn chết, thấy hắn nói như vậy lại không thể hỏi thêm điều gì, vốn bản chất của đợt săn mùa thu là đi du ngoạn mà, Phong Hàn nói như vậy cũng không có chỗ nào không đúng.

"Vậy nghỉ ngơi cho tốt, chơi vui vẻ. Hiếm khi Hàn nhi đặt tâm tư vào việc du ngoạn".


Phong Hàn gật đầu với Minh Sùng đế, lùi sang một bên không nói thêm câu nào. Phong Văn Diệu cắn răng nhìn Phong Hàn, dù trên mặt không thể hiện nhưng trong lòng hắn vô cùng khó chịu.

Minh Sùng đế phất tay cho mọi người rời đi, còn ông dẫn các phi tử ngồi trên khán đài quan sát các tiết mục biểu diễn, đợi đến trưa thì ăn các con mồi đã săn được. Lúc này trời có chút ấm, ngồi ở đây cũng vô cùng thoải mái.

Phong Hàn cũng không thể cứ ở trong doanh trước với Mặc Khanh Vân, chỉ có thể kéo người ngồi cùng một con ngựa đi tản bộ trong rừng.

Mặc Khanh Vân ngồi trên lưng ngựa nhìn trái nhìn phải: "Vương gia, con ngựa này của người thật ngoan, cũng rất đẹp".

"Con ngựa này tên là Tuấn Vũ, là một con ngựa tốt, đã theo ta vào sinh ra tử ở chiến trường nhiều năm, cũng coi như lập không ít chiến công".


Tuấn Vũ giống như nghe hiểu Phong Hàn đang nói gì, gật gù đầu, chở hai người chậm rì rì đi tới trong rừng.

Mặc Khanh Vân sờ sờ lông mao của Tuần Vũ, nó cũng không phản ứng gì, mặc kệ Mặc Khanh Vân vuốt ve. Trong lòng Mặc Khanh Vân kinh ngạc, quay đầu tựa vào người Phong Hàn nhìn hắn.

"Vương gia, Tuấn Vũ cũng đã mở linh trí". Mặc Khanh Vân nói rất nhỏ, nhưng đối với thính lực của Phong Hàn có thể nghe được, trong lòng hắn cũng vô cùng kinh ngạc.

"Thì ra là vậy, ta còn nghĩ vì sao Tuấn Vũ lại thông minh như vậy, cảm thấy nó như có thể hiểu lời của ta, chỉ nghĩ là bởi vì thời gian nó đồng hành cùng ta lâu mà thôi". Phong Hàn đưa tay sờ sờ lưng ngựa.

Mặc Khanh Vân cười vui vẻ, nói xong lại ôm cổ con ngựa thì thầm điều gì đó bên tai nó. Lần này Phong Hàn không nghe được, thật sự cũng mặc kệ Mặc Khanh Vân vui vẻ.
Hai người đi đi dừng dừng trong rừng, căn bản không có ý muốn săn thú. Thân binh theo sau thường xuyên ngẩng đầu nhìn phía trước, bọn họ đều là người đã theo Vương gia nhiều năm, còn chưa từng thấy Vương gia như vậy bao giờ, ban đầu nhìn thấy thái độ của Vương gia đối với Mặc Khanh Vân đi theo đợt săn thú này còn không dám tin, rồi lại thấy Phù Ngọc Sơn cũng không có phản ứng gì, nghĩ là chuyện thường ngày, trong lòng thầm nghĩ hóa ra vị nam Vương phi này rất được sủng ái.

Đi một đoạn rất xa, Mặc Khanh Vân nói muốn xuống ngựa đi bộ, Phong Hàn lại đưa người xuống. Những người phía sau thấy vậy đương nhiên cũng chỉ có thể xuống ngựa theo, nhắm mắt theo đuôi cách đó không xa, cũng không dám quá thân cận, nhưng lại phải bảo đảm an toàn của hai người mỗi giây mỗi phút. Tuy rằng có rất nhiều chuyện Vương gia cũng không cần bọn họ ra tay, nhưng chức trách nhiệm vụ của cấp dưới mấy thân binh vẫn luôn ghi nhớ thời thời khắc khắc.
Mặc Khanh Vân ngồi xổm trên mặt đất hái một đoá hoa nhỏ, vui vẻ quay đầu lại nhìn Phong Hàn, Phong Hàn hiếm khi thấy được y có tâm tư trẻ con như vậy cũng không nói gì, ngược lại còn hy vọng y luôn được thoải mái như thế.

Lúc hay người đang vui vẻ, bỗng nhiên có một bóng đen vụt ra, Phong Hàn phản ứng cực nhanh kéo Mặc Khanh Vân lại, đang định ra tay giải quyết, Mặc Khanh Vân vội vàng hô: "Chờ đã".

Nhóm thân binh cũng phản ứng nhanh chóng, đặc biệt là Phù Ngọc Sơn đã rút kiếm đứng trước mặt hai người, nghe Mặc Khanh Vân nói cũng dừng động tác lại.

Lúc này mọi người mới thấy được thứ vừa vụt ra chính là một con rắn đen. Phù Ngọc Sơn biết loại rắn này chắc là không có độc, nghe Vương phi kêu chờ cũng dừng tay, con rắn kia cũng chưa có hành động gì nguy hiểm, chậm rãi bò đến sát dưới chân Mặc Khanh Vân, ngẩng đầu quơ trái quơ phải.
Tuy rằng trong lòng Phù Ngọc Sơn ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì thêm, vội vàng lui ra phía sau hai người, ngăn cản những người khác muốn tiến lên.

Lúc Mặc Khanh Vân lên tiếng thì Phong Hàn cũng đã hiểu, y nhất định đã cảm giác được gì rồi mới kêu dừng lại. Lúc này lại thấy con rắn đen kia lại có dáng vẻ như đang chắp tay thi lễ với Mặc Khanh Vân thì trong lòng hiểu rõ.

"Khanh Vân".

Mặc Khanh Vân nhìn vào mắt Phong Hàn, cười cười: "Hình như nó tới tìm em, muốn đi theo bên cạnh em. Em có thể cảm giác ý của nó là như vậy".

Phong Hàn đã tiếp nhận dị năng của Mặc Khanh Vân, đương nhiên sẽ tin tưởng lời y nói. Hơn nữa con rắn đen quay đầu nhìn hắn một cái, thế mà lại gật đầu với hắn.

"Có thể, mang về nuôi đi". Phong Hàn nghĩ, hổ với rắn, chắc là đều có thể làm chút gì đó cho Mặc Khanh Vân, nếu không thì sao có thể vô duyên vô cớ gặp nhau, hắn còn là người từng trọng sinh thì chút chuyện lạ này cũng không có gì không thể chấp nhận.
Mặc Khanh Vân vừa nghe vậy thì vui vẻ, cười cười ôm chặt Phong Hàn. Tuy rằng y không hề nói cám ơn, nhưng động tác không tiếng động như vậy cũng là một loại cảm tạ với hắn rồi.

Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng Phù Ngọc Sơn: "Tham kiến Lục hoàng tử điện hạ, tham kiến ngũ công chúa điện hạ". Có lẽ là có ý muốn nhắc nhở Phong Hàn.

Phong Hàn nghe tiếng nhóm Phù Ngọc Sơn hành lễ quay đầu lại, Mặc Khanh Vân nhìn con rắn đen trên mặt đất, gật đầu cười với nó một cái, giống như hiểu ý của y, con rắn đen xoay người lùi về trốn trong bụi cỏ, yên lặng không một tiếng động.

Phong Nhạc Dật xuống ngựa đi về phía mấy người Phong Hàn, bên cạnh còn có một cô gái, Mặc Khanh Vân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy công chúa, đối với mấy anh em của Phong Hàn y đều biết, lúc trước đã từng điều tra qua.
"Xin chào tứ ca, tứ tẩu". Phong Nhạc Dật cười, chắp tay chào hỏi Phong Hàn và Mặc Khanh Vân.

Ngũ công chúa tên là Phong Tiêu Nghi, tuy là nữ tử, nhưng không có dáng vẻ yếu đuối như những cô gái tầm thường khác, cũng học theo bộ dáng của Phong Nhạc Dật chào hỏi Phong Hàn: "Xin chào tứ ca, xin chào tứ tẩu".

Phong Hàn gật đầu với hai người, "Sao hai người cùng đi ra ngoài vậy, người mang theo cũng quá ít rồi".

"Đa tạ tứ ca quan tâm, không có việc gì, người mang theo đã đủ nhiều rồi, tứ ca yên tâm đi". Phong Nhạc Dật thấy Phong Hàn không bởi vì bọn họ đến quầy rầy mà tức giận, ngược lại còn rất vui vẻ, nên lá gan cũng lớn hơn một ít.

"Tứ ca, có thể đi cùng hai người không?"

Phong Hàn định nhíu mày, nhưng vẫn giữ vẻ mặt như cũ: "Chúng ta chỉ tùy tiện đi dạo, vẫn chưa bắt đầu săn thú, đi theo cũng không thú vị, các người tự đi chơi đi".
Phong Nhạc Dật tưởng rằng Phong Hàn không nổi giận thì sẽ đồng ý, ai ngờ tứ ca của hắn lại không cần suy nghĩ đã cự tuyệt, nhưng lời Phong Hàn đã nói ra, Phong Nhạc Dật cũng nghĩ là không thể thu hồi, cũng không lấy cớ khác. Hắn chỉ muốn thân thiết hơn với tứ ca ngày, hiếm khi Phong Hàn ở lại Nhược Thành lâu như vậy, trước kia Phong Nhạc Dật rất sùng bái tứ ca, từ nhỏ đã hâm mộ hắn có thể ra trận gϊếŧ địch.

Mặc Khanh Vân thấy Phong Nhạc Dật hình như có chút khó xử, trong lòng dâng lên một chút không nỡ, cười cười kéo tay áo Phong Hàn.

"Vương gia, để Lục hoàng tử điện hạ đi cùng chúng ta đi. Chắc là điện hạ cũng không muốn săn thú, đi dạo một chút mà thôi".

Phong Nhạc Dật nghe lời Mặc Khanh Vân nói liền ngẩng đầu nhìn về phía y, vẻ mặt tươi cười gật đầu với tứ tẩu, quay đầu nhìn về phía Phong Hàn, lúc này Phong Hàn đang chăm chú nhìn Mặc Khanh Vân, bên trong ánh mắt lại có chút lay động. Phong Nhạc Dật im lặng một chút thì nghe Phong Hàn "Ừ" một tiếng đồng ý.
"Đa tạ tứ ca, đa tạ tứ tẩu". Phong Nhạc Dật tuy rằng trong lòng khiếp sợ, nhưng tóm lại đây là kết quả hắn mong muốn.

Phong Hàn quay đầu lại, khôi phục vẻ mặt vô cảm, nói: "Đi thôi". Nói xong nắm tay Mặc Khanh Vân lên ngựa. Mặc Khanh Vân biết con rắn đen kia vẫn đi theo bên cạnh họ, y có thể cảm giác được.

Mặc Khanh Vân ngồi phía trước Phong Hàn lâm vào trầm tư, nghĩ đến việc sau khi gả cho Phong Hàn, hình như dị năng của mình có chút biến hóa, lực cảm giác hình như mạnh hơn so với trước kia rất nhiều, chẳng lẽ dị năng của y đã tinh tiến sao?

Phong Hàn ôm lấy người trong ngực, cầm dây cương, hắn cũng không mở miệng, Phong Nhạc Dật bên cạnh đi theo cũng yên tĩnh không nói chuyện. Phong Tiêu Nghi có chút không vui, không biết Phong Nhạc Dật vì sao lại muốn đi cùng Phong Hàn, cô và tứ ca này không quen thuộc, trong lòng cũng có chút sợ hãi luôn mặt luôn lạnh băng của Phong Hàn.
Vì có hai người đi theo nên Mặc Khanh Vân cũng không nói nhiều, y muốn tâm sự với Phong Hàn mấy phỏng đoán về dị năng, bây giờ chỉ có thể nhìn trái nhìn phải, thật sự thành du ngoạn luôn.

"Vương gia, về sau chúng ta có cơ hội đi khắp nơi không?" Mặc Khanh Vân tựa vào ngực Phong Hàn, nhỏ giọng hỏi.

Phong Hàn nhìn con đường phía trước, cong cong môi, một tay vuốt ve tay Mặc Khanh Vân đặt phía trước; "Có, sẽ có".

Lời Phong Hàn đã nói là một không hai, Mặc Khanh Vân cũng càng thêm thoải mái, trong lòng yên lặng chờ mong một ngày kia đến.

Hai người không xem ai ra gì thoải mái trò chuyện với nhau, Phong Nhạc Dật không nghe rõ hai người nói gì, nhưng bầu không khí bên kia ấm áp hơn rất nhiều. Hắn vậy mà chưa từng nghĩ đến tứ ca còn có một mặt như vậy, lúc trước luôn đứng nhìn tứ ca từ xa, đối với mọi người, mọi chuyện đều chưa từng có biểu tình tươi cười. Lúc Phong Hàn trước mặt Mặc Khanh Vân, tuy cũng không cười nhưng làm cho người ta có thể cảm nhận được tâm tình của hắn đang rất vui vẻ.
Phong Tiêu Nghi có chút chướng mắt đối với dáng vẻ dính người của hai người phía trước. Tuy rằng cô không thích tứ ca này, nhưng cưới nam thê còn vui vẻ tiếp nhận như vậy, cô có chút khinh thường Phong Hàn, lúc trước luôn nghe đến uy danh của Phong Hàn, bây giờ xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi.

Cuối cùng đoàn người cũng trở về doanh địa, không có thu hoạch gì, giống như hôm qua chỉ là một ít hoẵng con hay thỏ linh tình gì đó mà thôi.

Buổi tối, mấy người Phong Hàn vẫn ở tại doanh trướng này, Phong Nhạc Dật cũng vậy.

# Hết chương 43

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi