TRỌNG SINH CHI ĐỘC SỦNG HOÀNG HẬU

Phong Hàn cũng không tránh Phong Nhạc Dật, dẫn Mặc Khanh Vân đi đón hổ nhỏ về doanh trướng của bọn họ, trước khi đi lại dặn dò Dịch Tư Nguyên nghỉ ngơi cho tốt.

Phong Nhạc Dật trở về doanh trướng của Phong Hàn rồi mới được hỏi đến: "Lục đệ đến đây vì chuyện gì, đệ không phải đi cùng đến hành cung sao, vì sao lại trở về rồi".

"Tứ ca, cũng không có chuyện gì, chỉ là đệ muốn thử ở lại bên trong doanh trướng nên đã xin phép phụ hoàng". Phong Nhạc Dật có chút ngại ngùng trả lời.

Phong Hàn gật đầu nhìn Phong Nhạc Dật: "Ừ, muốn xem thì ở lại đi, đã sắp xếp ổn thỏa chưa, nhưng ở tại doanh trướng bên này cũng cần phải chú ý việc thủ vệ".

"Đây chẳng phải đến nhờ cậy tứ ca đây sao".

Phong Hàn cũng không có ý kiến gì đối với việc Phong Nhạc Dật không thèm khách khí, gọi: "Ngọc Sơn".


Phù Ngọc Sơn nghe tiếng liền vội vàng tới: "Vương gia".

"Sắp xếp doanh trướng cho Lục hoàng tử, tăng mạnh thủ vệ".

"Vâng!"

Phù Ngọc Sơn được phân phó liền lập tức ra ngoài sắp xếp, không lâu sau trở lại bẩm báo đã sắp xếp xong.

Phong Nhạc Dật cười nhìn Phù Ngọc Sơn đang cúi đầu trả lời: "Người của Tứ ca thật lợi hại, làm chuyện gì cũng nhìn đều rất ổn thỏa".

"Chỉ là việc nhỏ thôi, đi nghỉ ngơi đi". Phong Hàn cũng không trò chuyện quá nhiều với Phong Nhạc Dật, đối với hắn cũng cần chút thời gian để quan sát.

Phong Nhạc Dật vội vàng đứng dậy tạm biệt: "Quấy rầy tứ ca tứ tẩu nghỉ ngơi, đệ cáo lui trước".

Phong Hàn và Mặc Khanh Vân đều gật đầu, chỉ có Mặc Khanh Vân mang ý cười, còn Phong Hàn thì vẻ mặt không có biểu tình gì, nhìn không ra tâm tình. Phong Nhạc Dật cũng đã quen tứ ca như vậy, cười nói theo Phong Nhạc Dật lui xuống.


Mặc Khanh Vân nhìn người rời đi rồi mới ngồi gần Phong Hàn thêm một chút: "Vương gia, con người của Lục hoàng tử xem cũng không tệ lắm".

Phong Hàn cũng không phản bác cách nói của Mặc Khanh Vân: "Lục đệ nhỏ tuổi, tuy tính cách hoạt bát nhưng làm việc cũng khá ổn trọng".

"Sao chỉ là khá ổn trọng, em thấy cậu ấy ổn trọng quá đấy chứ". Mặc Khanh Vân cười cảm thán một câu.

Phong Hàn cầm lấy tay Mặc Khanh Vân, trả lời: "Sinh ở trong hoàng gia, tự nhiên không giống như con cái gia đình bình thường, tâm tư đều rất nặng, như Tư Nguyên vậy mới tốt".

Mặc Khanh Vân biết Phong Hàn đang khích lệ Dịch Tư Nguyên, nhưng theo y thì người ổn trọng vẫn tốt hơn: "Em cứ sợ Tư Nguyên vô ý chọc giận người quyền quý, càng hy vọng nội tâm nó sâu sắc hơn một chút".

Phong Hàn lắc đầu: "Khanh Vân lo lắng nhiều rồi, ta biết em nghĩ gì, đưa nó về vương phủ mới là sự lựa chọn chính xác. Nếu để nó bên ngoài, em trước sau gì sẽ càng thêm lo lắng. Yên tâm đi, đứa bé Tư Nguyên kia vẫn biết nặng nhẹ, hơn nữa nếu vạn nhất xảy ra chuyện, cũng có ta che chở".


Phong Hàn vuốt ve bàn tay nhỏ của Mặc Khanh Vân, nói: "Người thân của Khanh Vân cũng là người thân của ta, ta sẽ giúp em bảo vệ bọn họ chu toàn".

Mặc Khanh Vân nhịn không được ngọt ngào trong lòng, tựa vào ngực Phong Hàn: "Đa tạ Vương gia".

"Không phải đã nói rằng không cho em nói lời cảm tạ sao".

Mặc Khanh Vân khẽ cười ra tiếng: "Khanh Vân sai rồi".

Phong Hàn ở góc độ Mặc Khanh Vân không nhìn thấy cũng nhịn không được cong cong khóe môi, "Khanh Vân, rửa mặt nghỉ ngơi đi. Ngày mai không giống lúc ở nhà, phải dậy sớm một chút".

Mặc Khanh Vân đồng ý, cùng với Phong Hàn rửa mặt. Đây là lần đầu tiên Mặc Khanh Vân qua đêm trong doanh trướng, hơn nữa ban ngày ngủ hơi nhiều, lúc này không có một chút buồn ngủ.

Phong Hàn ôm người nằm trên giường, biết Mặc Khanh Vân vẫn chưa ngủ: "Chúng ta tâm sự một chút, có lẽ dễ buồn ngủ hơn".
"Trò chuyện về cái gì?". Mặc Khanh Vân một tay đặt trên ngực Phong Hàn, gối lên khuỷu tay Phong Hàn mà nhìn hắn, tuy rằng không rõ lắm chỉ thấy được hình dáng mơ hồ.

"Khanh Vân có thể nói với ta về cha mẹ của em không?". Phong Hàn không phải muốn khơi lại chuyện đau lòng của Mặc Khanh Vân, nhưng thật sự hắn muốn biết càng nhiều hơn về Mặc Khanh Vân.

Mặc Khanh Vân im lặng một lát, nói: "Mẹ em....."

Phong Hàn lặng lẽ chờ Mặc Khanh Vân mở miệng lần nữa, tay đang ôm người cũng không tự giác sờ sờ Mặc Khanh Vân tỏ vẻ an ủi.

"Cha của em là Mặc Tử Chân, mẹ là Mật Kim Vũ, bọn họ đều là người đặc biệt dịu dàng, võ công của cha em rất giỏi, văn chương cũng tốt. Mẹ em thì đa tài đa nghệ, bọn họ đều là những người đặc biệt tốt".

Mặc Khanh Vân nhỏ giọng tưởng niệm, muốn dùng từ đặc biệt đặc biệt tốt khẳng định lời của mình. Phong Hàn cảm thấy chua xót, lại cảm thấy Khanh Vân vô cùng ngoan ngoãn, nghiêng qua ôm người vào lòng.
"Ừm, bọn họ chắc chắn đặc biệt tốt".

"Vâng, đặc biệt tốt".

Khóe miệng Phong Hàn cong cong, hôn lên môi Mặc Khanh Vân một cái: "Cái tên Khanh Vân của em rất đẹp, nếu mây không phải mây, khói không phải khói, âm âm u u, vắng vẻ đìu hiu, gọi là Khanh Vân thì em chắc chắn là bảo vật của bọn họ".

Mặc Khanh Vân dịu đầu vào ngực Phong Hàn, trong lòng ê ẩm, nhưng lại vì có thể tâm sự với người mình yêu thương mà vui vẻ.

Hai người trò chuyện với nhau, trong bất tri bất giác chậm rãi chìm vào trong giấc ngủ. Trong lúc mơ màng trên môi Mặc Khanh Vân lại còn mang theo một tia ý cười.

# Hết chương 42

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi