TRỌNG SINH CHI GIẢ THẾ TỬ CHÂN PHÒ MÃ

Chương 28: Ngàn cân treo sợi tóc
"Gào~~~"
Tiếng gầm đột nhiên truyền đến khiến Lạc Tử Phong và Cảnh Dung chấn động, trước mắt trong phạm vi tầm nhìn của các nàng xuất hiện một con gấu đen trưởng thành cao một thước tám. Đùa gì thế, thì ra mấy làn mưa tên lúc nãy không phải là không có mục đích gì, mà là thừa dịp gấu đen chưa đến nên tùy tiện bắn ra vài mũi trước. Không bắn thì thôi, đã bắn thì có lời lớn như vậy sao? Lần này Lạc Tử Phong và Cảnh Dung lần đầu tiên nếm được tư vị tuyệt vọng. Cái gì vậy, là gấu đen đó a! Lúc này hẳn là nhóm sát thủ đã rời đi, để cho các nàng chết trong tay gấu đen có vẻ là lựa chọn tốt nhất. Mà cái mạng nhỏ của bọn họ cũng được bảo toàn, mà nếu sự việc bại lộ thì cũng sẽ truy cứu theo phương diện ám sát. Thời cơ con gấu đen này xuất hiện cũng thật đúng là....
"Ta.... ta sẽ bảo vệ nàng", Lạc Tử Phong một bên cảnh giác con gấu đen còn cách năm mươi thước, một bên cho Cảnh Dung một nụ cười trấn an. Nhưng mà tình cảnh như vậy thì làm sao có thể an tâm được đây? Tay không tấc sắt đấu với gấu đen sao? Lạc Tử Phong không biết Cảnh Dung được mình bảo vệ sau lưng có vẻ mặt thế nào, thế nhưng đại khái cũng hoảng sợ như nàng đi. Ở trong rừng sâu nguy cơ tứ phía này, ở trước mắt thợ săn nguyên thủy nhất, bất kì ai cũng sẽ yếu đuối sợ sệt không phải sao? Cảnh Dung nhỏ hơn nàng ba tuổi, vẫn luôn ở trong hoàng cung hưởng thụ cẩm y ngọc thực, có thế nào cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày gặp được dã thú hung mãnh như vậy. Chí ít, chí ít nàng đã từng vì hái thuốc mà đi qua nhiều nơi hung hiểm, chí ít nàng lớn hơn Cảnh Dung ba tuổi, cho dù không có phần thắng thì nàng cũng nên làm như thế, đem người yếu ớt nhu nhược hơn mình bảo vệ ở phía sau.
"Bảo vệ tốt chính ngươi là được rồi".
Nằm ngoài dự liệu của Lạc Tử Phong, giọng nói truyền đến từ phía sau không hoảng không loạn. Đây là loại bình tĩnh như thế nào chứ? Vừa đối mặt với sát thủ bốn phía, bây giờ phải đối mặt với dã thú hung mãnh như thế, thiếu nữ rõ ràng nhỏ hơn nàng ba tuổi thế nhưng lại có thể bình tĩnh hơn nàng nhiều, trái lại chính nàng, thực sự quá mất mặt.
"Bây giờ ngươi trước tiên đọ sức với gấu đen, yên tâm, có ta ở phía sau ngươi, gặp nguy hiểm ta sẽ giúp ngươi tránh thoát". Cảnh Dung nhỏ giọng nói sau lưng Lạc Tử Phong, "Tận lực duy trì hô hấp đều đặn, cũng không cần tiết lộ quá nhiều sát khí. Con gấu này có vẻ không được bình thường".
Không bình thường? Lạc Tử Phong nhìn về phía con gấu, đối phương tựa hồ chỉ gào thét về một phía, sự chú ý không đặt trên người các nàng. Mà tiếng gào của gấu đen tất nhiên cũng truyền ra bên ngoài, chẳng bao lâu nữa mọi người sẽ nghe tiếng mà đến. Đúng, không sai, chỉ cần cẩn thận từng li từng tí không hấp dẫn sự chú ý của gấu đen, đợi cứu viện đến liền có thể dễ dàng giải quyết mọi chuyện.
Quả nhiên, vừa mới qua một khắc thì gấu đen vẫn chưa phát hiện Lạc Tử Phong và Cảnh Dung bên này. Thấy tình hình này, thần kinh căng thẳng của Lạc Tử Phong cuối cùng cũng có chút thả lỏng, nhưng mà sắc mặt của Cảnh Dung đứng sau nàng lại càng thêm nặng nề. Một con gấu đen đang nổi giận như vậy, nếu không phát hiện thấy các nàng thì tốt, còn nếu như phát hiện.... Vừa nghĩ đến tình huống có thể xảy ra, Cảnh Dung liền nhịn không được mà run rẩy, cho dù bên ngoài có trấn định thế nào đi nữa thì cũng vẫn sẽ sợ. Thật sự có chút chán ghét bản thân yếu đuối như vậy.
Nhà dột còn gặp mưa chính là nói tình cảnh bây giờ của Lạc Tử Phong và Cảnh Dung. Tại sao ngay vào lúc này lại xuất hiện một con quạ từ phía gấu đen xẹt bay về hướng này, ngay vị trí của Lạc Tử Phong và Cảnh Dung. Nhìn thấy con quạ có thể bay lượn tự do như vậy Cảnh Dung liền biết lúc sát thủ rời đi thì trận pháp cũng đã được mở. Buồn cười chính là các nàng còn đứng ngốc ở nơi này, cầu khẩn con gấu đen cách đó không xa không phát hiện ra các nàng. Đã sớm nên chạy, nhưng mà bây giờ có vẻ đã chậm, gấu đen đã thành công phát hiện ra các nàng.
"Đừng... đừng sợ....".
Cảnh Dung đứng sau lưng Lạc Tử Phong, một đôi hồng mâu thu hết bóng lưng run rẩy của đối phương vào đáy mắt. Thực đúng là ngu ngốc, rõ ràng chính mình cũng sợ muốn chết, lại còn bảo nàng đừng sợ. Rõ ràng là thân thể gầy yếu như vậy, nhưng lại vọng tưởng có thể ngăn cách nàng và gấu đen sao?
Lạc Tử Phong, nên nói ngươi quá thiện lương, hay là nói ngươi quá ngu ngốc đây? Hay là đây chính là vận mệnh, những người ở bên cạnh nàng cuối cùng cũng chịu nguyền rủa bị liên lụy. Lạc Tử Phong, sao ngươi lại không chịu hiểu chứ? Vào ngay lúc này, bỏ rơi nàng, một mình chạy đi không phải là sự lựa chọn tốt nhất sao?
Những câu nói này Cảnh Dung tất nhiên không nói ra được, là không đành lòng từ chối tâm ý bảo vệ của đối phương, hoặc là.... ích kỉ. Ích kỉ không muốn để người này rời đi, ích kỉ muốn trốn sau lưng người vẫn chưa kịp trở thành người thân của nàng, ích kỉ không muốn một mình đối mặt với hung hiểm này....
Từ sau khi gấu đen phát hiện xung quanh chỉ còn sự tồn tại của hai người thì nó liền chuyển sự chú ý lên hai người Lạc Tử Phong. Mặc dù cách năm mươi bước đi bộ thì Lạc Tử Phong đứng đằng xa vẫn có thể cảm nhận được trực diện cuồng bạo và sát khí mà đối phương truyền đến. Con gấu đen này đang rất tức giận, mà nàng và Cảnh Dung lại đúng thời điểm này đụng phải nó. Lạc Tử Phong rất muốn phát huy tài ăn nói của mình để làm đối phương nguôi giận, thế nhưng nàng biết rõ bây giờ thứ nàng đang đối mặt chính là một con vật thú tính, một con gấu đen nghe không hiểu tiếng người, cũng không có tư duy nhân loại như nàng. Ý nghĩ không thiết thực như vậy vẫn nên thôi đi.
"Đến rồi, Công chúa, cố gắng trốn sau lưng ta, ta nhất định đánh gục nó".
Chẳng biết từ lúc nào mà Lạc Tử Phong đã ngừng run rẩy, Cảnh Dung đứng đằng sau hoàn toàn có thể tưởng tượng được vẻ mặt kiên định của người này. Giống như ngày đó các nàng thảo luận chuyện cưỡi ngựa bắn cung. Cảnh Dung không rõ, Lạc Tử Phong vì thứ gì mà có thể kiên định như vậy?
Kì thực suy nghĩ của Lạc Tử Phong rất đơn giản, nàng là con người, mà đối phương có mạnh mẽ đến đâu thì cũng là là súc sinh, sự chênh lệch sức mạnh có thể bù đắp được, thí dụ như nàng có thể dùng đến trí tuệ.
Sau khi gấu đen phát hiện thấy Lạc Tử Phong và Cảnh Dung thì liền xông lên phát động tấn công về phía hai người. Có điều chỉ trong khoảng cách ngắn, lại đối mặt với công kích mãnh liệt của gấu đen, Lạc Tử Phong một bên bảo vệ Cảnh Dung, một bên tránh né những chưởng lực thâm hậu mạnh mẽ kia cũng có chút vất vả. Thế nhưng nàng không thể lùi bước, tình huống bây giờ như vậy, lùi bước chính là tự sát, chuyện ngu xuẩn như vậy đời này sao nàng có thể làm lại một lần nữa? Nhân sinh nàng nhặt được này mới trải qua tám năm, tuyệt đối không thể từ bỏ chính mình như thế.
Nói cho cùng, mặc dù công kích của gấu đen rất kinh hoàng, nhưng cũng chỉ là lung tung vung vẩy hai bàn tay trên không trung, nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là nhe hàm răng sắc nhọn dữ tợn kia ra. Đối với công kích ngu ngốc này, cách né tránh của Lạc Tử Phong thay đổi nhiều kiểu, cũng may từ nhỏ đã thường xuyên lên núi hái thuốc luyện được một thân linh hoạt dẻo dai, cho nên qua một lúc mà nàng vẫn chưa bị gấu đen đánh trúng. Đùa gì vậy, nếu như bị gấu đen cho một bạt tai lên người thì....
Đây thực sự đúng là trò chơi thợ săn trở thành mồi săn đáng buồn cười, Lạc Tử Phong dưới công kích của gấu đen chỉ có thể bất đắc dĩ tránh né, nhìn như thành thạo điêu luyện, kì thực rơi vào trong mắt một con gấu đen có kinh nghiệm săn thú chuyên nghiệp thì chỉ là trò đùa. Thì ra trong lúc vô tình Lạc Tử Phong và Cảnh Dung đã bị gấu đến công kích lùi đến dưới một tàng cây có hình dạng kì lạ. Cây này to đến ba người ôm không hết, bên dưới thân cây sát đất bị đục thành một lỗ hổng lớn cao hơn thân người bình thường, mà Lạc Tử Phong và Cảnh Dung bị công kích của đối phương bức lui đi vào hốc cây này. Lúc Lạc Tử Phong phát hiện lúc gấu đen lần nữa vung tay đến thì nàng dĩ nhiên đã không thể lùi được nữa, hai bên đều bị thân cây che chắn, nếu thật sự muốn né thì Cảnh Dung vẫn luôn được nàng bảo vệ sau lưng sẽ bại lộ trong công kích của gấu đen. Nếu như vậy, chẳng phải lời lúc nãy nàng nói sẽ bảo vệ đối phương sẽ trở thành lời nói suông sao?
Không có thời gian để suy nghĩ nếu bây giờ mình không động đậy, một mực bảo vệ Cảnh Dung thì sẽ có hậu quả gì, Lạc Tử Phong chỉ biết, nếu đã như vậy thì dựa vào bản năng cầu sinh của nàng thì cũng sẽ sống sót. Bây giờ nàng chỉ có thể lừa gạt chính mình, chỉ là nhận một chưởng của gấu đen thôi, không có gì ghê gớm. Cuối cùng, nàng thậm chí còn nhắm hai mắt lại, mục đích chỉ là không muốn nhìn thấy bàn tay to lớn của gấu đen đang hướng về phía ngực mình....
Không hề có đau đớn như trong tưởng tượng, mùi máu tanh nồng nặc tản ra trước ngực Lạc Tử Phong, khiến cho Lạc Tử Phong nghi hoặc mở mắt, nhìn thấy chính là những nhánh cây xanh ngắt cùng với mảnh trời màu xanh dương. Nàng đã được cứu, được chính Cảnh Dung mình luôn bảo vệ cứu. Ngay thời khắc ngàn cây treo sợi tóc, hai tay Cảnh Dung đã che chắn trước ngực nàng, dùng sức mạnh bản thân ngã mạnh về phía thân cây đã khô héo đến đáng thương, sau đó thành công làm phá tan nó. Giờ phút này hai người bọn họ đang ngã trên mặt đất ở phía bên kia thân cây, cách gấu đen chỉ một cái gốc cây. Mà Cảnh Dung bởi vì hành động như vậy mà bị bàn tay của gấu đen làm bị thương, mùi máu tanh nàng nghe được lúc nãy chính là từ cánh tay bị thương của Cảnh Dung.
Quả nhiên vẫn đánh không lại, tay không căn bản không phải là đối thủ của gấu đen, Lạc Tử Phong cuống quýt bò khỏi mặt đất, kéo Cảnh Dung bị mình đặt dưới thân đứng lên. Cánh tay người này đã bị một trảo của gấu đen cào sâu đến thấy xương, vết máu đau nhức hai mắt của nàng. Rõ ràng đã nói phải bảo vệ đối phương, quay đầu lại còn để đối phương bảo vệ mình, còn hại Cảnh Dung bị thương nặng như vậy.... Nhưng mà bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, con gấu đen sau khi thất bại đã muốn đi xuyên qua hốc cây tiến về phía các nàng. Quả nhiên là súc sinh ngu dốt, thấy các nàng thoát ra từ hốc cây liền muốn đi qua nó để tiếp tục công kích. Cũng không nhìn thử cái cây này to thế nào, muốn phá nát nó là có thể phá sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi