TRỌNG SINH CHI GIẢ THẾ TỬ CHÂN PHÒ MÃ



Chương 44: Giai nhân trêu đùa
"Vai tựa vót thành, eo như được bó, cổ gáy thon dài, da ngần hé lộ(1)". Bốn câu thơ này quả thực được đo ni đóng giày cho Cảnh Dung lúc này. Lạc Tử Phong ngồi sau lưng Cảnh Dung, nghiêng người lắng tai nghe giai điệu tươi đẹp từ đôi bàn tay trắng nõn của đối phương, đôi mắt dần hiện ra vẻ mê ly. Ý trung nhân uyển chuyển như vậy, sao có thể không say mê chứ? Bỗng nhiên nhớ đến trước đây mình từ vì Thạch Vân Phi mà hiện ra ánh mắt mê đắm như vậy, Lạc Tử Phong vội vàng lắc đầu đẩy hình dáng người kia ra khỏi não. Nếu mê luyến phải một kẻ như Thạch Vân Phi thì nàng tình nguyện cả kinh thành này chỉ có một mình nàng biết được vẻ đẹp của Cảnh Dung.
Canh Dung ngồi chơi đàn cổ quay lưng lại với Lạc Tử Phong nhưng không hề có dáng vẻ hưởng thụ như người kia, chạm nhẹ lên dây đàn, ngay cả ngón tay dĩ nhiên cũng có chút không nghe lời mà hơi run lên, Long Diên hương an thần phảng phất trong mũi cũng bắt đầu không có tác dụng, "tinh" một tiếng, một khúc chưa hoàn đã im bặt, đứng dậy khỏi ghế đá, xoay người, ánh mắt trách cứ cùng sự si mê trong mắt đối phương không hẹn mà gặp, chỉ thoáng chốc đã có đôi giai nhân đỏ mặt.
"Công chúa, nô tì đi pha trà". Thanh Nhi lấy tay che ý cười bên miệng, không chờ Cảnh Dung đồng ý đã chạy như trốn, để lại hai người đỏ mặt đứng trong lương đình không biết mở miệng thế nào.
Lạc Tử Phong tất nhiên phát hiện ánh mắt trách cứ mà Cảnh Dung ném tới, tuy không biết mình làm sai cái gi, thế nhưng cũng buồn bã lên tiếng hỏi: "Là ta quấy rầy nhã hứng đánh đàn của nàng sao?". Ngoài chuyện này ra, nàng thật sự không nghĩ ra thứ gì khác.
"Đánh đàn coi trọng tâm tình ôn hòa, sự xuất hiện của ngươi như hòn đá nhỏ khuấy động mặt hồ yên tĩnh, cái này bảo ta làm sao tiếp tục được nữa?". Lời vừa nói ra, trên mặt Cảnh Dung nhiễm thêm một vệt diễm sắc, tầm mắt không nhìn đến Lạc Tử Phong nữa. Nàng vừa nói cái gì vậy a, đây không phải cho thấy tâm tình như mặt hồ của mình bị đánh vỡ chỉ bởi vì người này xuất hiện sao? Lời nói không kiềm chế như vậy sao nàng có thể nói ra, bây giờ chỉ có thể cầu mong đối phương không cần nghĩ sâu xa hơn mà thôi.
Lạc Tử Phong nghe được cũng rất đả kích, thật là bởi vì sự xuất hiện của mình khiến mà tiếng đàn không thể nào tiếp tục sao? Giọng nói áy náy liền truyền vào trong tai Cảnh Dung: "Đều là ta sai, ta... Vậy thì ta rời đi". Tuy rằng rất không cam tâm nhưng vẫn không thể cứ quấy nhiễu người ta được.
"Đợi đã....". Người này cứ định rời đi như vậy sao? Cảnh Dung tức giận đối phương không chỉ trì độn mà còn cực kì ngu ngốc, chẳng lẽ không biết đối với việc nàng đến đây, trong lòng mình rất vui mừng sao?
"Hôm nay Tử Phong đến đây không phải chỉ để quấy rối ta đánh đàn thôi chứ?".
Nghe lời này của Cảnh Dung bề ngoài thì trách cứ mình, kì thực là muốn giữ mình lại, Lạc Tử Phong nhất thời vui vẻ tít mắt: "Đương nhiên không phải, hôm nay ta đến một là muốn vấn an thương thế của Cảnh Dung, hai là muốn hẹn nàng ba ngày sau đến Văn Khúc các tụ tập. Ở phủ nha Lễ bộ ta kết giao được một hảo bằng hữu, muốn để nàng làm quen". Nói đến đây, sắc mặt Lạc Tử Phong khẽ chuyển hồng nhìn cây trâm mới được cài trên tóc Cảnh Dung, đây là chuyện thứ ba, thế nhưng đã tìm được rồi, vậy thì không cần nói nữa.
Cảnh Dung nhìn Lạc Tử Phong vừa nói muốn dẫn mình đi gặp hảo bằng hữu thì liền đỏ mặt, trong giọng nói tràn đầy không xác định: "Hảo bằng hữu?".
Lạc Tử Phong gật đầu, "Là người phụ trách Thanh sử ty, La Khải Văn, cũng là con trai độc nhất của Hàn Lâm đại học sĩ La Lập Thành. Ba ngày sau chính là lễ gia quan của hắn, vừa vặn lại là tuần hưu, nếu Công chúa không bận gì, chúng ta có thể cùng tham gia được không?".
"Được". Cảnh Dung mỉm cười đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn cực kì hiếu kì với La Khải Văn mà Lạc Tử Phong xưng là bạn tốt. Nàng ngược lại muốn nhìn xem người này là thần thánh phương nào, khiến cho Lạc Tử Phong mới đi làm ở Lễ bộ được vài ngày đã nhận làm hảo bằng hữu.
"Vậy giờ Thìn ba ngày sau ta ở cổng cung chờ nàng". Lạc Tử Phong vui vẻ nói thời gian mình đã định.
Âm điệu Cảnh Dung hơi nâng lên: "Giờ Thìn? Không phải lễ gia quan đến buổi trưa mới bắt đầu sao? Đi sớm như vậy là muốn làm gì?".
"Cái này, ta định cùng nàng đi dạo quanh kinh thành một chuyến. Đến kinh thành đã hơn một tháng, ta còn chưa thật sự đi dạo lần nào, Cảnh Dung sẽ không phải không đồng ý chứ?". Nói lời này, Lạc Tử Phong thấp thỏm mà cẩn thận, ánh mắt để lộ tín hiệu cầu xin đối phương, Cảnh Dung nhìn vào mắt mà cảm thấy rất buồn cười.
Cảnh Dung bày ra vẻ mặt buồn bã nói rằng: "Tất nhiên là đồng ý, chỉ là ta cũng rất ít khi đi dạo ở đường phố kinh thành, vì vậy đến lúc đó có thể sẽ khiến Tử Phong thất vọng rồi".
"Tuyệt đối không thất vọng, nếu Cảnh Dung cũng rất ít đi, như vậy vừa vặn ngày đó chúng ta có thể đi dạo vui vẻ một chuyến cũng không tệ". Cảnh Dung đồng ý đối với Lạc Tử Phong là tin tức vô cùng tốt, mà biết được Cảnh Dung rất ít khi đi dạo kinh thành cũng khiến Lạc Tử Phong vui mừng nhảy nhót. Nếu như vậy thì các nàng liền có thể thỏa thích đi với nhau, không phải sao?
Nhìn dáng vẻ hài lòng của Lạc Tử Phong, tâm tình của Cảnh Dung cũng tốt lên, sau đó, hồng mâu lưu chuyển, nói lời ẩn ý: "Hình như Tử Phong còn có chuyện gì chưa nói, thí dụ như cây trâm trên tóc của ta".
"Cái này, cái này chính là tặng cho Cảnh Dung a, hôm qua ta tìm không thấy, bây giờ đến tay nàng ta cũng yên tâm rồi". Lạc Tử Phong tất nhiên biết lời này của Cảnh Dung có ý gì, nàng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ qua loa vấn đề này.
Nhưng mà, vấn đề đã đưa ra, trước khi có câu trả lời thỏa mãn Cảnh Dung sao có thể buông tha. Nhưng mà đối phương rõ ràng không muốn nói đến nó, vậy thì nàng có nên ép hỏi hay không đây?
"Thật sao? Ta còn tưởng rằng lễ vật này có ngụ ý đặc biệt gì mới cài nó lên, nếu chỉ là một lễ vật thông thường vậy thì ta vẫn nên cài cây trâm năm đó Vương tử Hung Nô tặng cho ta sẽ tốt hơn. Dù sao, Vương tử Hung Nô cũng dùng nó để biểu thị tình cảm hâm mộ với ta nha~", ngữ khí của Cảnh Dung khá thất vọng nói.
Lại đánh đồng lễ vật của nàng với Vương tử Hung Nô không biết từ đâu tới, âm lượng của Lạc Tử Phong đề cao biểu lộ sự bất mãn giờ phút này của nàng: "Mới không phải là lễ vật thông thường, ngụ ý của nó so với tình cảm quý mến của Vương tử Hung Nô còn tốt hơn gấp trăm lần".
"Vậy rốt cuộc nó có ngụ ý như thế nào?".
"Thủ hộ, ta muốn thủ hộ nàng cả đời!". Gần như là gào lên, Lạc Tử Phong cứ như vậy đem lời trong lòng rống ra, chỉ chốc lát sau nàng liền nhìn thấy ý cười không thể giấu trên mặt Cảnh Dung, thế này mới biết mình trúng kế khích tướng rồi, có chút bất đắc dĩ bĩu môi: "Bây giờ nàng cũng biết rồi, sau này dù không dùng vật ta đưa thì cũng không cho phép dùng trâm cài tóc của Vương tử Hung Nô đó".
"Tử Phong thật là bá đạo". Cảnh Dung bĩu môi lấy làm bất mãn, tiến lên trước vài bước, đứng trước mặt Lạc Tử Phong, hơi nhón chân lên, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Trâm cài năm đó Vương tử Hung Nô tặng ta cũng không có nhận, vì vậy Tử Phong không cần lo lắng. Sau này ta chỉ cài trâm của ngươi tặng thôi, được không?".
"........". Lạc Tử Phong suýt nữa theo phản xạ định trả lời một chữ "tốt", khí tức thơm tho của giai nhân một hồi rồi một hồi thổi vào tai nàng, suýt chút nữa cứ như vậy bị gạt rồi. Nói nửa ngày, trâm cài tóc của Vương tử Hung Nô gì đó không hề tồn tại, mà nàng lại bị thứ không tồn tại này làm cho tức giận, có điều, hình như Cảnh Dung đứng quá gần, có chút ngứa....
"Nàng muốn cài cái nào thì cứ cài, ta không bá đạo như vậy". Lạc Tử Phong hơi nghiêng đầu, tách lỗ tai của mình khỏi hơi thở của Cảnh Dung, lỗ tai đỏ như máu đã bán đứng sự xấu hổ lúc này của nàng.
"Ha hả, nói một đằng làm một nẻo". Cảnh Dung lui về khoảng cách bình thường, trên mặt còn mang theo ý cười chưa tan, "Xem ra Tử Phong không thể uống trà Thanh Nhi pha rồi, sắp đến giờ đóng cổng cung rồi".
"Sao lại nhanh như vậy....". Lạc Tử Phong nhìn mặt trời dần lặn về phía tây, nhận mệnh chắp tay cáo từ: "Cảnh Dung, ta đi trước, giờ Thìn ba ngày sau ta ở trước cổng cung chờ nàng" .
Cảnh Dung gật đầu: "Ta sẽ nhớ, ngươi mau mau đi thôi, nếu qua thời gian đóng cổng, ngươi có thể phải qua đêm trong cung đấy". Nói đến qua đêm, sắc mặt Cảnh Dung khẽ chuyển hồng, "Dù sao chúng ta vẫn chưa thành thân, truyền ra ngoài đối với ngươi hay ta đều không tốt".
"Ừ". Lạc Tử Phong nghe vậy gật mạnh đầu, sau đó vội vã rời đi, mãi đến khi ra khỏi hoàng cung thì nàng mới hậu tri hậu giác nhớ lại câu nói cuối cùng của Cảnh Dung. Đếm không hết đây là lần đỏ mặt thứ mấy trong hôm nay, giơ tay vuốt ve gò má nóng hổi của mình, Lạc Tử Phong lầm bầm: "Gần đây chắc là sinh bệnh rồi".
Tuần hưu ba ngày sau đúng hạn mà đến, Lạc Tử Phong vẫn như thường ngày, thức dậy vào giờ Mão, chỉ là hôm nay không phải đến phủ nha Lễ bộ mà là đến hoàng cung xa hơn chờ giai nhân xuất hiện.
Vừa đến giờ Thìn, Lạc Tử Phong liền cưỡi ngựa xuất hiện ở cổng hoàng cung, chỉ chốc lát sau, Cảnh Dung một thân tố y trắng thuần dẫn theo Thanh Nhi một thân y phục cung nữ hồng nhạt cùng xuất hiện. Người kia nghiêng đầu dặn dò Thanh Nhi vài câu, Lạc Tử Phong liền thấy Thanh Nhi gật đầu rời đi.
Nhìn Lạc Tử Phong dắt ngựa đứng ngoài cổng cung, ngữ khí Cảnh Dung mang theo xin lỗi: "Tử Phong, chờ lâu lắm rồi sao?".
Lạc Tử Phong lắc đầu: "Không lâu, ta cũng chỉ mới đến thôi, ừm, đây là lần đầu tiên thấy nàng mặc thường phục, nói như thế nào nhỉ? Rất đẹp!".
"Hôm nay Tử Phong cũng rất tuấn lãng", Cảnh Dung đưa mắt nhìn con ngựa đứng bên cạnh tử phong, "Đi dạo phố còn phải dẫn theo ngựa sao?".
"Nó sao?". Lạc Tử Phong xoay người vỗ vỗ con ngựa, "Bởi vì Tương Vương phủ cách hoàng cung khá xa, vì không muốn để nàng đợi lâu nên ta mới cưỡi ngựa đến, bây giờ ngược lại thật sự thành phiền toái....".
"Để Ngự lâm quân tạm thời dắt đến chuồng ngựa hoàng gia đi, đến lúc quay về ta lại để bọn họ dẫn đến, được không?".
"Như vậy cũng được".
Cứ như vậy, giao ngựa cho Tạ tướng quân phụ trách thủ vệ hoàng cung hôm nay, Lạc Tử Phong cùng Cảnh Dung sóng vai cùng đi dạo phố. Thời gian đến quan lễ của La Khải Văn còn hai canh giờ, đủ cho các nàng đi dạo một chuyến.
(1) Đây là bốn câu thơ được trích từ bài Lạc thần phú của nhà thơ Tào Thực.
肩若削成
Kiên nhược tước thành
腰如约素
Yêu như ước tố
延颈秀项
Duyên cảnh tú hạng
皓质呈露
Hạo chất trình lộ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi