TRỌNG SINH CHI GIẢ THẾ TỬ CHÂN PHÒ MÃ

Chương 71: Oán hận ngập trời
"Không nên nghe tặc nhân này nói bậy! Cung tiễn thủ, còn chờ gì nữa, nhanh bắn chết hắn cho ta!", người nói chính là Tứ hoàng tử Cố Hi Hoằng. Haha, cuối cùng cũng có cơ hội rồi, dù sao mục đích cuối cùng của hắn không phải là Lạc Tử Phong, việc cấp bách bây giờ là phải giải quyết Cảnh Dung trước, còn Trương thần y do hắn tìm đến này hắn chưa từng để trong lòng.
"Dừng tay, không cho phép bắn!". Cảnh Thái đế, Tương Vương cùng Lạc Tử Phong đồng thời lên tiếng ngăn lại, nhưng mà những cung tiễn thủ kia phần lớn đều là tâm phúc của Cố Hi Hoằng, lúc này sao có thể nghe lời ba người bọn họ. Nhất thời mấy trăm mũi tên cùng lao đến, lấy tốc độ mắt thường khó mà nhìn thấy nhắm thẳng vào Trương thần y cùng Cảnh Dung.
"Hừ, không biết tự lượng sức mình!". Trương thần y hừ lạnh một tiếng, trước khi mọi người kịp nhìn thì hắn đã phất ống tay áo lên, lập tức tất cả mũi tên đều đổi hướng, bay ngược trở về.
Nước mắt Lạc Tử Phong còn chưa kịp thu hồi thì đã nhìn thấy một màn thần kì này, nhiều năm trước nàng đã phát giác ra chuyện Trương thần y biết võ công, chỉ là không ngờ lại đến ngưỡng cảnh xuất thần nhập hóa như vậy. Sư phụ của nàng, đến cuối cùng là một một người như thế nào? Không chỉ có y thuật cao siêu mà ngay cả võ công cũng khiến người ta than thở, người như vậy kết quả ngay cả một cái tên cũng không có. Trương thần y, tuyệt đối không tầm thường như vậy.
Cố Hi Hoằng hạ lệnh bắn tên cũng bị tình cảnh này làm cho sợ, hắn hoàn toàn không hề nghĩ đến võ công của Trương thần y lại cao như vậy, ngay cả mấy trăm mũi tên mà cũng có thể chống đỡ. Nhìn tất cả cung tiễn thủ mình chuẩn bị đều bị hạ gục, mặt hắn nhất thời xám như tro tàn. Lần này phải làm thế nào đây, tất cả những chuyện tiếp theo đã không thể thuận lợi tiến hành rồi, quả thực giống như câu nói người tính không bằng trời tính sao?
Trương thần y lạnh lùng liếc nhìn Cố Hi Hoằng một cái, trào phúng nói: "Hoàng đế lão nhi, con trai cùng con gái của ngươi đều cùng một đức hạnh a, qua cầu rút ván! Haha, ta có thể nào giống như đồ nhi ngốc chết oan của mình, để mặc các ngươi xâu xé được".
"Ngươi, ngươi ngậm máu phun người, Phụ hoàng, con cùng tặc nhân này không có chút quan hệ nào, Phụ hoàng nhất định phải tin tưởng con". Đây là lần đầu tiên Cố Hi Hoằng biểu hiện hốt hoảng như vậy trước mặt mọi người, nhìn dáng vẻ quỳ trên đất xin tha của hắn, Cảnh Thái đế chỉ lạnh lùng nói: "Chuyện của ngươi chờ sau khi giải quyết xong tất cả thì trẫm cùng ngươi tính toán cũng không muộn!".
Nói xong, Cảnh Thái đế lại đưa mắt nhìn Trương thần y: "Xin hỏi cao nhân, chiêu vừa nãy có phải là chiêu Vật Đổi Sao Dời đã mất tích đã lâu trong giang hồ?".
"A, không ngờ chỗ này còn có người nhận ra chiêu thức của lão phu". Nói rồi, Trương thần y lại nhìn về phía Tương Vương, "Chắc ngươi cũng đã nhìn ra, chiêu vừa nãy....".
Lạc Tử Phong đứng một bên thấy Trương thần y và Cảnh Dung đều bình an vô sự thì mau chóng lau nước mắt, nàng mới mặc kệ cái gì vật đổi sao dời, nàng chỉ cần Cảnh Dung không có chuyện gì thôi. "Sư phụ, chuyện của sư huynh đều là lỗi của con, khẩn cầu sư phụ buông tha cho Cảnh Dung, nàng là vô tội".
"Nàng vô tội?". Trương thần y lắc đầu một cái, kéo tay phải của Cảnh Dung giơ lên: "Tiểu Thi Kiều, ta nhìn thấy trên bàn tay này đều là máu tươi của đồ nhi ngốc kia, lẽ nào con không thấy sao? Nàng vô tội? Ý của con là lẽ nào sư huynh của con có tội phải chịu sao? Lẽ nào con nhìn sư huynh của mình chết thảm trong tay yêu nữ này mà vẫn thờ ơ không quan tâm sao? Hay là nói, thân là một nữ tử lại bị yêu nữ này mê hoặc đến thần hồn điên đảo liền muốn đổi trắng thay đen không nhận sai?".
"Sư phụ, người....". Lạc Tử Phong không ngừng lắc đầu, nước mắt lúc này chảy như suối trào, người này không phải sư phụ của nàng, Trương thần y hiền lành hòa ái kia mới là sư phụ của nàng. Người trước mặt này hùng hổ dọa người, mặt đầy dữ tợn, đã sớm bị cừu hận trong lòng bóp vặn vẹo, vì vậy: "Trả sư phụ của ta lại cho ta a, tên khốn kiếp này!". Lạc Tử Phong hét lớn, nàng căn bản không để ý những thứ khác, mấy câu vừa nãy của Trương thần y đã sớm triệt để vạch trần thân phận của nàng, cho dù đối phương có thả Cảnh Dung ra thì có thể làm sao nữa? Thứ các nàng sắp đối mặt càng đáng sợ hơn sự báo thù của Trương thần y.
Tiếng gào lớn này của Lạc Tử Phong dường như có chút tác dụng, trong đôi mắt mông lung của Trương thần y tỏa ra ánh sáng dìu dịu, thế nhưng còn chưa đủ. Nàng còn cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa, sư phụ của nàng là hiệp y hành y tế thế, cái chết của sư huynh nàng không có cách bù đắp, thế nhưng muốn nàng nhìn sư phụ lấy sinh mệnh của Cảnh Dung để bồi thường cho Ngô thái y thì nàng không có cách nào làm được. Đã như vậy thì.... Nàng dang hai tay ra, nói: "Nếu nhất định phải lấy mạng đền mạng, sư phụ, mang theo cả con đi, con đã sớm ước định với Cảnh Dung, tội nghiệt sát hại sư huynh chúng con cùng gánh chịu. Vì vậy sư phụ người không có đạo lí nào chỉ giết một mình Cảnh Dung, cũng mang theo cả con đi, như vậy Cảnh Dung sẽ không một thân một mình, ra đi cũng không quá cô quạnh".
"Lạc Thi Kiều, con cũng thật đúng là một kẻ điên!". Trương thần y động thủ giải huyệt câm cho Cảnh Dung, hắn cũng không muốn mất đi một đồ đệ, vì vậy cứ để yêu nữ này nói đi, lời yêu nữ này biết đâu lại có cách gì khiến Lạc Tử Phong thay đổi tâm ý cũng nên.
"Trương thần y phải không?". Ngoài dự liệu của Trương thần y, Cảnh Dung không hề nói chuyện với mà là bắt đầu tiến hành đối thoại với hắn. "Không chỉ mình Tử Phong là kẻ điên, ta cũng vậy, vì lẽ đó, động thủ đi, giết ta đi, cũng giết cả Tử Phong, ta không thể để Tử Phong một mình lưu lại trên thế gian này, để cho nàng có cơ hội thích người khác hay là bị ai đó khi dễ".
"Các ngươi....". Trương thần y bị lời này của Cảnh Dung làm cho tức đến nỗi râu dê cũng dựng lên, triệt để không còn lời nào để nói.
Thành công rồi sao? Lạc Tử Phong miễn cưỡng khống chế cơn say, lảo đảo muốn tiến về phía Trương thần y và Cảnh Dung, nhưng mà chỉ bước được vài bước thì đã bị ai đó kéo cánh tay trái, quay đầu lại thì dĩ nhiên nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của Thạch Vân Phi....
"Thạch Vân Phi, ngươi buông tay ra.....". Lạc Tử Phong giãy dụa muốn thoát khỏi khống chế của Thạch Vân Phi, thế nhưng nàng đã bị phong ấn huyệt đạo, lúc này không khác gì người thường, thân là nữ tử, lại đang say rượu thì làm sao có thể là đối thủ của một nam nhân như Thạch Vân Phi. Giãy dụa một phen không có kết quả, đã thế còn bị Thạch Vân Phi không biết từ lúc nào rút ra một thanh trường kiếm kề lên yết hầu. Tất cả mọi chuyện phát sinh đều khiến mọi người không kịp phản ứng, Tương Vương vừa định tiến lên cứu giúp thì bị hành động điên cuồng này của Thạch Vân Phi dọa cho sợ đứng yên một chỗ, không dám động đậy.
Cảnh Thái đế thấy vậy cũng quát lớn: "Thạch Vân Phi, ngươi to gan, trong yến hội hoàng gia ngươi lại dám mang theo vũ khí, Ngự lâm quân phụ trách kiểm tra hôm nay đâu?".
"Hoàng thượng không cần lãng phí thời gian, Ngự lâm quân? Ngự lâm quân hôm nay hơn nửa là người của Tứ hoàng tử, chỉ là một hai thanh kiếm mà thôi, thân là phụ tá của Tứ hoàng tử, đây không phải là chuyện nhỏ sao?". Nói rồi, Thạch Vân Phi liền trầm thấp bật cười: "Có điều, ta vẫn không yên lòng a, mặc dù Tứ hoàng tử đã nói hôm nay muốn vạch trần thân nữ tử của Lạc Tử Phong, trình diễn một tiết mục bức cung nhận tội, thế nhưng không phải đội cung tiễn thủ cũng bị tiêu diệt sao? Nghĩ đến vị cao nhân này sẽ không qua cầu rút ván với Tứ hoàng tử, cho nên Tứ hoàng tử có thể sống qua đêm nay hay không cũng là một ẩn số. Huống chi người này còn ở trong bóng tối cấu kết với Tĩnh quốc, cũng không phải là huyết thống hoàng thất chân chính của Thanh Lam quốc, luôn cùng hắn cấu kết làm việc xấu a, cho nên ta cũng sẽ trở thành nghịch tặc phản quốc. Nhưng mà kế hoạch ta trăm phương ngàn kế sắp đặt lâu như vậy thì cũng không muốn chết trẻ, ta muốn Lạc Tử Phong chết, không, ta muốn nàng ta sống không bằng chết, các ngươi hiểu không? Lạc Tử Phong rõ ràng chỉ là một nữ nhân thấp hèn nhưng lại đoạt đi tất cả mọi thứ của ta, còn đạp tôn nghiêm của ta dưới chân, dựa vào cái gì? Chỉ bằng thân thế của nàng thôi sao? Cũng chỉ là một tên lừa gạt mà thôi, lừa giới tính của mình, nói không chừng thân phận cũng là giả, Tương Vương ngươi cũng không nên bị nàng lừa a, haha...".
Bên kia Thạch Vân Phi nói rất vui vẻ, Cảnh Dung nhưng lại đứng nói với Thạch Vân Phi: "Không phải võ công của ngươi rất cao sao? Không phải ngươi rất yêu thương đồ đệ của mình sao? Sao vậy, bây giờ có người muốn mạng của Lạc Thi Kiều, ngươi lại thờ ơ không động lòng sao? Quả nhiên, tình sư đồ gì đó chỉ là nói ngoài miệng thôi!".
Trương thần y nghe vậy giật giật khóe miệng: "Tình sư đồ có phải là nói miệng hay không chờ lát nữa hẵng ngươi sẽ biết, không phải tiểu Thi Kiều nói rồi sao, muốn đồng thời giết hai người các ngươi. Để ta tự mình giết đồ đệ thì tất nhiên ta không làm được, thế nhưng bây giờ có người xuất hiện giúp ta, ta đương nhiên là vui mừng rồi".
"Ngươi rất máu lạnh!". Cảnh Dung trầm thấp mắng một câu, đôi mắt căng thẳng nhìn chằm chằm hai người Thạch Vân Phi và Lạc Tử Phong cách đó không xa. Thạch Vân Phi là người như thế nào nàng hiểu rất rõ, nếu chỉ là một chữ "chết" thì cũng chẳng là gì, cùng lắm thì sau đó nàng đi theo, nhưng mà, Thạch Vân Phi cũng đã nói, hắn chính là muốn Lạc Tử Phong sống không bằng chết. Sống không bằng chết ư? Nàng không thể nào tưởng tượng được Thạch Vân Phi điên cuồng sẽ làm ra hành vi kinh người như thế nào.
Ngay lúc Cảnh Dung không chú ý thì Thạch Vân Phi cũng mặt đầy căng thẳng nhìn về hướng Thạch Vân Phi, trong tay nắm một viên đá thủ thế chờ đợi, một khi Thạch Vân Phi có bất kì hành động nào hắn đương nhiên sẽ không ngồi yên mặc kệ.
"Hahahaha, hôm nay thật là náo nhiệt, lão phu cũng muốn chen một chân nha". Không lâu sau, trong không trung truyền đến trận cười quỷ dị, một lão đầu mặt mày xấu xí râu tóc bạc phơ bay lướt qua, lập tức đoạt Cảnh Dung đang ở trong tay Trương thần y. "Tiểu lão nhi ngươi cũng có ngày mất tập trung, nữ oa nhi này liền để cho lão phu đi, nữ oa nhi xinh đẹp như vậy dùng làm lô đỉnh luyện công thực sự không còn gì thích hợp hơn!".
Nhìn thấy người đến là ai, sắc mặt Trương thần y liền trở nên hết sức khó coi: "Trả nữ oa nhi trên tay ngươi lại cho ta!".
"Cảnh Dung!". Thấy Cảnh Dung bị một lão nhân đột nhiên xuất hiện đoạt đi, Lạc Tử Phong hoàn toàn quên mình đang bị người ta khống chế yết hầu, một lòng muốn cứu Cảnh Dung trở về, nàng vừa bước lên trước thì đã nghe Tương Vương hét lớn: "Tử Phong cẩn thận!".
Lạc Tử Phong nghe vậy vội vã quay đầu, tránh thoát khỏi thanh kiếm đang đặt trên cổ mình của Thạch Vân Phi, nhưng mà ngay lập tức Thạch Vân Phi liền vung kiếm chém về phía Lạc Tử Phong. Tương Vương cùng Trương thần y thấy thế thì vội vàng xông lên, một người muốn đánh bay trường kiếm trong tay Thạch Vân Phi, một người đem viên đá trong tay mình phóng đến muốn điểm trúng huyệt đạo của Thạch Vân Phi....
"Haha... Hahaha.... Máu, máu, Lạc Tử Phong, ngươi cũng có ngày hôm nay.....". Trên mặt, trên người đều bị máu của Lạc Tử Phong phun tung tóe lên, Thạch Vân Phi giống như phát điên bắt đầu cười lớn. Nhưng vào lúc này thân thể của hắn lại bị viên đá của Trương thần y làm đứng sựng, mà Tương Vương đến chậm một bước lại ôm lấy Lạc Tử Phong ngã trong vũng máu nhưng vẫn còn muốn giãy dụa đứng lên: "Tử Phong đừng nhúc nhích, cánh tay của con.....".
-------
Đông vui quá, náo nhiệt quá =)). Cơ mà tiểu Phong tử của tui làm sao rồi T.T.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi