TRỌNG SINH CHI GIẢ THẾ TỬ CHÂN PHÒ MÃ

Chương 76: Chuyện cũ chưa kể (1)
Thì ra, chết là chuyện thống khổ như vậy sao? Cảnh Dung đè lên lồng ngực đau đớn ngồi dậy khỏi giường, ánh mắt thản nhiên mà lành lạnh giờ phút này hiện lên mông lung hiếm thấy, chỗ này... là chỗ nào?
Ngin vấn hiếm hoi còn sót lại trong đáy mắt đều được tất cả những chuyện phát sinh sau đó đã hoàn toàn chứng thực suy đoán của Cảnh Dung. Sau khi rời khỏi Ngự hoa viên nàng dẫn theo Thanh Nhi một bụng nghi vấn quay về Như Nguyệt trai, giống như thường ngày đi vào thư phòng của mình. Nàng đã quay về năm mình chín tuổi sao? Haha, ông trời cũng thật biết đùa giỡn người ta, còn muốn thêm một lần nữa sao? Lẽ nào cảm thấy Cảnh Dung nàng còn chưa bị bắt nạt đủ, còn muốn đùa giỡn vận mệnh của nàng thêm một lần nữa, bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay? Nếu đã như vậy thì cũng quá khinh thường một Công chúa như nàng rồi!
Phụ hoàng hư tình giả ý, Hoàng huynh hư tình giả ý, Hoàng tỷ hư tình giả ý, Phò mã hư tình giả ý, toàn bộ cuộc đời nàng đều bị những người dối trá này chắp vá nên, ấm áp chân thực duy nhất đã mất đi từ hơn hai mươi năm trước, không, với thời gian bây giờ thì chỉ mới ba năm trước mà thôi. Mẫu thân, con nên làm gì bây giờ? Bây giờ cơ hội xoay chuyển vận mệnh đã được bày ra trước mắt nàng, cho nên nàng nên thản nhiên tiếp nhận thống khổ luân hồi một lần nữa, hay là nỗ lực chống lại vận mệnh đây?
"Công chúa cho chuyện gì phiền lòng sao?". Thanh Nhi đứng một bên chờ sai bảo nhìn thấy Cảnh Dung cau chặt mày, không nhịn được mà lên tiếng hỏi. Đợi đến khi Cảnh Dung phản ứng lại thì nàng đã nhìn thấy đôi hồng mâu kia rồi, sau đó âm thầm hối hận, không phải đã quyết tâm rồi sao? Đã nói với Thúy Bình rồi, nếu có cơ hội thì muốn nàng ấy nghĩ cách giúp nàng được đến hầu hạ bên người Viên Nguyệt công chúa. Tuy nói Viên Nguyệt công chúa không được sủng ái, tính khí cũng táo bạo quái lạ nhưng dù sao cũng tốt hơn người đáng sợ trước mắt này.
Nhìn người quan tâm nàng bởi vì nàng mà lúc này trở nên sợ hãi, sắc mặt Cảnh Dung khẽ biến, quả nhiên vẫn còn rất để ý đi, cho dù Thanh Nhi trung thành tuyệt đối với mình thì quãng thời gian ban đầu đó cũng cả ngày nghĩ cách thoát khỏi nàng không phải sao.
"Thanh Nhi, ngươi có tin bản cung biết suy nghĩ trong lòng ngươi bây giờ không?", ngữ khí Cảnh Dung cứng ngắc hỏi.
"A? Công chúa người.....".
"Thanh Nhi ngươi là đang nghĩ phải làm sao để thoát khỏi chỗ của ta đúng không?". Phá hỏng, phá hỏng, phá hỏng, Cảnh Dung không cách nào kìm chế tâm tình muốn phá hỏng tất cả của mình. Nếu thế nhân không coi trọng nàng như vậy nàng cần gì phải để ý thế nhân, cho dù là Thanh Nhi thì vẫn giống như những người khác, toàn bộ đều dối trá ghê tởm như nhau. Tất cả đều là giả, kiếp trước kiếp này, một nhân sinh tràn ngập lời nói dối thì có ý nghĩa gì? Thế nhưng nếu sống lại, như vậy đã có sức mạnh đem tất cả những thứ khiến mình không hài lòng đều loại bỏ triệt để, sau đó lợi dụng quyền lực để trả thù. Mỗi người đều cần phải trả giá tương ứng cho hành vi của mình, có lẽ ông trời chính là cho nàng quay về trừng phạt những người này, nếu đã như vậy thì nàng càng phải tận dụng quyền lực của mình, không phải sao?
"Công chúa oan uổng quá, nô tỳ tuyệt đối không có suy nghĩ đó!". Thanh Nhi quỳ rạp trên mặt đất, cho hành động thấp kém hèn mọn nhưng trong lòng vẫn không yên, không ngừng suy nghĩ làm sao mà Công chúa biết được suy nghĩ trong lòng nàng. Làm một cung nhân thì tuyệt đối không thể sinh ra ý nghĩ đó, cho là thật thì nàng cũng tuyệt đối không thừa nhận.
"Ngẩng đầu lên!". Chẳng biết vì sao mà khi nhìn dáng vẻ quỳ rạp của Thanh Nhi, trong lòng Cảnh Dung lại không có chút vui vẻ trả thù nào, trái tim nàng đã hoang vu khô cạn đến mức không còn tri giác rồi sao?
Thanh Nhi nghe vậy cũng không biết làm gì hơn là run rẩy ngẩng đầu lên, đối diện với đôi hồng mâu không chút độ ấm của Cảnh Dung, chỉ một chút thôi nhưng lại bị khí tức quỷ dị trong đó làm cho cả người run lên, sau đó không ngừng dập đầu, cầu xin Cảnh Dung tha thứ. Ánh mắt đó rốt cuộc là sao vậy? Ánh mắt chủ nhân tựa hồ đã không có tiêu điểm, thế nhưng tuyệt vọng cùng căm hận trong đó lại mãnh liệt như vậy, phảng phất giống như ác quỷ bò lên từ địa ngục muốn lấy mạng kẻ thù, làm người ta mười phần hoảng sợ. Thế nhưng có một chút không thể nghi ngờ, đó là hình ảnh bản thân phản chiếu trong đôi mắt đó chính là xấu xa không thể tả.
Nhìn cái trán đỏ hồng của Thanh Nhi, cuối cùng thì Cảnh Dung cũng động lòng trắc ẩn: "Được rồi, ngươi lui xuống đi, bản cung muốn nghỉ ngơi"/
Cảnh Dung nằm trên giường trằn trọc một đêm, nhớ lại hành động trút giận của mình với Thanh Nhi, ngay cả nàng cũng cảm thấy không thể tin được chuyện gì đang xảy ra. Chủ tớ các nàng một đời sống dựa vào nhau, hình ảnh Thanh Nhi bị trục xuất khỏi cung không ngừng hiện lên trong đầu nàng, làm ra chuyện như vậy nàng cũng thực quá tệ hại, nếu đổi lại nàng kiếp trước....
Một đêm an tĩnh trôi qua, giờ Mão hôm sau Thanh Nhi lại vào rửa mặt trang điểm thay nàng, phát hiện Thanh Nhi không chỉ sưng cái trán mà đôi mắt cũng ửng đỏ, còn có một quần thâm xanh đen dưới mắt, cô nương ngốc này lại khóc cả một buổi tối sao?
Nhớ lại hành động của mình, Cảnh Dung biết rõ lỗi sai là ở mình, biết sai phải sửa luôn là nguyên tắc đối nhân xử thế của nàng, cho nên lúc Thanh Nhi bưng chậu rửa mặt và khăn mặt đến, nàng liền nhẹ nhàng nói tiếng xin lỗi.
"Lạch cạch", Thanh Nhi nghe câu này khiến đôi tay run lên làm rơi đồ lên mặt đất, mắt nhìn thấy mình lại phạm sai lầm cho nên cũng mặc kệ mặt đất đầy nước ướt nhẹp, trực tiếp quỳ xuống nói: "Công chúa tha mạng, nô tỳ chỉ nhất thời không cẩn thận....".
"Thanh Nhi, mau đứng lên, váy của ngươi sẽ bẩn đấy!". Nói rồi, Cảnh Dung định vươn tay kéo Thanh Nhi đứng dậy, ai ngờ tay nàng còn chưa chạm đến người Thanh Nhi thì đối phương đã dùng hai đầu gối lui về sau một khoảng, từ chối Cảnh Dung động chạm. Thấy tay mình vồ hụt, làn váy của Thanh Nhi cũng đã ướt bẩn vô cùng thê thảm rồi, nàng chỉ có thể lúng túng thu hồi đôi tay giữa không trung, cười khổ nói: "Thanh Nhi, bản cung có thể bỏ qua cho ngươi chút tội hậu đậu này, thế nhưng cũng thể để làn váy của ngươi chịu tội cùng ngươi được".
"......". Thanh Nhi vô cùng kinh ngạc, Cảnh Dung công chúa hôm nay làm sao vậy? Đầu tiên là xin lỗi, bây giờ lại không cho nàng quỳ xuống, rõ ràng tối hôm qua còn căm ghét cùng hận nàng như vậy mà không phải sao? Nhưng mà, Thanh Nhi cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì thái giám đi vào thông báo Tứ hoàng tử đến rồi. Cho dù biết lời của Cảnh Dung vừa nãy cũng chỉ là khuyên bảo, thế nhưng Thanh Nhi cũng biết nàng cứ quỳ mãi cũng không tốt, cho nên lập tức đứng dậy, kéo theo làn váy lập tức ra ngoài thay y phục.
Cố Hi Hoằng giống như ngày thường không hề cố kị trực tiếp đi vào tẩm cung của Cảnh Dung, lắc lắc đồ vật trong tay nói: "Cảnh Dung muội đoán xem hôm nay Tứ hoàng huynh mang thứ tốt gì về cho muội này?".
Cảnh Dung liếc mắt nhìn đồ trong tay Cố Hi Hoằng, đồ chơi làm bằng đường sao? Trước đây đúng là Cảnh Dung sẽ bị những lễ vật nho nhỏ này làm kinh hỉ, thế nhưng bây giờ nàng sẽ không như vậy nữa.
"Tứ hoàng huynh lẽ nào đều luôn trực tiếp xông vào khuê phòng nữ tử như vậy sao? Tuy nói Cảnh Dung còn nhỏ tuổi, tất nhiên không có gì đáng ngại, thế nhưng mong rằng sau này Tứ hoàng huynh chú ý thêm, dù sao tuổi của Cảnh Dung cũng vẫn sẽ ngày một lớn lên".
"Cảnh Dung, muội làm sao vậy? Muội là muội muội của ta, ca ca đến phòng muội muội còn có ai dám gièm pha sao? Huống hồ không phải muội không biết, ta là gạt mọi người chạy đến đây, không ai biết ta đến Như Nguyệt trai". Vẻ mặt Cố Hi Hoằng không hiểu gì cả, thế nhưng dáng vẻ vô tội này càng khiến người nổi nóng, Cố Hi Hoằng bây giờ cũng đã mười tám, chưa đến tuổi làm quan lễ mà hành động đã phong lưu cực điểm như vậy rồi sao? Không, hẳn là nên nói hắn thật sự xem nàng là muội muội, có điều chỉ là thứ thay thế cho người muội muội ở Tĩnh quốc của hắn mà thôi.
"Vậy sao?". Cảnh Dung lạnh lùng nhìn Cố Hi Hoằng tự cho là đang diễn vô cùng tốt, hờ hững tạt cho đối phương một chậu nước lạnh, "Nếu Tứ hoàng huynh cảm thấy chuyện đến Như Nguyệt trai là hành động đáng bị người ta sỉ nhục đến vậy thì tại sao lại thiên tân vạn khổ dùng mọi cách che giấu ánh mắt mọi người, còn trăm phương ngàn kế mua mấy thứ đồ chơi hài tử này đến dỗ cho ta vui vẻ? Ngừng lại là được rồi, ngươi không đến Như Nguyệt trai, ta cũng vui vẻ thanh tĩnh".
"Cảnh Dung, muội đây là làm sao vậy?". Trong mắt Cố Hi Hoằng lóe lên tia bối rối, rõ ràng bản thân đã che giấu rất tốt không phải sao, Cảnh Dung hẳn là không phát hiện ra mới đúng, nhưng mà thái độ như vậy là có chuyện gì xảy ra?
"Ý tứ đã rất rõ ràng, Thanh Nhi, tiễn khách!". Nhìn thấy Thanh Nhi đã thay y phục xong đứng chờ ở cửa, Cảnh Dung liền nói như vậy, kì thực nàng hoàn toàn có thể so đấu với Cố Hi Hoằng, diễn ra hình tượng tiểu cô nương bé bỏng được ca ca sủng ái, thậm chí tối hôm qua nàng cũng có thể diễn tốt. Thế nhưng ngay lúc đối mặt với người này nàng mới biết được nàng tuyệt đối không làm được, tình thân dối trá như vậy, nàng xem thường! Nàng càng không muốn đem cuộc đời của mình lãng phí trên một vở kịch không có ý nghĩa này. Tuy nói như vậy có thể hạ thấp cảnh giác và hoài nghi của Cố Hi Hoằng, thế nhưng càng nhiều chính là khiến mình buồn nôn, đời này dù thế nào thì cũng phải sống thư thả mới được.
"Không cần tiễn, bản hoàng tử tự đi!".
Cố Hi Hoằng ăn quả đắng thuận tay ném đồ chơi xuống đất, sau đó nhanh chóng rời khỏi Như Nguyệt trai, Thanh Nhi thấy đồ chơi bằng đường rơi trên mặt đất, nghi ngờ trong lòng càng sâu. Trước đây cũng không biết Tứ hoàng tử và Cảnh Dung công chúa có quan hệ rất tốt, Tứ hoàng tử chính là một trong những người có khả năng cạnh tranh Hoàng trữ mạnh nhất, nếu đã có mối quan hệ như vậy thì những ngày tháng trong cung sau này của Cảnh Dung công chúa sẽ dễ chịu hơn mới đúng. Thế nhưng tại sao vậy chứ, tại sao lại khiến đối phương tức giận bỏ đi. Đối với vị Công chúa này, Thanh Nhi càng nhìn càng không hiểu, nói nàng không tranh sủng thì sao lại có thể cố ý ở Ngự hoa viên gặp được Hoàng thượng làm sâu sắc tình phụ tử, nếu nói nàng tranh sủng thì quan tâm người ta đưa tới cửa lại đối xử tệ bạc như vậy. Thật đúng là không thể hiểu nổi!
--------
Vốn dĩ mình không có hứng post truyện đâu, nhưng mà dù sao cũng đã edit xong từ mấy ngày trước rồi nên cũng không muốn thất hẹn :)
Chú chó yêu quý dòng Labrador, cục socola di động của mình chết rồi, đột ngột như vậy, không hề được báo trước. Tuần trước mình về thấy cậu nhóc chỉ ốm nhẹ thôi, nên không để ý lắm. Tuần này nhà mình bận quay mòng mòng, cậu em họ mình bị tai nạn nằm viện, em gái mình té xe bầm xước đau nhức cả người. Bố phải thay nhà nội chăm cậu em, mẹ phải chăm sóc cho em gái mình. Nên chả ai để ý cậu nhóc đó đau nặng đến vậy, bỏ cơm không ăn, viêm đường ruột. Còn mình, học ở thành phố, có biết cái gì đâu, chả nghe ai nói gì hết, mẹ kiếp! Cả tuần ôn bài rồi thi, rồi nghe tin người này tai nạn người kia đau ốm, mình đã đủ thót tim lắm rồi, nên chả biết chuyện quỷ gì hết. Đột nhiên nói với mình nó chết rồi, bất ngờ như vậy, đến nỗi mình không kịp phản ứng, bình tĩnh đến lạ kì. Để rồi đến lúc này đây, viết vài dòng này, mình khóc uất ức đến phát điên, như bị ai đó tát oan, đau lòng đến muốn điên lên được. Khốn nạn, khốn nạn quá, chỉ muốn hét lên chửi thề vài câu để phát tiết thôi! Mệt mỏi! Thà không gặp nhau, để rồi đến khi li biệt sẽ không đau đớn thế này. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi