TRỌNG SINH CHI GIẢ THẾ TỬ CHÂN PHÒ MÃ

Chương 78: Chuyện cũ chưa kể  (3)
Thời gian trôi đi rất nhanh, loáng một cái đã sáu năm, giống như Cảnh Dung dự đoán, nàng lại một lần nữa được Cảnh Thái đế chọn thành nhân vật đứng đầu sóng ngọn gió. Tình cảnh này vẫn chưa tạo thành quấy nhiễu với cảnh dụng, cho dù chuyện này không xảy ra thì nàng ở trong cung vốn cũng đã không có ngày yên bình rồi.
Đương nhiên, cuộc sống của Cảnh Dung cũng không phải không đi theo chiều hướng kiếp trước, chuyện khác thường đã xuất hiện, chính là kiếp trước không hề có Tương Vương Thế tử. Nói đến chuyện này Cảnh Dung liền nhớ lại gần gặp mặt duy nhất với Lạc Thi Kiều, kiếp trước không phải là không có, nhưng đó là Quận chúa chứ không phải Thế tử, hơn nữa còn yêu tha thiết tên cặn bã Thạch Vân Phi kia. Cho nên nói đột nhiên lòi ra một Tương Vương Thế tử này là có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ nói kiếp này nàng trọng sinh đã không còn giống như kiếp trước, hài tử do nữ nhi mất tích hai mươi năm của Tương Vương không phải là con gái mà lại là con trai, hay là người đột nhiên xuất hiện này chỉ là một tên lừa đảo? Mặc kệ suy đoán nào đúng thì Cảnh Dung đều rất có hứng thú với người đột nhiên xuất hiện này. Buổi tối Cảnh Thái đế đến Như Nguyệt trai dùng bữa, nàng "trong lúc vô tình" đã đề cập đến chuyện này, Cảnh Thái đế thấy nàng có vẻ hứng thú với đứa cháu trai đột nhiên xuất hiện này cho nên liền vui vẻ giao cho Cảnh Dung nhiệm vụ tuyên thánh chỉ vào ngày Tương Vương Thế tử vào kinh.
Thanh Nhi đi theo Cảnh Dung sáu năm, dưới sự dốc lòng dạy bảo của nàng đã biết đọc chữ, ngày hôm đó trời vừa sáng thì Cảnh Dung đã ngồi trên bàn đọc sách, viết xuống ba chữ "Lạc Tử Phong" cùng với dòng chữ "chỉ còn ba ngày", sau khi nhìn thấy thì Thanh Nhi vô cùng kinh ngạc. Cái tên Lạc Tử Phong này nghiễm nhiên đã trở thành trọng điểm dư luận trong kinh thành nhiều ngày nay, không thua kém gì danh tiếng của Cảnh Dung được giao quyền chọn Hoàng trữ. Mà dòng chữ "chỉ còn ba ngày" kia chính là nói đến ngày mà Lạc Tử Phong vào kinh sao? Công chúa sao lại nảy sinh hứng thú với một người chưa bao giờ gặp mặt như vậy chứ?
Nghe thấy Thanh Nhi đứng nghiền mực một bên "ồ" lên một tiếng nghi vấn, lúc này Cảnh Dung mới ý thức được chuyện Thanh Nhi cũng biết chữ. Chuyện này cũng quá mất mặt đi, sao lại không có tính cảnh giác như vậy chứ? Có điều, sau khi biết Tương Vương Thế tử đến từ Thanh Hà trấn có tên là Lạc Tử Phong thì hứng thú của Cảnh Dung càng ngày càng lớn hơn, thậm chí trong mơ còn thấy được hình ảnh Lạc Tử Phong chính là Lạc Thi Kiều kiếp trước nhảy sông tự vẫn vì Thạch Vân Phi. Đương nhiên chuyện này không phải không có khả năng, nếu đúng là như vậy thì có chuyện đáng để xem rồi, nữ Thế tử gì đó, nàng đúng là không ngờ Lạc Thi Kiều có thể dám chơi đến mức này.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, nhưng mà lúc đến thì tâm tình mong chờ của Cảnh Dung cũng không còn nữa, nhìn công công tuyên chỉ theo dặn dò của Cảnh Thái đế đến Như Nguyệt trai chờ nàng sai bảo, nàng lại không tiện thay đổi ý muốn của mình. Nghĩ đến nghĩ lui, nàng vẫn quyết định đi đến một lần, cho dù sau đó phát hiện Lạc Tử Phong không phải là Lạc Thi Kiều.... Tâm tình vừa nãy của nàng là sợ sệt sao? Sợ rằng thứ mình nhìn thấy cuối cùng sẽ khiến mình thất vọng? Cảnh Dung a Cảnh Dung, ngươi thật chẳng giống người trọng sinh gì cả, ngay cả chuyện như vậy cũng sợ sao? Cảnh Dung đi theo công công đến Tương Vương phủ yên lặng mắng bản thân một trận, lúc này tâm trạng mới khoan khoái đôi chút mà xuất hiện ở Tương Vương phủ.
"Cảnh Dung tham kiến Hoàng thúc, ra mắt Thế tử, Thừa tướng". Đi vào chính điện Tương Vương phủ, Cảnh Dung không lập tức tìm kiếm bóng dáng Lạc Tử Phong mà là nhìn Tương Vương, hành lễ nói.
"Chúng thần/ thảo dân tham kiến Công chúa".
Cảnh Dung yên lặng đứng tại chỗ nhìn mọi người hành lễ với mình, sau đó gương mặt người kia vào ngay lúc này đột ngột xuất hiện trước mặt nàng. Ánh mắt nàng giằng co trên người quên hành lễ kia, nhìn mặt mày quen thuộc này, người này tuyệt đối đúng là Lạc Thi Kiều. Chỉ là vóc người này, không biết đối phương làm thế nào mà lại khiến người ta không nhìn ra quá nhiều cảm giác nữ cải nam trang, cùng lắm chỉ là cảm thấy người này có chút đơn bạc gầy yếu mà thôi.
"Nếu đã là ngoại tôn của Hoàng thúc, vậy Thế tử có phải là không nên xưng hô như vậy với bản cung hay không?". Chẳng biết tại sao mà Cảnh Dung lại nói câu này, có chút muốn để lại một ít ấn tượng đặc biệt về mình trong mắt đối phương nha. Có điều suy nghĩ này của mình cũng quá kì lạ rồi, hôm nay mình làm sao vậy chứ? Có điều đối phương mới đến nên chưa biết tin đồn trong kinh thành về nàng, rồi một ngày nào đó cũng sẽ biết được, cho nên hãy để nàng hưởng thụ một chút đối đãi như người bình thường đi.
"Cho nên nói, Thế tử ngươi không cần tự xưng thảo dân, cũng không cần gọi bản cung là Công chúa. Dựa theo bối phận, Thế tử nên gọi bản cung một tiếng "dì" mới đúng". Ý vị khiêu khích trong lời nói càng tăng lên, Cảnh Dung tuy rằng kinh ngạc với biểu hiện của mình thế nhưng vẫn không khống chế được, một Lạc Thi Kiều tâm tính thiện lương như vậy không phải chọc ghẹo rất vui vẻ sao? Đùa người này một chút cũng không có gì quá đáng, chỉ là cũng thật không ngờ đến, người này không phải là một nữ tử trinh liệt sao? Nhưng mà phản ứng của đối phương bây giờ khiến nàng có chút bất ngờ, ừm, nói thế nào đây, có lẽ là tính tình của đối phương có chút không giống như trong tưởng tượng của nàng.
"Nếu Thế tử trở thành Phò mã của bản cung vậy thì không cần gọi bản cung là dì. Ngược lại bản cung còn phải gọi Thế tử một tiếng phu quân nha". Nếu nói mấy câu trước là khiêu khích thì câu này chính là đùa cợt trắng trợn, bề ngoài thì Cảnh Dung như bị chiếm tiện nghi, nhưng thực ra trong nội tâm lại thấp thỏm chờ câu trả lời của đối phương.
Kết quả bất ngờ, nhưng cũng hợp tình hợp lí, đối phương trầm mặc, đại khái là biết đây chỉ là trò đùa dai, vì vậy bây giờ vô lực trả lời. Mấy lời bàn tán của nhà Lạc thừa tướng đã kéo Cảnh Dung về hiện thực, mấy lời nói nàng thái độ khác thường, nói nhiều hơn bình thường khiến nàng nhớ lại hình tượng trước đây của mình, cũng khiến cho nàng thắc mắc bản thân tại sao lại biến thành như vậy. Tâm tình vốn đang bị vẻ thẹn của Lạc Tử Phong làm cho vui vẻ trong nháy mắt liền nặng nề. Nội tâm ung dung sau khi nhìn thấy Lạc Tử Phong cũng nhanh chóng khôi phục về trạng thái đóng băng, không muốn hình tượng của mình trong mắt đối phương có sự chênh lệch, nhưng cũng không muốn ấn tượng của người này về mình sẽ giống như những lời đồn đại ngoài kia. Cho nên, nàng nên làm gì bây giờ? Rời đi đi, mau chóng rời khỏi nơi này, sau để lần gặp mặt này mau chóng kết thúc, như vậy thì sẽ để lại ấn tượng sâu sắc như thế này trong trí nhớ của đối phương. Đợi đến lúc suy nghĩ xong những điều này thì Cảnh Dung phát hiện mình đã rời khỏi Tương Vương phủ, lên kiệu hồi cung, cứ rời đi như vậy. Cảnh Dung xốc màn kiệu, nhìn đại môn Tương Vương phủ, sau đó mới để hạ nhân nhấc kiệu đưa mình hồi cung.
Thứ gì nên đến thì sẽ đến, sáng sớm một ngày nào đó, Thanh Nhi vẫn như thường ngày đúng giờ đến tẩm cung rửa mặt thay y phục cho Cảnh Dung, mà Cảnh Dung lúc này lại có vẻ mặt ngây ra ngồi trên giường. Tính toán thời gian thì buổi triều hôm nay sẽ xảy ra chuyện đó sao? Chính tay mấy vị Hoàng huynh của nàng sẽ kí tấu chương muốn đưa nàng hòa thân đến Hung Nô. A, thời gian trôi thật nhanh, đã đến ngày này rồi sao?
Kiếp trước nàng có Cố Hi Hoằng chống đỡ, vì nàng mà trăm phương ngàn kế tìm một Thạch Vân Phi đến làm Phò mã, như vậy kiếp này thì sao? Dựa theo quan hệ căng thẳng của nàng và Cố Hi Hoằng, khẳng định Cố Hi Hoằng sẽ không giúp nàng nữa, như vậy, đến lượt nàng tự mình trải thảm lót đường, hơn nữa còn phải giống như trước đây chọn tên cặn bã Thạch Vân Phi kia sao? Nếu như có thể, nàng thực sự không muốn lại gả cho người như vậy, nhưng mà, bây giờ xem ra không có cách nào tốt hơn....
Cảnh Dung ngồi trên giường chờ mãi cuối cùng cũng thấy Thanh Nhi xuất hiện, nha đầu này quả nhiên lại đi thu thập tin tức cho mình rồi, nhìn hai gò má đỏ ửng vì chạy nhanh, ưu tư trong lòng Cảnh Dung liền vơi mấy phần. Thôi thôi, cũng chỉ là một Phò mã trên danh nghĩa mà thôi, ai làm mà chẳng được, cho dù có là Lạc Tử Phong bị nàng trêu đùa đến làm Phò mã thì nàng cũng yên lặng chấp nhận, hơn nữa cũng sẽ cao hứng hơn so với Thạch Vân Phi, dù sao trong mắt nàng thì hai người hoàn toàn không nằm cùng một đẳng cấp.
Cho dù đã sớm biết từng chi tiết nhỏ nhưng mà Cảnh Dung vẫn hết sức cẩn thận lắng nghe tin tình báo mà Thanh Nhi thiên tân vạn khổ có được, cũng hết sức phối hợp bày ra vẻ mặt kinh ngạc, buồn bã để đáp lại. Cuối cùng, ngay lúc Cảnh Dung định nói ra cái nhìn của mình thì thái giám chạy đến thông báo Cảnh Thái đế đã đến.
Thanh Nhi vừa nghe Hoàng thượng đến rồi thì vội vàng lau sạch nước mắt trong vành mắt, lùi đến phía sau Cảnh Dung, chờ đợi nghênh đón Cảnh Thái đế.
"Đám đại thần cùng mấy tên tiểu tử kia thật làm trẫm tức chết!". Cảnh Thái đế vừa vào cửa thì liền nổi trận lôi đình, qua một lát hắn mới phát hiện đây không phải là tẩm cung của mình mà là của Cảnh Dung thì vẻ mặt mới hơi hòa hoãn một chút. "Cảnh Dung, không phải trẫm nổi giận với con, là do hôm nay lâm triều phát sinh vài chuyện không vui mà thôi".
Cảnh Dung nghe vậy cũng chỉ gật đầu nói: "Cảnh Dung biết, là Cảnh Dung khiến Phụ hoàng khó dễ sao? Kì thực, làm Công chúa của Thanh Lam quốc, nếu có thể hòa thân để đổi lấy một cơ hội cho Thanh Lam quốc khôi phục nguyên khí thì Cảnh Dung cũng không ngại".
Cảnh Dung nói lời trái lương tâm khiến Thanh Nhi và Cảnh Thái đế đều cả kinh, người đứng đằng sau là do thân phận thấp kém không có quyền lên tiếng, thế nhưng nước mắt đã không ngừng rơi xuống, còn Cảnh Thái đế thì bị lời này của Cảnh Dung làm cho nghẹn lời. Từ nhỏ được định làm Thái tử, Cảnh Thái đế vẫn luôn được dạy dỗ cách làm Đế vương làm sao lại không hiểu lời của Cảnh Dung, đứng trước lợi ích quốc gia, hòa thân đúng là sự lựa chọn tốt nhất. Thế nhưng hắn làm sao có thể coi Cảnh Dung như là một món hàng để gởi đến chỗ man di mọi rợ đó chứ?
"Trẫm có thể phái bất luận người nào đi hòa thân, chỉ có Cảnh Dung con thì trẫm tuyệt đối không cho phép!". Cho dù lời này có tùy hứng thì thế nào? Thân là Hoàng thượng, lẽ nào đến chút quyền lực này cũng không thể có sao?
-----------
Cảm ơn tất cả lời động viên của mọi người dành cho Phong :). Quay lại rồi đây, chúng ta ráng thêm gần 20 chương nữa là thôi hành hạ lẫn nhau =))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi