TRỌNG SINH CHI GIẢ THẾ TỬ CHÂN PHÒ MÃ

Chương 80: Chuyện cũ chưa kể (5)
Phạt ba mươi côn, đồng thời còn tuyên bố muốn tranh giành vị trí Trạng nguyên sao? Cảnh Dung nằm trên giường ngọc đột nhiên bật cười, cũng thật thú vị a, Lạc Tử Phong hận Thạch Vân Phi đến như vậy, hận không thể nơi nơi chèn ép hắn sao? Chuyện như vậy nếu có thể truyền đến tai nàng thì cũng có thể truyền đến tai người khác, đến lúc đó khi chấm bài khoa thi, cho dù tài học của Thạch Vân Phi thật sự cao hơn Lạc Tử Phong thì đại khái cũng không ai dám liều lĩnh đắc tội Tương Vương phủ mà đem chức danh này đội lên đầu Thạch Vân Phi đi. Có điều, thái độ của Lạc Tử Phong đối với Thạch Vân Phi cũng thật kì lạ nha, kiếp trước rõ ràng là tình chàng ý thiếp, tình lang vào kinh đi thi, chỉ vì đỗ cao mà phải lấy người khác, giai nhân thủ vững nhiều năm nghe được tin tức thì hồn tiêu phách tán. Vậy mà kiếp này gặp lại thì như kẻ thù, đánh nhau đỏ mắt. Thật là quá thú vị a, thế nhưng nếu bên trong không có huyền cơ thì quan hệ của hai người không thể thay đổi lớn như vậy, giống như nàng và Cố Hi Hoằng kiếp trước là huynh muội tình thâm kiếp này thì như người dưng nước lã. Chẳng lẽ Lạc Tử Phong này cũng gặp được kì ngộ trọng sinh giống như nàng sao?
Đối với thân phận Lạc Tử Phong này có phải do trọng sinh mà có hay không thì Cảnh Dung cũng đã đoán được đại khái. Mà lần gặp lại sau đó thì Lạc Tử Phong nghiễm nhiên đã trở thành Phò mã chính thức của nàng. Biểu hiện của đối phương đúng là làm nàng giật mình, quả nhiên cảm giác lúc trước của nàng không phải là ảo giác, Lạc Tử Phong kiếp này cùng Lạc Thi Kiều gặp thoáng qua một lần ở Thanh Hà trấn kiếp trước có chút không giống nhau. Nếu đổi lại là Lạc Thi Kiều kiếp trước thì sẽ không dám làm ra hành vi ôm nàng không buông tay trước mặt đám đông như thế này, cũng tuyệt đối sẽ không khiến vết thương của Thạch Vân Phi càng thêm thê thảm như vậy. Mà Thanh Nhi đứng một bên nhìn đôi bích nhân liều lĩnh tán tỉnh nhau cũng cảm thấy chua xót, đến bao giờ thì nàng mới chờ được một như ý lang quân đây? Chỉ là, không thể không nói, Tương Vương Thế tử này đúng là ngọc thụ phong lâm, tuấn lãng phi phàm như trong lời đồn, cho dù nàng ở hoàng cung quen nhìn thấy nhiều tuấn nam mỹ nữ thì lúc này cũng không thể dời mắt nổi. Quả nhiên vị Thế tử này cùng với Công chúa đẹp tựa thiên tiên nhà mình là một đôi trời đất tạo thành a, nhìn thế nào cũng thấy đẹp đôi. Nếu hình ảnh này mà đổi thành cơm ăn thì nàng tình nguyện ăn một lần ba bát cơm tẻ cũng không thở một hơi a.
Có lẽ Lạc Tử Phong cũng không giống như những gì đã thể hiện, đây chính là ý nghĩ hình thành sau khi Cảnh Dung được Tương Vương mời đến Tương Vương phủ cùng Lạc Tử Phong luyện cưỡi ngựa bắn cung, khi nhìn thấy được dáng vẻ liều mạng của đối phương. Nàng còn nghe nói người này ngày đầu tiên học cưỡi ngựa, bởi vì cố gắng chịu đựng đau đớn mà cuối cùng đến cái mông cũng mài cho hỏng. Nghiêm túc, liều mạng là chuyện tốt, thế nhưng quá mức nghiêm túc thì sẽ khiên cưỡng, quá mức liều mạng thì sẽ bị thương, chuyện gì tốt quá cũng hóa dở. Cũng không biết nói thế nào để nàng ấy nghe hiểu, nàng cũng không muốn Phò mã khiến mình cảm thấy thỏa mãn vất vả lắm mới có được trước khi thành thân không biết vì nguyên nhân gì mà chết đi.
Nhưng mà, chính là một người như thế đã dần dần đi vào nội tâm Cảnh Dung, mãi đến khi cảm nhận được sự đau rát vì vết thương do gấu đen mang đến thì Cảnh Dung mới ý thức được mình đang làm gì. Nàng lại hi sinh cánh tay của mình chỉ vì không muốn để Lạc Tử Phong phải chịu đòn trí mạng từ gấu đen. Nhưng mà, một ngày đó, chuyện nằm ngoài dự liệu của nàng không chỉ có mỗi chuyện này, ngay lúc Lạc Tử Phong hỏi nàng có tin nàng ấy hay không thì bản thân nàng lại không chút do dự trả lời đối phương như vậy. Chỉ là, đối phương trong ý thức của nàng chỉ là một quân cờ thôi không phải sao? Cho dù xác thực là nàng có chút hứng thú với Lạc Tử Phong, thế nhưng cũng chỉ vì nguyên nhân kiếp này của đối phương không trùng khớp quỹ đạo với kiếp trước mà thôi. Điều không thể giải thích nhất chính là khi Lạc Tử Phong lấy bản thân nàng để làm mồi nhử cho gấu đen thì nàng không có chút sợ hãi nào, cho dù biết rõ bất luận là mình hay Lạc Tử Phong thì không có ai là đối thủ của thợ săn thiên nhiên này, thế nhưng nàng vẫn cứ tin tưởng Lạc Tử Phong. Mãi đến khi Lạc Tử Phong chuẩn xác dùng cung tên hạ gục gấu lớn thì nàng cũng chỉ ung dung bình thản mỉm cười, trong đầu còn đang nghĩ đến sự bất thường của con gấu này, ngay lúc Lạc Tử Phong rời đi thì còn có tâm tình đứng dậy đi tìm chân tướng. Tất cả chuyện không giống bình thường mãi đến khi trời tối người yên biển lặng, Cảnh Dung một mình nằm trên giường mới phát giác ra được. Đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào mà bản thân lại trở nên xa lạ đến ngay chính mình cũng nhận không ra như vậy....
Đáp án vấn đề này cũng không quấy nhiễu Cảnh Dung bao lâu, tất cả chuyện phát sinh ngày tiếp theo đã làm cho nàng nhìn thấu nội tâm của mình. Từ lúc nhìn thấy Lạc Tử Phong đứng nói chuyện với Cố Hi Hoằng đã dao động, đến khi nhìn thấy nước mắt của Lạc Tử Phong thì lòng không đành, cuối cùng thì nàng cũng tìm được đáp án mà nàng vốn cho rằng phải vất vả tìm thật lâu mới có được. Trước đây mẫu thân đối với Phụ hoàng cũng như vậy, biết được Phụ hoàng đến cung khác qua đêm thì mẫu thân sẽ rầu rĩ cả ngày không vui, nhìn thấy Phụ hoàng vì mệt nhọc mà mặt mũi tiều tụy thì mẫu thân sẽ hận bản thân vì sao sinh ra lại là thân nữ nhi, không thể chia sẻ công việc với người. Nhưng mà, rõ ràng nàng và Lạc Tử Phong không giống như mẫu thân và Phụ hoàng, vì sao tình cảm mình đối với Lạc Tử Phong lại giống như của mẫu thân dành cho Phụ hoàng? Tình cảm giữa các nàng không nên phát sinh mới đúng không phải sao? Tuy rằng không biết nguyên nhân gì khiến Lạc Tử Phong nữ cải nam trang làm Tương Vương Thế tử, thế nhưng nàng hiểu rất rõ mà không phải sao? Lạc Tử Phong là nữ tử, thân phận của nàng ấy chỉ có thể là Tương Vương Quận chúa mà không phải là Tương Vương Thế tử, mình và nàng cùng nhau cũng không thể là phu thê chân chính như mẫu thân và Phụ hoàng, những điều này nàng đều hiểu rõ mà không phải sao? Nhưng mà, tại sao vẫn nảy sinh tình cảm không nên tồn tại như vậy....
"Nếu không có chuyện gì thì bản cung về trước!". Đối mặt với vẻ thân thiết hưng binh vấn tội của Lạc Tử Phong, Cảnh Dung lựa chọn trốn tránh. Nếu đã đều là thân nữ tử thì không cần làm ra chuyện vớ vẩn như vậy, nếu chỉ là quan hệ lợi dụng thì phải phân rõ giới hạn như vậy mới đúng. Đúng vậy, Lạc Tử Phong chỉ là người mà Cảnh Dung nàng muốn lợi dụng mà thôi, lợi dụng nàng ấy để đạt đến mục đích không cần xa gả Hung Nô, lợi dụng nàng ấy để lật đổ Cố Hi Hoằng, làm tan rã thế lực Cố Hi Hoằng bồi dưỡng, từ đó đạt được mục đích cứu rỗi vương triều Thanh Lam. Thời điểm như thế này nàng sẽ không để cho tất cả mọi thứ bị biến chất, tình yêu thì phải thuần túy như mẫu thân dành cho Phụ hoàng, tình cảm lẫn lộn với mưu tính thì có là gì? Đang lợi dụng một người, rồi lại sơ sẩy đi thích đối phương thì mình tính là cái gì?
"Công chúa.....". Lời nói tràn ngập nghi hoặc cùng bất đắc dĩ của Lạc Tử Phong dần dần lùi xa, thế giới của Cảnh Dung cũng dần trở nên hoang vu trắng xám, so với tâm tình khi nhận được tin Cố Hi Hoằng là mật thám của Tĩnh quốc còn tồi tệ hơn nhiều. Cảnh Dung lúc quay về lều liền nói với Thanh Nhi: "Thanh Nhi, đi lấy một vò rượu về đây!".
"Rượu? Một vò sao? Công chúa, trên người người có vết thương, Ngô thái y đã đặc biệt dặn dò không thể uống rượu, còn có Thế tử hắn, nếu để cho Thế tử biết được....".
"Thanh Nhi, nghe không hiểu bản cung nói gì sao? Đi lấy một vò rượu cho bản cung!". Kiếp trước bởi vì cuộc sống sau hôn nhân tẻ nhạt mà nàng hình thành thói quen uống rượu, kiếp này từ lúc trọng sinh đến giờ đã sáu năm, nàng nhưng một một giọt cũng không động đến. Bây giờ nàng đã mười lăm tuổi, uống một chút rượu người ngoài còn có thể ý kiến gì sao?
"Vâng, Thanh Nhi đi ngay!". Cảnh Dung dữ dằn khác thường như vậy là lần thứ hai Thanh Nhi thấy được, tuy không biết nguyên nhân bên trong nhưng lúc này không nên ngỗ nghịch đối phương mới đúng. Hơn nữa chuyện này cũng phải gạt Thế tử mới được, bằng không lấy tính tình thích chuyện bé xé to của Thế tử thì không biết đến lúc đó Công chúa còn nổi giận bao nhiêu nữa.
Trong chốc lát Thanh Nhi đã ôm một vò rượu quay lại, thấy đồ đã đến, Cảnh Dung liền đi đến lật nắp vò lên, ngửi một cái liền cười khổ nói: "Dĩ nhiên lại là rượu Đỗ Khang? Dùng gì giải sầu, chỉ có Đỗ Khang, hôm nay bản cung cũng muốn xem xem rượu Đỗ Khang có thể thật sự giải được ưu phiền trong lòng bản cung hay không!".
"Công chúa có chuyện không vui sao? Nếu như vậy thì rượu này Thanh Nhi sao có thể để cho Công chúa uống, Thanh Nhi không biết gì mà "dùng gì giải sầu, chỉ có Đỗ Khang", Thanh Nhi chỉ biết mọi người nói rượu vào tâm sầu càng thêm sầu, uống rượu cũng không thể giải quyết khổ sở trong lòng. Huống chi Công chúa còn có vết thương trên người, càng không thể uống, a...".
Mắt thấy Thanh Nhi lại muốn bắt đầu thuyết giáo mẹ già, Cảnh Dung hơi không kiên nhẫn vòng ra sau lưng Thanh Nhi, một tay hạ xuống, Thanh Nhi liền ngã xuống. Cảnh Dung đem Thanh Nhi ngất xỉu đặt lên nhuyễn tháp, sau đó lấy một ly trà trên bàn làm thành ly rượu, nâng vò rót ra. Cho dù ly trà khá nhỏ, nhưng một canh giờ qua đi thì vò Đỗ Khang này cũng đã thấy đáy, mà Cảnh Dung thì sao, cũng không hề say ngất, cũng không có giải sầu, chỉ là vết thương truyền đến từng đợt đau xót. Bất đắc dĩ không thể làm gì khác, Cảnh Dung liền vận nội lực, mở các lỗ chân lông, để mùi rượu tản ra ngoài không khí, trong chốc lát cả lều đều ngập tràn mùi rượu. Mà Cảnh Dung chơi đùa đủ mệt mỏi rồi leo lên giường nghỉ ngơi, có thể sau khi tỉnh lại thế giới này sẽ có thay đổi cũng không biết chừng.
Nhưng mà sau khi tỉnh lại, không có gì thay đổi, nhưng cũng có biến hóa, giống như biết được có một số chuyện đã phát sinh rồi thì không có cách nào thay đổi, tâm tình của Cảnh Dung cũng sinh ra thay đổi, hoặc là biết được trên phương diện tình cảm cũng không có gì không nên. Nếu nói đến không nên thì năm đó mẫu thân nảy sinh tình cảm với Phụ hoàng cũng thuộc vào hàng ngũ không nên. vì Phụ hoàng, mẫu thân đã nhận bao nhiêu khổ sở, đến cuối cùng ôm hận mà chết. Cho dù là tình yêu nam nữ thì sao? Nếu trong lòng đối phương có ngươi thì mặc kệ là nam hay nữ thì ngươi đều có thể hạnh phúc. Nếu trong lòng đối phương không có ngươi, cho dù là đế vương đỉnh thiên lập địa, quyền lực tối cao thì thế nào? Cũng có kết cục giống như mẫu thân mà thôi. Như vậy, Lạc Tử Phong nàng sẽ là loại người nào đây? Trong lòng nàng ấy rốt cuộc có mình hay không? Còn mình, đến cuối cùng có thể lại giẫm lên vết xe đổ của mẫu thân hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi