TRỌNG SINH CHI KHÔNG TỪ THỦ ĐOẠN

Hôm sau bồi Lục Khôn Đức ăn cơm sáng, tống cổ anh đi học rồi Lục Quân Cường liền ra cửa, đi đến chợ phụ cận mua một chiếc xe đạp second-hand. Chiếc xe màu trắng hết bảy phần được tối ưu hoá tốc độ làm Lục Quân Cường một đường ép giá đến 150 đồng thì thành giao. Lục Quân Cường thực vừa lòng, mấy ngày này cậu vẫn luôn đi xe bus, tiền xe gì đó thật ra là việc nhỏ, chủ yếu là quá không tiện, đường vốn rất ngắn, thời gian toàn lãng phí cho việc đợi xe.

Lục Quân Cường cưỡi xe đạp thẳng đến bách hóa Đại Lâu, vào khu đỗ xe chiếm một chỗ, không đợi bảo an lại đây kêu liền nhanh như chớp chạy đi, lưu lại chiếc xe đạp cũ cùng chiếc ô tô bên cạnh tôn nhau lên thật nổi bật rực rỡ.

Bách hóa Đại Lâu là nơi trước đây cậu cùng Lục Khôn Đức thường xuyên dạo, tuy rằng cách mười hai năm biến hóa rất lớn, nhưng Lục Quân Cường vẫn quen cửa quen nẻo tìm được khu mà mình muốn đi.

"Xin hỏi ngài có yêu cầu gì?" Cô nhân viên bán hàng nhìn Lục Quân Cường mỉm cười.

Lục Quân Cường nhìn nhìn, hỏi: "Có loại hộp giữ nhiệt nào hiệu quả tốt không? Không phải loại bên ngoài bọc cao su lưu hoá, một khi nóng lên lại có mùi lạ."

Cô nhân viên bán hàng nhìn cậu trai xinh đẹp trước mắt nhịn không được muốn cười, lễ phép nói: "Ngài xem thử loại này, hộp đồ ăn ba tầng, dù cực nóng cũng sẽ không giải phóng chất có hại đối với cơ thể con người, hơn nữa lại kín, hiệu quả giữ ấm rất tuyệt vời, bên ngoài không có bọc chất keo nhưng cũng sẽ không phỏng tay."

Lục Quân Cường nhìn nhìn cảm thấy không tồi nhờ cô nhân viên bán hàng tính tiền, 588 đồng, Lục Quân Cường không hề keo kiệt như vừa rồi cùng người bán xe đạp ép giá, cậu khi mua đồ cho Lục Khôn Đức vẫn luôn ngại rẻ sợ chất lượng không tốt.

Lúc đi ngang qua cửa hàng chuyên bán đồ liên quan tới chuột Mickey ở lầu một, Lục Quân Cường nhìn a nhìn, lại mua một cái bình giữ nhiệt hình chuột Mickey.

Lúc Lục Quân Cường mang đồ tốt tìm thấy chiếc xe đạp của mình, quả nhiên bảo an đã ở bên xe đằng đằng sát khí chờ, bách hóa Đại Lâu này căn bản là không có chỗ để xe riêng cho xe đạp. Lục Quân Cường còn nhớ rõ quy củ của chỗ này, rút ra phiếu mua sắm đưa cho bảo an, diện vô biểu tình nói: "Bằng phiếu mua sắm hôm nay có thể miễn phí dừng xe."

Bảo an trừng lớn đôi mắt nhìn Lục Quân Cường đưa ra hai tờ biên lai mua sắm mà miệng trương giống như trứng gà.

Lục Quân Cường đem hộp đồ ăn cùng bình thuỷ cột ở trên tay lái, leo lên xe, lấy hộp thuốc ra, cũng không ngại, đưa cho tiểu bảo an mập mạp bên cạnh vẫn luôn đứng không đi một điếu Cáp Đức Môn, tiểu bảo an cầm điếu thuốc nhìn cậu dở khóc dở cười, Lục Quân Cường hút điếu thuốc, vừa giẫm bánh xe đi mất.

Khi trở về tiệm cơm Lý sư phó bọn họ đã bắt đầu bận rộn, Lý Thanh tán thưởng: "Ông chủ nhỏ rốt cuộc cũng mua xe!" Tống Tiểu Ba hưng phấn từ phòng bếp chạy ra nhìn thoáng qua, lại héo hon trở về làm việc. Lục Quân Cường cười cười không để ý tới bọn họ vui đùa, vào phòng bếp đem hộp đồ ăn cùng bình giữ nhiệt mới mua trong ngoài tráng qua nước nóng một lần, rồi lại làm lạnh ở một bên. Lý sư phó thấy thế hỏi: "Sao vậy, là muốn buổi tối mang đồ về ăn?"

"Không phải," Lục Quân Cường nói, "Về sau dùng để giữa trưa đưa cơm cho anh cháu."

Lục Quân Cường suy nghĩ hai loại đồ ăn dặn dò Lý sư phó trước tiên làm, chính mình lại dùng bếp nhỏ ở phòng bếp lấy nồi hầm canh xương. Lý Thanh đang thu thập bàn ghế ở phòng lớn nhỏ giọng hỏi Ngô Hạo: "Cường ca là đưa cơm cho bạn gái?" Ngô Hạo cười: "Cường ca? Hắn mới mười sáu! Nhỏ hơn em ba tuổi đấy!"

Lý Thanh đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Không phải chứ, em còn tưởng rằng lớn hơn em." Ngô Hạo gật đầu: "Em vừa vào xã hội xem người không chuẩn, em xem cậu ta tuổi nhỏ, lòng dạ lại như ba mươi, người không biết đều cho rằng cậu ta hai mươi rồi." Ngô Hạo nghĩ đến Lý Thanh đại khái là vừa vào làm có hảo cảm với ông chủ, lại thiện ý khuyên nhủ: "Cậu ta không có bạn gái, mở tiệm bận thành như vậy ai còn lo lắng cái kia, cậu ta có một anh trai muốn thi đại học, nuôi ai đâu, tám phần lại là cho đưa cơm cho anh trai." Lý Thanh mặt vẫn còn hồng hồng, cười nói: "Ông chủ nuôi anh trai mình á?" Lục Quân Cường từ phòng bếp đi ra, Ngô Hạo không dám nói thêm nữa, nhỏ giọng nói: "Về sau em sẽ biết, đừng hỏi nhiều, mau làm việc."

Lục Quân Cường khi đi ra nghe thấy được Lý Thanh cùng Ngô Hạo mơ hồ là bàn luận về cậu, cậu nhưng thật ra không thèm để ý, công nhân sau lưng thảo luận ông chủ oán giận một chút gì đó cũng khá tốt, phòng không được coi như không có nghe thấy đi. Lục Quân Cường cầm sổ sách trong tuần này từng cái từng cái bắt đầu thanh toán, Lý Thanh dọn xong cái bàn lại quét sàn nhà một lần, cọ lại đây nhìn sổ sách nhỏ giọng hỏi: "Cái kia... Tôi không làm sai cái gì chứ?"

Lục Quân Cường cũng không ngẩng đầu liền ừ một tiếng: "Cô ghi sổ rất rõ ràng, tốt lắm." Lý Thanh mặt đỏ hồng, cũng không tiện nói gì nữa, lại lau lau quầy liền rồi đi ra phía sau giúp Lý sư phó một tay.

Mười một giờ là lúc khách sắp tới, trước lúc đó mọi người trong tiệm đã chuẩn bị ăn cơm. Lục Quân Cường đối với công nhân cũng không bủn xỉn, giữa trưa cùng buổi tối đều là nhờ Lý sư phó chuẩn bị một món mặn hai món rau một món canh. Lục Quân Cường đem cơm chuẩn bị cho Lục Khôn Đức làm tốt, lại bỏ thêm một muỗng nhỏ phù du(1) vào canh xương hầm, cho vào bình Mickey. Cùng Lý sư phó bọn họ cùng nhau ăn cơm, dặn dò một câu liền cầm hộp giữ nhiệt đi.

(1)Một loại dầu

Trường cấp ba của Lục Khôn Đức phi thường nghiêm khắc đối với học sinh mười hai, khoảng thời gian từ giữa trưa tan học đến buổi chiều đi học chỉ có một giờ, đại bộ phận học sinh đều sẽ không về nhà, ở cửa trường học tùy tiện mua chút gì mang về trong phòng học ăn là xong.

Chờ Lục Quân Cường tới trường học của Lục Khôn Đức rồi lại vòng đến lớp của anh thì đã tan học được một lúc, Lục Khôn Đức nghe lời cậu không có ra ngoài chạy loạn mua đồ ăn, thành thành thật thật ngốc trong phòng học chờ.

Lục Quân Cường vội qua đi đem hộp đồ ăn mở ra liên tục xin lỗi: "Em quên mất anh học ban nào, hỏi vài người mới biết anh ở đây, mau mau ăn." Lục Khôn Đức học nguyên một buổi sáng đã sớm đói đến nóng nảy, đối với một đống lớn đồ ăn chỉ lo ăn không rảnh cùng Lục Quân Cường nói chuyện, Lục Quân Cường cười cười đem canh xương hầm đưa cho anh: "Anh uống chút canh đi này, coi chừng nghẹn."

Lục Quân Cường đứng tựa ở trên bàn của Lục Khôn Đức nhìn anh ăn. Ngồi cùng bàn với Lục Khôn Đức là một cô gái rất đáng yêu, chọc chọc Lục Khôn Đức hỏi: "Đây là em trai cậu?" Lục Quân Cường cười cười, một đôi mắt hồ ly hơi hơi híp, cười với cô: "Em là em trai anh ấy, chào chị."

Cô gái trong nháy mắt bị đánh bại, nhìn Lục Quân Cường lại kích động không thôi lại chọc chọc cánh tay Lục Khôn Đức: "Em cậu đáng yêu quá!" Lục Khôn Đức từ một đống cơm ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn bạn ngồi cùng bàn, hỏi: "Cậu muốn ăn chút không?"

Cô gái nhìn cơm Lục Quân Cường mang đến, tiếc nuối lắc lắc cánh tay ngọc ngà, cự tuyệt nói: "Tớ muốn giảm béo, tớ còn muốn cua hotboy của lớp 4 nữa cơ mà..." Lục Khôn Đức hừ hừ hai tiếng không hề để ý đến cô, tiếp tục ăn cơm. Lục Quân Cường nhìn cô gái kia liền yên lòng, là một nữ sinh đơn thuần, điều càng quan trọng hiển nhiên là cô đối với anh trai cậu không có hứng thú.

Lục Khôn Đức lại ăn một lát liền ngừng, ôm bụng rầm rì với cậu: "No rồi... Bụng căng lên rồi." Lục Quân Cường bất động thanh sắc sờ bụng anh, nhướng một bên lông mày nói: "Căng đâu nào? Còn có một khóa buổi trưa, anh ăn thêm chút đỉnh đi."

Lục Khôn Đức thở dài, lại ăn một chút, Lục Quân Cường biết anh ăn không hết nhiều như vậy, lại kêu anh uống thêm mấy ngụm canh liền buông tha. Lục Quân Cường thu thập tốt hộp giữ nhiệt, lại lễ phép chào hỏi mấy bạn học của Lục Khôn Đức lại đây hỏi thăm, dặn dò Lục Khôn Đức vài câu liền đi. Đi tới cửa còn nghe thấy mấy bạn học đó hâm mộ Lục Khôn Đức có em trai ngoan ngoãn biết săn sóc, Lục Quân Cường cười cười.

Buổi tối khi Lục Khôn Đức tan học về nhà Lục Quân Cường đã ở nhà nấu xong cơm chiều, Lục Khôn Đức buông cặp sách rửa rửa tay ngồi xuống nghi hoặc nói: "Trong tiệm không bận sao?"

Lục Quân Cường đem đĩa đồ ăn cuối cùng bưng lên bàn, nói: "Đã thuê người, có thể xoay sở được." Lục Khôn Đức còn muốn nói cái gì nhưng ngẫm lại em trai có thể ở nhà nghỉ ngơi một chút cũng khá tốt, liền không hề lắm miệng, phần phật bắt đầu ăn cơm.

"Tiểu Quân, bạn học của anh đều khen em."

"Hửm? Khen em đẹp?"

Lục Khôn Đức nhịn không được cười: "Em thật không biết xấu hổ, đầy người đẹp hơn em."

Lục Quân Cường lắc đầu: "Em chưa từng gặp qua."

Lục Khôn Đức: "......"

Lục Khôn Đức chung quy vẫn là kìm nén không được lại bắt đầu nói: "Bọn họ đều khen em hiểu chuyện, ừm... rất tốt với anh."

Lục Khôn Đức cũng không có cảm giác hư vinh gì nhiều, hai anh em nhiều năm sinh hoạt khốn đốn túng quẫn sớm đem này đó vứt bỏ, nhưng trước mặt người khác em trai ưu tú như vậy chiếu cố chính mình, người khác hâm mộ vẫn là làm Lục Khôn Đức thật vui vẻ, đã không có cha mẹ, thân tình đối Lục Khôn Đức mà nói là điều thực trân quý. Lục Quân Cường thấy Lục Khôn Đức giấu không được cao hứng, trong lòng đều minh bạch, anh không phải ham hư vinh, chỉ là theo bản năng mà vui vẻ khi phương diện quan trọng nhất của mình được người khác khẳng định. Mà Lục Quân Cường thích chính là anh hai thẳng thắn thành khẩn như vậy.

Lục Quân Cường cười cười: "Em về sau sẽ đối với anh càng tốt hơn nữa, ngày mai anh muốn ăn gì."

Lục Khôn Đức nghĩ nghĩ: "Không cần lại làm nhiều đồ ăn như vậy, một đĩa đồ ăn với một chén cơm lớn là được... Canh cũng không cần, quá phiền toái."

Lục Quân Cường cười cười không tỏ ý kiến, lại gắp một khối xương sườn cho Lục Khôn Đức.

Qua ngày hôm sau Lục Quân Cường đưa cơm cho Lục Khôn Đức vẫn là thực phong phú, Lục Khôn Đức nhìn đồ ăn bất đắc dĩ: "Anh lại ăn không hết, cần gì làm nhiều như vậy?"

Lục Quân Cường đem bình thuỷ mở ra: "Ăn không hết thì thôi, anh đang ở thời điểm cần được cung cấp dinh dưỡng, thi đại học chưa xong thì đừng mong lăn lộn." Lục Khôn Đức dở khóc dở cười nhìn Lục Quân Cường đưa tới đẩy đồ ăn tới, như vậy ở lớp học thật sự là quá đáng chú ý, Lục Khôn Đức cầm hộp đồ ăn lôi kéo Lục Quân Cường đi lên sân thượng.

Giữa trưa trên sân thượng không có người, hai anh em an vị trên một bên ghế đá đón nắng. Giữa trưa dương quang vừa lúc, phơi đến người ấm dào dạt. Lục Khôn Đức hồng hộc ăn cơm, Lục Quân Cường nhìn anh trong chốc lát nhịn không được có chút mệt rã rời. Cậu mỗi ngày 5 giờ liền rời giường, buổi tối bồi đọc bồi đến mười một giờ ngủ, nhiêu đó giờ thật sự không đủ, tại dưới ánh mặt trời ấm áp như vậy không khỏi mơ màng sắp ngủ, Lục Khôn Đức cười chọc trán cậu, vỗ vỗ đùi chính mình: "Hay là em nằm xuống đi?"

Lục Quân Cường do dự, nằm xuống gối lên trên đùi Lục Khôn Đức, Lục Quân Cường chân dài để trên mặt đất, mất tự nhiên giật giật. Cậu thậm chí có thể cảm nhận được mạch đập trên đùi anh... Sau giờ ngọ dương quang chiếu đến người không mở ra được đôi mắt, thời điểm Lục Quân Cường mơ mơ màng màng cơ hồ muốn ngủ... Đột nhiên cảm thấy trên mặt chợt lạnh...

"Thực xin lỗi thực xin lỗi!" Lục Khôn Đức vội vàng đem nước canh đổ trên mặt Lục Quân Cường lau lau, đều đều lau nửa bên mặt, "Anh lỡ không chú ý..." Lục Quân Cường diện vô biểu tình ngồi dậy cầm khăn giấy lau mặt, kiều diễm trong không khí vừa rồi lập tức tan hết, Lục Quân Cường một chút cũng không mệt nhọc.

"Em..." Lục Khôn Đức vẫn là thực xin lỗi, cười mỉa hỏi: "Không ngủ một lát?"

Lục Quân Cường xoa xoa mặt, nói: "Không ngủ, còn phải về tiệm." Lục Quân Cường vẫn là không có tinh thần, thuận tay lấy điếu thuốc ra định hút.

Lục Khôn Đức: "!"

Lục Quân Cường hận không thể tát chính mình một cái, thật là, rắc rối to rồi! Lục Khôn Đức tức giận kêu to: "Lục Quân Cường! Em bắt đầu hút thuốc từ khi nào hả!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi