TRỌNG SINH CHI KIM SẮC HÔN NHÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trả hàng đêm khuya ^^~

Editor: Min

Chương 61: Tiễn khách

Một lát sau Triển Hoành Đồ mới thích ứng được với ánh sáng, khoảng hơn 10 giây sau mới dần dần nhớ lại, sắc mặt lão dữ tợn mà ấn thái dương, dùng mũi chân đá đá vào người đang nằm bên cạnh trên sofa.

“Ninh Ninh, Băng Yến, mau tỉnh lại đi.”

“Ưm …” Uông Băng Yến khẽ rên rỉ một tiếng, cố sức mà ôm lấy đầu, cho đến khi đèn trong phòng được mở lên, bà ta mới khàn giọng hỏi, “Sao lại thế này?”

“Là Triển Hoành Vĩ.” Lão đột nhiên đứng dậy, “Hai người nhanh đứng lên cho tôi! Chúng ta phải tới Triển gia!”

“Đi Triển gia cái gì.” Đầu óc của Triển Dực Ninh còn chưa theo kịp, cảm thấy khát nước, mặc kệ mọi thứ liền rót cho mình một cốc nước lớn rồi uống hết, sau đó lại nghiêng ngả trên sofa. Ả duỗi thắt lưng nói: “Lúc nào cũng thế, đi làm gì? Con chỉ muốn chơi game thôi.”

“Chơi game cái gì mà chơi!” Triển Hoành Đồ hung hăng đè tay lên người Triển Dực Ninh mà đứng dậy, “Cả ngày chỉ biết đến game! Mày chơi game ít đi một lúc thì không được hả? Nếu học hành mà mày cũng chuyên tâm như vậy, thì đã không bị thằng tiểu tử Triển Dực Phi kia bỏ xa như vậy!”

“Triển Dực Phi, Triển Dực Phi, nếu ba cảm thấy nó tốt như vậy thì ba tới chỗ nó luôn là đi!” Triển Dực Ninh cũng không biết là lấy sức ở đâu, một phen đẩy Triển Hoành Đồ ra, sự điên cuồng trong mắt hiện lên rõ ràng, sau khi ả lên lầu thì sự điên cuồng đó biến thành quỷ dị, Uông Băng Yến ở bên cạnh run rẩy, trái tim cũng muốn nhảy cả ra ngoài.

Sau khi Triển Dực Ninh lên lầu, điều ả làm đầu tiên chính là khóa cửa phòng lại. Ả phải hít ma túy, tay ả khẽ run rẩy, lấy được bình hít và ma túy ra, ả phải mất một lúc lâu mới có thể hít được, xong xuôi ả lại cất giấu kĩ những thứ đó. Ngồi trước máy tính, ả tìm được một nhóm người rồi cùng hẹn đi chơi đá (1), tiếp đó thì liền đứng dậy chải chuốt đầu tóc, ăn mặc một chút rồi mới xuống lầu.

Sắc mặt Triển Hoành Đồ xanh xám, đang đỡ thắt lưng mắng Uông Băng Yến, nói bà ta chiều Triển Dực Ninh quá mức, thế cho nên đứa con gái này mới là rắm chó không kêu.

(*) Rắm chó không kêu ‘Cẩu thí bất thông’ 狗屁不通: Chỉ hành văn hoặc diễn đạt không lưu loát, cũng có ý chỉ những kẻ bất tài vô dụng.

Triển Dực Ninh nghe thấy câu ấy, liền cười lạnh nói với Triển Hoành Đồ: “Tôi là rắm chó không kêu, vậy ba không phải là thông với chó má sao?”

“Con khốn nạn!” Triển Hoành Đồ tức giận đến độ cầm cái gạt tàn ở trên bàn ném về phía Triển Dực Ninh, đúng lúc ấy ả đứng ngay gần lão, cho nên cú ném ấy vừa vặn trúng đích, trực tiếp khiến ả cả mồm đầy máu.

Triển Dực Ninh lập tức phát điên: “Ông con mẹ nó có bệnh à! Ông có bản lĩnh thì vượt mặt Triển Dực Phi đi, ở nhà khoe mẽ uy phong cái quái gì!”

Uông Băng Yến thấy con gái mình không đúng, mà Triển Hoành Đồ xuống tay cũng quá ác, đành phải chạy tới xem con gái đang bị thương. Ai ngờ lòng tốt của bà ta lại thành ra lòng lang dạ thú, Triển Dực Ninh lập tức quay mặt đi không cho bà ta nhìn, “Không cần các người phải giả bộ!”

“Tốt xấu gì con cũng phải bôi chút thuốc vào đã chứ!”

“Mặc kệ nó! Cả ngày không làm việc đàng hoàng, nó tốt nhất là chết luôn đi!” Triển Hoành Đồ nói xong cũng cảm thấy nguôi nguôi giận, nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy không được thoải mái, liền gọi Uông Băng Yến, “Cùng tới nhà chính nhìn xem, nếu Triển Hoành Vĩ trở về đây vì tham dự hôn lễ của Triển Dực Phi, vậy tám chín phần mười là đang ở đó.”

“Đi đến đó thì có tác dụng gì? Mỗi một người trong nhà đều đứng về phía Triển Dực Phi, dù sao cũng đấu không lại. Tôi, tôi có lẽ là nên đi xem sao Ninh Ninh lại như thế này.” Khoảng thời gian này trong lòng bà ta đang có chút nghi ngờ, con gái gần đây gầy quá nhanh, vốn dĩ đã không béo, giờ thì gầy đến độ chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay mất.

Sắc mặt Triển Hoành Đồ âm hiểm, nhưng cũng không ngăn Uông Băng Yến lại. Thấy Uông Băng Yến đi ra ngoài, lão cũng đi theo ra, mà lúc này đám người hầu mới dám đi dọn dẹp.

Sau khi Uông Băng Yến đi ra khỏi nhà, lúc đầu không hề thấy Triển Dực Ninh đâu. Bà ta nghĩ rằng Triển Dực Ninh đã lái xe ra ngoài, sau nhờ mấy người đi ngang qua mới biết được, nha đầu kia là ở trước cửa đang đón xe taxi. Bà ta sợ Triển Dực Ninh không cho đi theo, cũng không dám tiếp cận lộ liễu, thấy xe của Triển Dực Ninh đi rồi mới chạy ra đón một cái xe khác đuổi theo.

Triển Hoành Đồ ngồi trong xe thấy cảnh này, sắc mặt không vui mà đảo tay lái, một đường hướng thẳng tới nhà chính Triển gia.

Lúc này Triển Dực Phi đang muốn vuốt lông để Lâm Ngọc Đồng thôi tức giận, cũng không còn ý định đi tìm Triển Hoành Đồ nữa, chỉ là nghĩ đến cái chết của mẹ thì vẫn không thể nuốt trôi cục tức này được. Mẹ anh và chú Hai có gian díu với nhau tất nhiên là không đúng, nhưng bà ấy tiến vào Triển gia chưa tới ba tháng lại thủ tiết như quả phụ qua ngày, mà chú Hai đối với bà năm năm như một ngày (*), thì cho dù là tảng đá cũng cảm thấy ấm áp, chứ nói gì một người phụ nữ mềm lòng? Hơn nữa trước đây chính Triển Hoành Đồ là kẻ vong ân phụ nghĩa, chính mẹ anh ban đầu cũng vì lão mà mới tới bước đường kia, vô luận là nghĩ thế nào anh cũng không thể nén giận được. Nếu nói hận, thì chỉ có thể hận vận mệnh, đã cố ý để Triển Hoành Đồ tìm ra được điểm có lợi cho lão từ mẹ anh.

(*) Năm năm như một ngày ‘五年如一日’: Giống như không còn gì để mất, tuyệt vọng tới cực điểm (Thực ra câu này mình cũng không chắc lắm cho dù đã tra trên zhidao nhưng có thể hiểu nôm na là vậy.)

Năm đó nếu không có phần sản nghiệp đó của Khang gia, Triển gia làm sao có được như hôm nay?

Lâm Ngọc Đồng nghĩ thầm chuyện này so với tiểu thuyết thì còn cẩu huyết hơn. Mẹ của Triển Dực Phi cũng thật đáng thương, cha mẹ mất sớm, một tay ông nội vất vả nuôi lớn, kết quả lại gặp phải một tên cặn bã.

Lâm Ngọc Đồng gối lên vai Triển Dực Phi, một tay đặt lên trên ngực anh, vô thức mà giúp Triển Dực Phi xuôi xuống, dường như rất sợ anh lại tức giận. Kỳ thật Triển Dực Phi chỉ là nhất thời xúc động, nếu có tức giận, cũng chỉ là tức giận việc Triển Hoành Đồ hành xử quá mức ích kỉ mà thôi. Theo như ý của Triển Hoành Đồ, thì phải là hảo tụ hảo tán, lão cưới Khang Giai Lệ, có được công ty, sau đó đưa cho Khang Giai Lệ chút tiền rồi để bà rời khỏi Triển gia, lão sẽ đưa Uông Băng Yến tiến vào. Lão cảm thấy đây chính là vẹn cả đôi đường, thế nhưng Khang Giai Lệ lại cố ý có bầu, còn muốn sinh đứa bé ấy ra.

Ngay từ đầu khi Triển Dực Phi sinh ra đã không được Triển Hoành Đồ mong đợi gì, cho nên về sau này dù làm gì cũng đều là sai lầm cả.

“Trước đây anh đúng là thằng ngốc, còn khờ dại tưởng rằng bản thân mình làm không tốt, chỉ cần cố gắng trở nên thật giỏi, có lẽ tất cả mọi thứ đều sẽ khác đi.” Triển Dực Phi tự giễu mà cười nói: “Sau anh phát hiện ra mình càng mạnh thì Triển Hoành Đồ càng không muốn gặp anh. Nhưng anh đã không thể dừng lại được nữa, bởi vì anh phát hiện ra ông ta không muốn gặp anh, nhưng những người trong Triển gia lại rất muốn được thấy điều ấy, cho nên anh luôn cố gắng để hiệu suất của công ty ngày càng tốt hơn, như vậy thì có thể khiến ví của họ luôn đầy căng tiền, dần dà đương nhiên bọn họ sẽ đứng về phía anh. Em nói xem có phải anh rất xấu xa không?”

Lâm Ngọc Đồng đứng dậy, dưới ánh mắt nghi hoặc của Triển Dực Phi mà ôm lấy đầu anh, “Anh tốt lắm, ít nhất ở trong lòng em anh là tốt nhất, nếu có kẻ cảm thấy anh là người xấu, thì kẻ đó chính là bị mù rồi.”

“Thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là thật, đã bao giờ em lừa anh chưa?”

“Ừm, Tiểu Đồng nhà ta là tốt nhất.” Trong giọng nói của Triển Dực Phi mang theo ý cười, dứt lời thì ở trong lòng Lâm Ngọc Đồng hít một hơi thật sâu, lát sau thì nhẹ nhàng thở ra, “Lại nói, hôm nay vốn phải là ngày vui nhất trong cuộc đời, nhưng lại bị anh làm lộn xộn thành thế này, có phải làm ảnh hưởng đến tâm tình của em không?”

“Không hề, có thể nghe anh tâm sự chuyện anh đã chôn chặt trong lòng, cảm giác này cũng rất tuyệt, nó chứng minh rằng khoảng cách của hai ta lại gần thêm nữa rồi. Bởi vì chúng ta ngay từ đầu gặp nhau chỉ là thỏa thuận để kết hôn, sau đó lại rất nhanh mà ở đến bên nhau, cho nên chúng ta thiếu đi rất nhiều những quá trình tìm hiểu của các cặp đôi bình thường, vì vậy giống như bây giờ từng chút từng đi vào lòng đối phương, dùng chính màu sắc cuộc sống của bản thân nhuộm chung với màu sắc cuộc sống của đối phương, điều đó không phải rất hạnh phúc sao? Anh nghĩ mà xem, về sau khi chúng ta già đi rồi nhớ lại, khoảng thời gian hạnh phúc của em có anh, chẳng phải cũng là có chút lãng mạn sao?”

“Đúng là vậy.” Triển Dực Phi nâng tay vuốt ve khuôn mặt Lâm Ngọc Đồng, càng ngắm càng yêu, anh không người nghiêng người, đặt cậu dưới thân mình. Nhưng vừa mới hôn chưa được bao lâu, dưới lầu truyền đến một trận ầm ĩ.

“Đi xuống xem đi anh.” Lâm Ngọc Đồng hôn lên mặt Triển Dực Phi, “Buổi tối còn rất nhiều thời gian.”

Triển Dực Phi có chút không tình nguyện, nhưng vẫn kéo Lâm Ngọc Đồng đứng dậy, nhìn xuống quần áo xem có chỗ nào không ổn hay không, rồi mới cùng nhau xuống lầu.

Ở dưới lầu Triển Hoành Đồ đang nổi bão, những người đang xem lão sinh sự có Triển Hồng Anh và Triển Hoành Vĩ, còn cả Vương bá. Dường như Triển Hoành Đồ muốn ngồi xuống vị trí gia chủ, Triển Hồng Anh thấy vậy liền trực tiếp đạp một cước vào bàn trà, vừa vặn chặn lối của Triển Hoành Đồ.

Triển Dực Phi cười cười, không khách khí mà ngồi xuống vị trí mình nên ngồi, thuận tay kéo Lâm Ngọc Đồng ngồi bên cạnh mình.

Triển Hoành Đồ thấy anh làm như vậy, trong mắt giống như sắp có lửa phun ra, mở mồm liền quát: “Triển Dực Phi mày nói đi, có phải mày đưa địa chỉ của tao cho chú Hai mày không? Mày là thằng lòng dạ hiểm ác, vì sao năm đó tao không giết chết mày luôn chứ! Mày và mẹ mày đều là loại không biết xấu hổ, được một tấc lại muốn tiến một thước!”

Thật vất vả mới vuốt xuôi lông được cho Triển Dực Phi giờ thì lại trực tiếp bùng nổ, “Mẹ tôi không biết xấu hổ? Vậy lợi dụng mẹ tôi xong liền vứt sang một bên như ông thì không phải là chẳng có mặt mũi gì sao? Triển Hoành Đồ, có năng lực thì năm đó mẹ nó sao ông không tự dựa vào bản thân mà giành lấy địa vị ở Triển gia đi! Nếu ông đã dám mượn gió đông (*) từ phía mẹ tôi, thì sẽ phải có trách nhiệm gánh vác mọi thứ, giờ lại còn nói bà ấy được một tấc tiến một thước? Chẳng lẽ một người phụ nữ được gả cho người mình thích, không hề muốn tách rời khỏi người đó cũng là sai sao? Bà ấy bảo vệ cho đứa con của mình thì sai sao!”

(*) Gió đông ‘东风’: Dùng trong thời cách mạng thì là khí thế hoặc lực lượng thúc đấy tiến bộ, mà ở ý của Triển Dực Phi là mẹ của anh đã mượn tiềm lực từ gia đình giúp đỡ cho Triển Hoành Đồ có được Triển gia.

“Chính cô ta cũng biết rằng tao không muốn có đứa con là mày! Nếu không có mày, tất cả mọi thứ ở Triển gia đều là của tao! Đều là do mẹ mày tự ý quyết định mới phá hoại kế hoạch tốt của tao! Mày không nên có mặt trên cái thế giới này!”

“ ….. Đó là vì sao nói đi nói lại ngoại trừ việc oán giận người khác thì ông có thể làm cái gì chứ?!” Triển Dực Phi cảm thấy đúng là mình bị thần kinh mới đi cãi nhau với Triển Hoành Đồ, bỗng dưng không còn muốn nói nữa, “Quên đi ông vẫn cứ nên cút khỏi đây, ông không muốn nhìn thấy tôi và mẹ tôi, vừa vặn chúng tôi cũng không muốn thấy ông. Lý Quân, tiễn khách. Về sau người này tới thì không cần đếm xỉa tới, nếu ông ta không đi thì cậu có thể thả chó ra.”

“Triển Dực Phi mày dám!” Triển Hoành Đồ gầm lên một tiếng.

Triển Dực Phi hất cằm với Lý Quân, ngay cả nói cũng chẳng buồn nói, dứt khoát dựa lưng vào ghế sofa. Ban ngày anh uống có hơi nhiều, lúc này quát tháo xong rồi thì đầu có hơi chút choáng váng. Rõ ràng khoảng thời gian này nên là lúc ở nằm trên giường để đổ mồ hôi giải rượu, vậy mà lại đang ngồi đây mất hứng như vậy.

Lý Quân trực tiếp túm Triển Hoành Đồ vẫn đang không ngừng nổi khùng lôi đi, Triển Hoành Đồ bị đuổi ra ngoài rồi mới nhớ tới rằng mình chưa nói điều gì. Đáng tiếc là giờ nhớ ra cũng đã muộn, những người này trăm triệu cũng không có khả năng sẽ để hắn vào lần nữa.

Triển Dực Phi từ nhỏ đến lớn có một điểm đáng được khen nhất, thì phải kể đến việc anh nói được làm được, ngoại trừ trường hợp bất khả kháng.

Lâm Ngọc Đồng thấy Triển Dực Phi khẽ vỗ lên đầu, biết rằng anh không thoải mái, liền dứt khoát đứng lên giúp anh day huyệt thái dương.

Triển Dực Phi mở mắt ra, ngửa đầu nhìn Lâm Ngọc Đồng, “Thật thoải mái.”

“Cô nhìn thôi mà cũng thấy rất khoan khoái đó.” Triển Hồng Anh dùng ngữ khí hâm một một cách cực kì khoa trương mà nói, bỗng nhiên cô cười cười, “Tiểu Lâm, lại nói ta và chú Hai thật sự phải cảm ơn con. Trước kia điều chúng ta lo lắng nhất chính là Tiểu Dực lớn lên sẽ bị lệch lạc, nhưng hiện tại thì đều đã tốt rồi. Điều này có được là nhờ công lao của con, công lao vô cùng to lớn.”

“Con không dám nhận công lao. Nhưng cô đã nói rất cảm ơn con, vậy hiếm có dịp cô và chú Hai được dịp về nhà, hai người dứt khoát ở lại vài ngày đi ạ.”

Triển Hoành Vĩ đang lần tràng hạt (2) trong tay, nghe vậy thì lẳng lặng liếc nhìn một cái, rồi thản nhiên cười đáp: “Được.”

“Cô không được rồi, ngày mai cô phải đi.” Triển Hồng Anh tiếc nuối nói, “Sắp tới toàn đội sẽ có một cuộc thi lớn, cô có nhiệm vụ quan trọng. Chờ đến mùa thu, cô sẽ tranh thủ về nghỉ ngơi.”

“Cô bận bịu như vậy, thế mà chú con không ghét bỏ cô thật cảm tạ trời đất mà.” Triển Dực Phi nắm lấy tay Lâm Ngọc Đồng, khẽ kéo, để Lâm Ngọc Đồng ngồi về vị trí của mình, “Em đừng xoa nữa, vất vả lắm ngón tay của em mới được nghỉ ngơi.”

“Chú của con còn bận hơn cả cô, cho nên vừa vặn chẳng ai ghét bỏ được ai. Mà con đó yêu vào rồi biến hóa thật lớn. Trước đây con lúc nào cũng mang một bộ mặt lạnh lùng, giống như là ai cũng thiếu một mạng với con vậy, nhìn lại bây giờ, cứ như là hai người khác nhau vậy.”

“Vâng, người trong công ty cũng nói thế.” Triển Dực Phi gọi Vương bá, “Bác cho phòng bếp chuẩn bị cơm chiều đi, hôm nay mọi người đã mệt mỏi cả ngày rồi, ăm cơm rồi còn nghỉ ngơi sớm.”

Rõ ràng là một câu nói vô cùng đứng đắn, Lâm Ngọc Đồng lại không biết vì sao nghe thấy câu ấy đặc biệt gian tà, chung quy vẫn là cảm nhận được từ ‘Nghỉ ngơi’ của Triển Dực Phi không có cùng nghĩa với từ ‘Nghỉ ngơi’ của cậu.

Triển Dực Phi bị Lâm Ngọc Đồng nhìn thấu, nhưng cũng chẳng cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại còn lợi dụng khi không ai chú ý đến mà cười ám muội với Lâm Ngọc Đồng.

Da mặt của Lâm Ngọc Đồng còn chưa dày đến mức trước mặt trưởng bối ‘liếc mắt đưa tình’ mà mặt không đổi sắc như Triển Dực Phi, vậy nên liền tìm cớ chuồn vào trong bếp.

Triển Dực Phi nhìn theo bóng dáng Lâm Ngọc Đồng, ấm áp trong mắt dần trở nên lạnh lẽo. Nhớ lại vẻ mặt lúc đó của Triển Hoành Đồ, trong lòng anh không khỏi cười lạnh. Trước kia Triển Hoành Đồ không hề hấp tấp như bây giờ, điều này hiển nhiên phải kể đến công của cái gọi là ‘Thực phẩm chức năng chăm sóc sức khỏe’ mà Triển Dực Ninh đưa. Nhưng như vậy cũng tốt, anh đỡ phải lo lắng đi đối phó Triển Hoành Đồ, chỉ là cứ như vậy thì sau này có phải quá thuận lợi cho Uông Băng Yến rồi hay không …

Triển Dực Phi ngồi đó suy nghĩ chốc lát rồi đi tìm Cao Văn Lượng. Từ sau lần Lâm Ngọc Phi và Trang Dũng đánh nhau, người thường liên lạ với Trang Hải ở bên kia vẫn luôn là Cao Văn Lượng, cho nên đối với chuyện của cả nhà Triển Hoành Đồ, Cao Văn Lượng cũng là người biết nhiều nhất.

Triển Dực Phi tìm được Cao Văn Lượng, chủ yếu vẫn là muốn biết dạo gần đây Uông Băng Yến có đang lén lút làm gì hay không, lại không được tại sao sau khi nghe xong Cao Văn Lượng lại cười đáp: “Bà ta bây giờ thì làm gì có thời gian mà làm chuyện xấu nữa chứ? Hôm nay vốn dĩ là một nhà ba người bọn chúng sẽ tới nhưng anh có biết vì sao Triển Dực Ninh và Uông Băng Yến lại không thấy đâu không?”

“Vì sao?”

“Triển Dực Ninh sau khi hít ma túy xong thì hẹn một đám người đi chơi đá, Uông Băng Yến lo lắng cho cô ta nên đuổi theo sau. Tôi đoán là giờ Uông Băng Yến nhất định là đang được mở rộng tầm mắt rồi.”

Hết chương 61.

(1) Chơi đá (Thực ra mình cũng không chắc lắm...)



(2) Lần tràng hạt (Động tác của các nhà sư khi thiền hoặc tụng kinh)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi