TRỌNG SINH CHI KIM SẮC HÔN NHÂN

Editor: Min

Trầm Quân có thể nhìn ra được nếu gã giở trò ngay ở trong nước thì sẽ rất phiền phức, vậy nên gã liền tính toán rằng sẽ gặp Lâm Ngọc Lan ở nước ngoài, lúc Lâm Ngọc Lan khai giảng thì cũng vừa đúng lúc bộ phim của gã sẽ hơ khô thẻ tre, vừa theo đuổi cũng vừa đúng dịp đi thả lỏng bản thân một chút. Nhưng mà lúc này, bên cạnh Lâm Ngọc Lan lại xuất hiện một người bạn xem chừng là vô cùng thân thiết. Người bạn này rất khác với những người con gái khác, bộ dáng thì lớn hơn ba bốn tuổi so với Lâm Ngọc Lan, dáng người cao thon thả, làn da trắng nõn, có đôi mắt phượng với đuôi mắt cong cong, giống như là khi cô đưa ánh mắt thì với bất kì kẻ nào cũng sẽ cảm thấy trong ấy có chưa một chút khiêu khích, nhưng khi nhìn kĩ lại thì lại chẳng có gì hết.

Đây là bạn cùng phòng mới của Lâm Ngọc Lan, tên là Hoàng Á Lệ, là người mà Triển Dực Phi đã an bài để ở bên cạnh Lâm Ngọc Lan.

Lâm Ngọc Lan cũng không biết chính xác thân phận của Hoàng Á Lệ, chỉ biết đây là một tỷ tỷ có đôi mắt to tròn đầy xinh đẹp vâng mệnh đến bảo vệ cho mình.

Ngoại trừ thời gian đi học, đa phần các khoảng thời gian khác Hoàng Lệ Á đều ở bên cạnh Lâm Ngọc Lan, trông cô cứ như là một tiểu thư cực kì giàu có lại chẳng có việc gì để làm, rõ ràng là có thân phận học sinh, nhưng rất ít khi thấy cô học gì đó. Trọng tâm cuộc sống của cô ngoại trừ khi ở bên ngoài phải bảo vệ Lâm Ngọc Lan, thì còn lại chính là dạo phố, ăn cơm, xem phim, đặt cược đua ngựa.

Lâm Ngọc Lan không thực sự hiểu rõ về cô, chỉ biết cô đối xử với mình rất tốt. Chỉ cần lúc ở nhà, nhất định cô sẽ làm đồ ăn ngon cho mình. Nếu ở nhà không phải làm đồ ăn ngon cho mình, vậy tám chín phần mười là sẽ ngủ. Nằm ngủ, ngồi ngủ hoặc là đứng suy nghĩ. Lâm Ngọc Lan cảm thấy người này thật kì quái.

Đối với chuyện này, Lâm Ngọc Đồng chỉ cười nói: "Mỗi người đều có sự ham thích riêng của mình, có thể chị Á Lệ của em thích ngủ và nấu ăn, cũng giống như lúc anh Tần của em lúc không có việc gì thì sẽ thích nghịch mấy bông hoa khô chẳng hạn."

Thật ra cũng không phải Lâm Ngọc Lan có thành kiến gì, chỉ là cảm thấy kì quái mà thôi. Cô bé cảm thấy Hoàng Á Lệ vô cùng giàu có, vậy thì vì sao lại còn đi làm bảo tiêu? Hay là vì anh Dực Phi của cô bé trả tiền lương vô cùng cao?

Lâm Ngọc Lan đối với người nhà thì không có phòng bị gì cả, cho nên mấy suy nghĩ nho nhỏ này đều viết hết lên trên mặt. Mỗi lần Hoàng Á Lệ thấy vậy thì đều chỉ cười nhạt một cái, không giải thích gì cả. Cho đến một ngày, Lâm Ngọc Lan đang chuẩn bị đi học, sau khi Hoàng Á Lệ lên xe rồi thì hỏi cô bé, "Tiểu Lan, em có biết Trầm Quân không?"

"Trầm Quân?" Lâm Ngọc Lan hoàn toàn không biết Hoàng Á Lệ đang nói đến chuyện gì, "Trầm Quân nào cơ? Em nên biết à?"

"Không. Không biết là tốt nhất." Hoàng Á Lệ cười cười, "Vù" một tiếng đã lái xe ra ngoài.

Lâm Ngọc Lan có chút ù ù cạc cạc, dọc đường đi đều suy nghĩ xem "Trầm Quân" rốt cuộc là ai. Cô bé cảm thấy cái tên này rất quen tai, nhưng cô bé thật sự không biết.

Thực tế có rất nhiều người tầm tuổi Lâm Ngọc Lan thích theo đuổi thần tượng, nhưng Lâm Ngọc Lan lại không nằm trong nhóm người như vậy. Thứ cô bé theo đuổi đều là những tên tuổi lớn trong giới hội hoa, còn đối với nghệ sĩ, trừ phi là những người cực kì nổi tiếng, dáng người và giá trị nhan sắc phải cực cao, hơn nữa còn là người có độ phổ biến rất rộng, vậy thì cô bé sẽ biết, bằng không...

Dùng lời của bạn bè cô bé nói, thì cô nhóc này chính là một người "Tinh manh" (*)

(*) Tinh manh: Tinh là ý chỉ minh tinh, ngôi sao, còn manh là mù, kiểu không biết gì về các ngôi sao hết đó.

Thương cho Trầm Quân khi gã cảm thấy bản thân là một ngôi sao nổi tiếng, chắc chắn Lâm Ngọc Lan sẽ nhận ra gã, còn chuẩn bị tốt mọi kịch bản rồi. Lâm Ngọc Lan cùng các bạn học khác tản ra khắp nơi trong công viên để vẽ về thực vật, Trầm Quân chậm rãi đi tới, hỏi cô bé: "Bạn học sinh, có thể mời bạn giúp tôi vẽ một bức tranh không?"

Trầm Quân nói bằng tiếng Anh, tuy rằng khẩu âm có chút sứt sẹo, nhưng vẫn có thể nghe ra được.

Lâm Ngọc Lan ngẩng đầu nhìn một cái, cảm thấy người con trai đứng đối diện này diện mạo cũng coi như không tồi, nhưng cũng không đẹp đến độ khiến cô bé nổi lên ý muốn vẽ một bức tranh, cô bé liền đáp: "Thật ngại quá, tôi không vẽ cho người lạ."

Trầm Quân lập tức cảm thấy có chút xấu hổ, hơn nữa lần đầu tiên nảy sinh hoài nghi với nhan sắc của chính mình. Chẳng lẽ bộ dáng của gã còn chưa đủ tuấn tú sao? Cho dù Lâm Ngọc Lan thật sự không biết gã là một nghệ sĩ có tên tuổi, nhưng một người có diện mạo xuất sắc như gã muốn được làm người mẫu miễn phí, vậy mà Lâm Ngọc Lan lại từ chối?

Trầm Quân là loại người, rõ ràng đã làm rất tốt mọi chuẩn bị, nhưng sẽ cảm thấy cực kì quẫn bách khi bị người ta từ chối ngay tắp lự. Gã cố hết sức điều chỉnh vẻ mặt của mình, tận lực bày ra dáng vẻ một nam sinh u buồn. Gã dùng tiếng Trung nói: "Thật xin lỗi, có phải tôi đã rất mạo muội rồi không? Nhưng mà quanh đây chỉ có một mình bạn là tóc màu đen, thoạt nhìn có cảm giác thân thiết hơn một chút."

Đương nhiên Lâm Ngọc Lan biết ở quanh đây đúng là chỉ có một mình mình là tóc đen, bởi vì cô bạn duy nhất cũng tóc đen giống cô bé mới hai ngày trước đã đi nhuộm sang tóc màu xanh lam rồi. Cô bé chỉ chỉ sang cô bạn tóc xanh lam, "Cô bạn cùng lớp kia của tôi cũng là người Hoa, cô ấy rất thích vẽ người, anh tìm cô ấy thử xem cô ấy có thể giúp anh không."

Trầm Quân biết nếu giờ mình nói thêm nữa sẽ làm cho cô bé hoài nghi, đành phải gật đầu rời đi. Nhưng gã mới chỉ rời đi được ba bước, Hoàng Lệ Á ở bên này đang hứng thú bừng bừng gọi tên Lâm Ngọc Lan rồi chạy tới, cô ngồi xuống bên cạnh Lâm Ngọc Lan, có chút đắc ý nói, "Cuối cùng thì chị cũng mua được rồi.", cô mở chiếc hộp ra cho cô bé xem. Có lẽ vì món đồ ấy vô cùng quý giá, cho nên cô còn cẩn thận nhìn trái liếc phải.

"Thế nào? Không tồi đúng chứ?" Hoàng Lệ Á lấy từ trong hộp ra một cái đồng hồ, trên mặt đồng hồ lấp lánh ánh sáng vừa nhìn liền thấy đó là kim cương được khảm vào.

Trầm Quân nghe được câu "Cuối cùng thì chị cũng mua được rồi" thì liền quay đầu lại, sau khi nhìn ra đó là cái gì, gã cảm thấy cả cơ thể mình dường như trở nên bất động! Cái đồng hồ này gã đã từng nhìn thấy trên tạp chí, đây là hàng phiên bản giới hạn mà Patek Philippe đã ra mắt tám năm trước, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được, có thể nói đây là một trong số những loại đồng hồ được các nhà sưu tập muốn có được nhất. Lúc trước gã cũng muốn mua một cái, nhưng thứ nhất là giá của nó quá cao, thứ hai là dù cho gã có tiền cũng chưa chắc đã mua nổi.

Từ sau khi Tiếu Vi biết gã không muốn nhanh như vậy đã kết hôn, liền quản rất chặt vấn đề kinh tế, tiền của gã nhiều hơn so với người bình thường, nhưng đều có sổ sách ghi lại. Tuy rằng gã không thích như vậy, nhưng Tiếu Vi là người cung cấp cho gã, nắm giữ con đường đi đến tiền tài của gã, cho nên gã cũng chẳng còn cách nào khác. Mà đó hiển nhiên cũng là một trong những nguyên do chính gã muốn nhanh chóng thoát khỏi Tiếu Vi.

Hoàng Á Lệ thấy Trầm Quân vẫn không rời đi, mang theo một tia nghi hoặc nói với Lâm Ngọc Lan: "Người này trông quen lắm, có cảm giác giống với ngôi sao đang nổi Trầm Quân. Em quen với anh ta à?"

Lâm Ngọc Lan không hiểu thuốc trong hồ lô (*) của Hoàng Á Lệ là gì, lắc đầu: "Em không quen."

(*) Một cách nói ẩn dụ ý chỉ không hiểu người khác đang có suy nghĩ hay việc làm gì.

Hoàng Á Lệ cười với Trầm Quân, "Hi, anh có phải là nam chính của bộ phim [Lần thứ hai ngẫu nhiên hội ngộ] không?"

Trầm Quân thầm nghĩ cuối cùng thì cũng gặp được người thức thời, gã cẩn thận đứng ở đó, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười, "Đúng vậy, cô nhận ra tôi sao?"

Hoàng Á Lệ đóng chiếc hộp lại, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Trầm Quân, thì thầm hai câu gì đó với gã. Sau khi Trầm Quân nghe xong thì dường như rất vui mừng, cũng gật gật đầu với Hoàng Á Lệ. Cô vẫy vẫy tay với Lâm Ngọc Lan, nói: "Tiểu Lan, chị sẽ làm người dần đường cho Trầm tiên sinh, tan học em tự về nhé."

Lâm Ngọc Lan cũng đáp lời, trong lòng ít nhiều có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ đến lúc tan học phải nộp lại bức tranh nên lực chú ý của cô bé đã rất nhanh quay lại với bức tranh.

Vài ngày sau, Lâm Ngọc Lan cũng rất ít khi gặp được Hoàng Á Lệ, cái người tên "Trầm Quân" kia cũng không xuất hiện nữa. Dường như mấy ngày nay Hoàng Á Lệ đều ở cùng với người kia.

Lâm Ngọc Lan biết bản lĩnh của Hoàng Á Lệ, thật ra cũng không lo lắng rằng cô sẽ bị gặp bất trắc gì, chỉ là ngẫu nhiên có chút thấy kì lạ.

Khi chuẩn bị đi ngủ thì Tần Hoài gọi điện tới cho cô bé, hỏi cô bé hai ngày qua như thế nào. Lâm Ngọc Lan đơn giản "báo cáo" lại chút tình hình, ngày trước còn là một cô nhóc có chút cẩu thả, lúc này lại hiếm thấy xuất hiện tư thái của một thiếu nữ, "Tần ca, trước đây em chưa từng cảm thấy một học kì dài như vậy, bây giờ lại đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm. Anh thì sao?"

Tần Hoài cố ý nói: "Không phải đâu, anh thì lại thấy thời gian thực ra trôi qua rất nhanh. Mới chỉ chớp mắt em đã đi sang đó được rất nhiều ngày rồi."

Lâm Ngọc Lan chu chu môi, rầu rĩ nói: "Vâng."

Tần Hoài nghe ra được cô bé có chút buồn bực, liền cười nhẹ một tiếng, "Được rồi mà, đùa em đó. Anh hiện tại đang lo liệu thủ tục, tháng sau phải đi thành phố K. Vốn lúc trước anh còn đang hơi phân vân, giờ em đang ở thành phố L, anh cũng không cần do dự nữa, từ thành phố K tới chỗ em rất gần, anh sẽ tới đó."

Lâm Ngọc Lan nghe thấy vậy thì lập tức bật dậy khỏi sofa, "Thật vậy ạ thật vậy ạ? Quá tuyệt vời! Tần ca anh thật là tốt! Anh quả thật quá soái!"

Trước kia Tần Hoài cũng không phải chưa từng được ai khen ngợi, nhưng nghe Lâm Ngọc Lan nói mình thật tốt, thì tâm tình bây giờ lại không giống những lúc trước, mà sự chờ mong muốn nhanh chóng được gặp mặt lại càng chờ lên mãnh liệt hơn.

Lâm Ngọc Đồng gọi điện cho em gái cả nửa ngày mà đường dây vẫn bận, cuối cùng cậu dứt khoát không gọi nữa, ném điện thoại sang một bên rồi nói với Triển Dực Phi: "Nha đầu này, ngày nào cũng buôn điện thoại nên gọi sang toàn máy bận."

Triển Dực Phi cười đáp: "Bây giờ mà em gọi điện thoại cho Tần Hoài, khẳng định cũng là máy bận."

Thường thường vẫn có người báo cáo lại tình hình của Lâm Ngọc Lan, nếu có chuyện đặc biệt gì chắc chắn anh sẽ là người biết đầu tiên, dù sao thì Lâm Ngọc Đồng cũng rất đặc biệt coi trọng em trai và em gái, vậy nên anh luôn cố gắng bảo vệ an toàn cho bọn họ.

Lâm Ngọc Đồng hiếu kì liền gọi sang cho Tần Hoài, quả nhiên là máy bận.

"Tháng sau Tần Hoài sẽ tới thành phố K để tiếp tục việc học, đến lúc đó nhóc ấy có thể thường xuyên tới thăm Tiểu Lan." Triển Dực Phi vừa thay quần áo vừa nói, "Nhóc này rất có ý tứ, thằng bé và Tiểu Lan đều là những người vô cùng lãng mạn, anh cảm thấy sau này có kết hôn thì hẳn là không tồi."

"Đúng vậy, đúng không tồi, ngày mai mà em nghe được chuyện hai đứa nó muốn kết hôn em cũng chẳng bất ngờ." Lâm Ngọc Đồng đem quần áo Triển Dực Phi mới thay ra vào giỏ rồi gọi người tới mang đi, lại nói tiếp: "Thế nhưng nói đi nói lại, em thấy dạo gần đây tâm tình anh đặc biệt tốt? Có chuyện gì tốt đẹp mà em còn chưa biết sao?"

"Đương nhiên, chẳng lẽ em đã quên là sắp tới ngày gì rồi sao?" Triển Dực Phi cũng không nhắc tới chuyện Trầm Quân đã cắn câu. Trầm Quân dụ dỗ Ngọc Lan là vì muốn bản thân vùng thoát khỏi Tiếu Vi, mà hiện tại lại đang có mục tiêu cực kì tuyệt vời, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua. Sẽ sớm thôi, rồi Tiếu Vi sẽ biết được chuyến đi ra nước ngoài với danh nghĩa là nghỉ ngơi của Trầm Quân rốt cuộc là gì. Nhưng mà đó cũng chỉ có thể giúp anh cao hứng một chút mà thôi, chuyện mà anh cảm thấy cực kì vui vẻ là vì sắp tới ngày 8 tháng 10 rồi.

"Làm sao em quên được, cũng sắp tròn một năm kể từ ngày bọn mình đăng kí kết hôn rồi." Lâm Ngọc Đồng nói, "Thời gian trôi qua nhanh thật."

"Cực kì vui vẻ, thì tự nhiên sẽ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh. Em muốn được tặng quà gì?" Triển Dực Phi hôn lên môi Lâm Ngọc Đồng, "Ngày đăng kí kết hôn cũng coi như là kỉ niệm ngày cười, chúng ta phải cùng nhau chúc mừng ngày này."

"Đúng thế." Lâm Ngọc Đồng cầm chìa khóa xe, "Đi thôi, em phải ra ngoài gặp bọn Ngọc Bách một chút, sau đó tranh thủ qua chỗ ba mẹ, vừa đúng lúc em đưa anh tới chỗ làm, buổi tối anh tan tầm thì em qua đón, anh thấy sao?"

"Đương nhiên là quá tuyệt." Triển Dực Phi ôm lấy Lâm Ngọc Đồng rồi ra ngoài, anh trực tiếp ngồi vào ghế phó lái. Anh giúp Lâm Ngọc Đồng cài dây an toàn, sau đó thì ngồi về chỗ của mình chờ. Thấy Lâm Ngọc Đồng vẫn chẳng có động tĩnh gì, anh mới chọc chọc vào má cậu, "Nhanh lên nào, em mau đáp lễ cho anh đi."

"Trời ạ, anh từng này tuổi rồi mà còn thích làm mấy chuyện nhàm chán đó hả." Lâm Ngọc Đồng nói thì nói vậy, nhưng động tác cài giúp Triển Dực Phi dây an toàn thì một chút cũng không ngừng lại. Cài xong rồi thì nhéo nhéo hai má của Triển Dực Phi, "Ngồi yên đó, để chú lái xe, không được lộn xộn nghe rõ chưa?"

"Mông em ngứa rồi có đúng không? Em bảo ai là chú thế hả?" Triển Dực Phi giữ lấy cổ Lâm Ngọc Đồng, "Nói lung tung nữa đi để rồi xem anh trừng trị em như thế nào."

Bộ phận mẫn cảm nhất của Lâm Ngọc Đồng chính là cổ, lại còn bị giữ như vậy, liền lập tức học theo rùa mà rụt cổ lại, "Đừng nghịch đừng nghịch nữa mà, em còn đang lái xe, chúng ta phải chú ý an toàn chứ."

Triển Dực Phi lúc này mới buông tay ra, nhưng lại đưa tay qua nhéo mũi Lâm Ngọc Đồng một cái, cười nói: "Càng ngày càng không biết lớn nhỏ mà."

Lâm Ngọc Đồng nghĩ thầm em với anh cũng lớn ngang nhau mà, thế nào mà lại là không biết lớn nhỏ chứ? Nhưng cậu cũng không muốn nhắc lại chuyện này, cho nên chưa từng nói đến việc ấy. Cậu đưa Triển Dực Phi tới cửa công ty, vốn định sẽ rời đi luôn, nhưng vừa thấy còn cách thời gian hẹn bọn Hoa Ngọc Bách một tiếng đồng hồ, nên cậu dứt khoát đi vào văn phòng cùng Triển Dực Phi.

Thư kí Hứa và Lâm Ngọc Đồng chào hỏi nhau, sau đó thư kí Hứa vẫn như mọi khi báo cáo lại lịch trình đã được sắp xếp từ trước. Triển Dực Phi nghe xong thì hỏi Lâm Ngọc Đồng, "Em có muốn tham dự buổi họp một chút không?"

Vào mỗi sáng thứ hai đều có một buổi họp, quản lý của các bộ phận phải báo cáo lại trọng điểm trong tuần, cũng thuận tiện báo cáo lại tiến độ các hạng mục.

Lâm Ngọc Đồng nhìn đồng hồ, đáp: "Không được rồi, em ngồi đây thêm 20" nữa rồi em phải đi luôn, anh cứ làm việc đi."

Triển Dực Phi chẳng quan tâm những người xung quanh mà cúi xuống hôn lên trán Lâm Ngọc Đồng, cười nói: "Lát nữa lái xe em phải chú ý an toàn đó."

Lâm Ngọc Đồng "vâng" một tiếng, cậu ngồi ở sofa tùy tiện cầm lấy một cuốn tạp chí bắt đầu lật mở.

Thư kí Hứa đi theo Triển Dực Phi, dự họp để ghi chép lại báo cáo. Thư kí Trần mới đi làm chưa lâu, đây là lần đầu tiên thấy những cử chỉ thân mật của Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng, cả khuôn mặt nhất thời còn đỏ hơn cả bọn họ. Cô cực kì hâm mộ tình cảm của bọn họ. Cô đi tới chỗ Lâm Ngọc Đồng hỏi: "Lâm thiếu có muốn uống cái gì không ạ?"

Lâm Ngọc Đồng đáp: "Hồng trà nhé."

Tiểu Trần chuẩn bị một tách hồng trà rồi mang tới cho Lâm Ngọc Đồng, sau đó đứng ở một bên, tựa hồ như chuyên môn của cô chính là chờ được Lâm Ngọc Đồng phân phó làm việc gì đó.

Lâm Ngọc Đồng lật xem tạp chí nhưng lại cảm thấy rất nhàm chán, liền thuận miệng hỏi Tiểu Trần, "Mọi người vào ngày Quốc khánh có được hưởng phúc lợi gì không?"

Tiểu Trần vừa vào công ty không lâu, đối với chuyện này cũng không biết rõ lắm, liền đem những điều mà thư kí Hứa nói với mình thuận lại cho Lâm Ngọc Đồng: "Nghe nói là có phụ cấp du lịch, hình như là dựa theo chức vụ và năm làm việc thì sẽ có phụ cấp khác nhau." Tiểu Trần nói xong rồi thì lại xoắn xuýt một lúc lâu, "Lâm thiếu, ngài có thể kí cho tôi một chữ được không?"

Lâm Ngọc Đồng đáp: "Được thôi."

Tiểu Trần nhanh chóng lấy cuốn [U Linh Độ] mà mình đã mua để đưa cho Lâm Ngọc Đồng kí, xong rồi mới nhỏ giọng nói: "May mà tôi đã nhận được lời mời vào làm thư kí ở đây, nếu không thì thật khó mà xin được chữ kí. Ở trong công ty cũng có rất nhiều người là độc giả của ngài, chỉ là mỗi lần ngài tới đều là ở cùng với tổng giám đốc, cho nên không ai dám tới để xin chữ kí cả."

Lâm Ngọc Đồng kí xong thì ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Trần, cười đáp: "Chuyện này thì có gì mà không dám? Tổng giám đốc của mọi người cũng chỉ là con người thôi mà, không ăn thịt mọi người đâu."

Tiểu Trần vẫn cảm thấy đây là việc người bình thường không dám làm. Cô cất quyển sách đi, xác định không có người đi vào, còn nói: "Đúng là không ăn thịt người, nhưng mà cũng không ai dám làm. Tôi vào công ty đã được nửa tháng, còn không dám nói chuyện cùng tổng giám đốc. Ở trong công ty ngoại trừ trợ lý Trình cùng với phó tổng Tả, gần như rất ít người dám nhìn thẳng vào tổng giám đốc."

Lâm Ngọc Đồng nghĩ đến bộ dáng khi làm việc lúc bình thường của Triển Dực Phi, thật ra cũng không phải không thể hiểu được họ. Cậu nói đùa: "Được rồi, khi trở về tôi sẽ nhắc anh ấy một chút về vấn đề này, nói anh ấy bình thường đừng làm ra cái vẻ mặt ấy nữa."

Thư kí Trần sợ đến độ xua tay nguầy nguậy, "Đừng đừng đừng, nếu ngài thật sự nói vậy, có lẽ tôi sẽ không nhận được khoản phụ cấp du lịch đầu tiên mất, thế thì thật đáng sợ, ngài biết không, tôi được nhận vào vị trí thư kí này là vượt qua được hơn sáu ngàn hồ sơ mới được đó." Những người mài đầu (*) muốn được nhận vào tập đoàn Triển Dương ở đâu cũng có! Cô có thể được giữ lại quả đúng là kì tích!

(*) Gốc là 削尖脑袋: Ý chỉ trạng thái cố gắng trong tuyệt vọng.

Lâm Ngọc Đồng dường như biết được thư kí Trần sao lại được nhận vào, có lẽ bộ phận Nhân sự đánh giá cao những suy nghĩ ngay thẳng của cô. Tuy rằng thoạt nhìn có chút đơn thuần, kinh nghiệm xã hội cũng không nhiều, nhưng như thế cũng chưa hẳn đã là không tốt. Dù sao những việc cần cô làm cũng không phải cô là việc quan trọng gì, bước đầu chính là giúp tiếp nước, photo một vài văn kiện vân vân.

Thư kí Trần thấy Lâm Ngọc Đồng không nói gì, nhưng vẻ mặt cũng không phải là đang bực tức điều gì cả, liền biết cũng không phải là mình vừa nói điều gì không nên. Cô hỏi Lâm Ngọc Đồng, "Lâm thiếu, nếu ngài cảm thấy nhàm chán quá, vậy ngài có muốn xem TV một lát không?"

Lâm Ngọc Đồng đáp: "Cũng được."

Thư kí Trần mở TV lên rồi đưa điều khiển cho Lâm Ngọc Đồng, nói rằng nếu có việc thì cứ gọi cô, sau đó đi ra ngoài. Lâm Ngọc Đồng tùy tiện chuyển kênh, xem thử xem có chương trình gì đáng xem hay không, mà lúc này tin tức giải trí hàng đầu lại hấp dẫn ánh mắt của cậu ----- Hư hư thực thực một cặp đôi mới được khui ra ánh sáng, Trầm Quân ở qua đêm tại thành phố L với một mỹ nhân bí ẩn!

Hết chương 77.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi