TRỌNG SINH CHI LÃNG TỬ QUAY ĐẦU

Laurent thấy Hạ Mạt cùng Randall được mấy vị lão sư vây quay ở giữa, một đám người cười cười nói nói rất hài hòa, cảm thấy chói mắt hết sức! Gã gắt gao cắn chặt răng, nghiêng đầu nhìn Tử Húc.

Tuy rằng Tử Húc kiêu căng nhưng khi đối mặt với Laurent thì lại biểu hiện rất khiêm nhường cung kính, lập tức liền tùy tiện bắt lấy một người hỏi: “Bên kia xảy ra chuyện gì?”

Thật đúng lúc, bị ả bắt được chính là Lý Sảng.

Tên Lý Sảng này vốn là một tên lấy mạnh hiếp yếu ngoài mạnh trong yếu, nếu như là năm sinh năm nhất bình thường thì chắc chắn hắn sẽ trở mặt. Thế nhưng Tử Húc chẳng những xinh đẹp lại còn có thiên phú cao, hơn nữa lại đi cùng công tử như Laurent, thái độ của hắn cũng không giống như lúc trước: “ Tiểu tử kia kiêu ngạo cực kỳ, lại còn chạy tới lớp học năm hai giễu võ giương oai.”

Laurent mở mắt ra, đang định lắng nghe, lông mày Tử Húc nhíu chặt, một ngụm đánh gãy, “Đừng nói nhảm, tôi không hỏi anh vấn đề này!”

“Vậy là em nói…”

“Bên Hạ Mạt kia đến cùng xảy ra chuyện gì? Thái độ của lão sư với hắn rất quái lạ.”

“Anh đi hỏi thăm một chút.” Lý Sảng lấy thân phận học trưởng năm hai của hắn thuận lợi  vượt qua đoàn vây, “Em chào thầy, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Tại sao tất cả mọi người lại kích động như vậy?”

“Em là Lý Sảng của khoa chế tạo cơ giáp năm hai đúng không?”

“Dạ dạ dạ.”

“Ha ha, khoa chế tạo cơ giáp của các em xuất hiện thiên tài rồi!”

“Thiên tài?” Thân là một trong số ít các học sinh có tinh thần lực lên tới 90, cái quần sáng thiên tài này cũng thường xuyên xuất hiện trên đầu hắn, thế nhưng rõ ràng vị lão sư này không phải đang nói hắn, tròng mắt đảo quanh, hắn hỏi: “Là Tử Húc?”

“Tử Húc là ai? Ưm, thầy nói người lùn lùn ở chính giữa kia kìa, nghe nói tên là Hạ Mạt.”

“Cái gì?!”

Trông thấy Lý Sảng mang vẻ mặt khiếp sợ khó có thể che giấu, vị lão sư này nhiệt tình giới thiệu cho hắn: “Em còn không biết đúng không? Hạ Mạt này a, tinh thần lực cao tới 110! 110 là khái niệm gì? Trong lịch sử của nhân loại ngay cả 100 còn chưa từng có huống chi là 110?”

Lý Sảng khó khăn mở miệng, “Ha ha, có phải là máy kiểm tra bị hỏng hay không?”

“Làm sao có thể? Người ta còn kiểm tra hai lần, dùng hai cái máy kiểm tra! Kết quả kiểm tra ra đều giống nhau như đúc!”

Lý Sảng bối rối, triệt để bối rối.

Tinh thần lực 110? Có thể sao?

Dù cho các lão sư nói là tinh thần lực vượt qua sự tưởng tượng của người thường này là kết quả của hai lần trắc nghiệm nhưng hắn vẫn không thể tin tưởng được cũng không nguyện tin tưởng.

Hắn mơ mơ màng màng đi ra từ trong đám người, bị Tử Húc nôn nóng kéo đến một bên.

“Hỏi rõ rồi hả?”

Lý Sảng ngẩng đầu, vẻ mặt hốt hoảng, “Giá trị tinh thần lực, có thể đạt tới 110 sao?”

Tử Húc nhíu mày, “Anh xảy ra chuyện gì vậy? Nói chuyện trước sau không hòa hợp.”

Laurent nghe thấy lời của hắn, rốt cuộc cũng không thể duy trì sự ưu nhã của ngày xưa, gã đẩy Tử Húc ra, nắm lấy cổ áo của Lý Sảng, “Anh vừa mới nói cái gì?!”

Lý Sảng ngơ ngác nhìn Laurent.

“Rốt cuộc vừa nãy anh nghe được cái gì?!”

Lý Sảng rốt cục kịp phản ứng, lắp bắp nói: “Hạ Mạt, Hạ Mạt có tinh thần lực là 110.”

“Cái gì?!”

“Cái gì?!”

Tử Húc cùng Laurent quá sợ hãi.

“110 điểm tinh thần lực?! Ta không nghe lầm chứ?” Bạn học chung quanh ồn ào lật trời! Không ai còn quan tâm đến chuyện xếp hàng nữa, tất cả đều tuôn đi qua vây quanh mấy người Hạ Mạt chật như nêm cối.

Thừa dịp Laurent thất thần, Lý Sảng rốt cuộc thoát khỏi tay của gã, sắc mặt hắn trắng bệch đi tới một bên, hai chân mềm đến chết người, chỉ có thể nhờ vào vách tường để đứng vững.

Không thể tưởng tượng nổi, quả thực không thể tưởng tượng nổi!

Tinh thần lực của nhân loại làm sao có thể đạt tới 110?! Không phải đã từng có vô số chuyên gia đã chứng minh rằng trên thế giới này không thể tồn tại người có tinh thần lực lên tới 100 sao?!

Sau từng cơn mê muội, hắn bỗng nhiên nhớ tới bản thân ngày hôm qua từng nói khoác không biết ngượng tiếp nhận khiêu chiến của cậu!

Hízz!

Đây không phải muốn chết sao?!

So với Lý Sảng thuần túy hoảng sợ, phản ứng của Laurent muốn phức tạp nhiều!

Randall!

Mày thật là gian trá Randall!

Gã đã nói người này làm sao có thể ra tay giúp đỡ củi mục không cầu hồi báo như thế được cơ chứ, thì ra là bởi vì hắn đã sớm nhìn ra Hạ Mạt có tinh thần lực vượt quá người thường!

Đáng giận!

Thật sự là đáng giận!

Gã đã phải hao phí một số tiền thật lớn, dùng rất nhiều sức lực mới có thể có được một cơ giáp chế tạo sư trung cấp có tinh thần lực 93, vì thế còn đắc chí diễu võ dương oai, lại không nghĩ Randall đã sớm coi bọn họ là kẻ đần!

Hắn đã từng nói qua Randall làm sao sẽ bỗng nhiên hào phóng để cho bọn họ kiểm tra trước, thì ra là đã sớm tính toán tốt rồi, muốn nhờ vào đó mà đả kích bọn họ!

Như thế rất tốt!

Tinh thần lực 110 đột nhiên xuất hiện, quầng sáng của tinh thần lực 93 đều bị cướp đi!

Đều do Randall chết tiệt!

Bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người trong đám người, mà bắp thịt trên người bởi vì căng cứng quá độ mà trở nên kịch liệt run rẩy.

Tử Húc lúc này rốt cuộc cũng không thể kiêu ngạo nổi, ả không cam lòng mà nhìn đám người, hàm răng gần như đem bờ môi cắn nát, “Đại nhân, chúng ta…”

“Còn không ngại chư đủ mất mặt? Đi!”

“Vâng.”

Kiểm tra tinh thần lực chưa chấm dứt, cái tên “Hạ Mạt” này đã bởi vì có tinh thần lực lên đến 110 mà lan rộng khắp cả trường học, những người nghe được tin này lúc đầu không khỏi khinh bỉ, nhao nhao bày tỏ nghiêm trọng hoài nghi điểm mấu chốt của nhân phẩm và đạo đức của Hạ Mạt, phương pháp vụng về như vậy mà cũng có thể nghĩ ra?!

Chờ đến khi trường học chính thức phát ra tin tức, đúng là tân sinh Hạ Mạt đã kiểm tra ra được tinh thần lực là 110, thì tất cả mọi người đều vào comment như điên!

“Tin chính thức đã ra! Lại có thể thật sự là 110?! Thật sự là 110?!”

“Đây là khinh bỉ trần truồng đối với người có tinh thần lực bắt đầu từ số 8 như chúng ta sao?!”

“Quần thần bên dưới cầu bao chiếu!”

“Cầu bạo chiếu!”

Sau khi xuất hiện một mảng lớn chỉnh tề “Cầu bạo chiếu”, một tài khoản thần bí nào đó trên mạng bỗng nhiên đưa ra ảnh chụp của Hạ Mạt. Bối cảnh là tiệm tạp hóa, trong tranh ảnh Hạ Mạt ăn mặc quần áo rất thông thường, một tay ôm một chồng khăn lau mặt, một tay đặt khăn lau mặt lên trên giá để đồ. Mặc dù quần áo bình thường, mặc dù bối cảnh khó coi, cũng chống cự không nổi khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ cùng với nụ cười hạnh phúc chết người của cậu!

Cư dân mạng bắt đầu liên tục nhắn lại.

“Đây là 110?”

“Trời a! 110 rõ ràng là một Beta, trên lầu đăng ảnh Omega làm gì?! Tú ân ái, bị chết nhanh!”

“Đúng rồi! Chúng ta muốn xem 110!”

Người thần bí “Khụ khụ” hai tiếng, giải thích nói: “Tôi là bạn học cùng lớp với cậu ấy. Đây là 110. Chẳng lẽ các cậu cũng không biết sao? Người nhà của 110 có mở một cửa hàng tạp hóa ở đối diện trường học”

“Thiệt hay giả?!”

“Lừa cậu làm cái gì?”

“Beta làm sao có thể có bộ dạng như vậy?!”

“Tôi chỉ có thể nói là gen của cậu ấy tốt. Ba ba của cậu ấy đang ở cửa hàng tạp hóa đó, lớn lên tương đối tốt, nếu như các cậu không tin lời của tôi, hôm nay không phải là thứ sáu sao, các cậu có thể ra ngoài tìm hiểu ngọn ngành. Trước hạ tuyến, bye bye.”

“Trời a! Lời nói còn chưa nói rõ lầu trên chớ đi!”

“Chậc! Thật đúng là logout!”

“Quá không ngay thẳng!”

“Khinh bỉ hắn!”

“Khinh bỉ hắn!”

“Lại nói…”

“What???”

“Hôm nay có thể ra cửa trường, các cậu dự định đi xem sao?”

“Có cái gì mà xem? Một lão nam nhân ba mươi bốn mươi tuổi mà thôi. Hơn nữa tớ cảm thấy hơn phân nửa là tên kia là nick ảo đến đây để quảng cáo!”

“Không thể nói như thế, thật ra nhìn xem cũng không sao, vạn nhất… Thật sự đâu?”



Đợt kiểm tra tinh thần lực của mấy ngàn tân sinh vốn chưa chấm dứt nhưng lại bởi vì bạo loạn của đám đông làm cho việc tiến hành kiểm tra đo lường không thể tiếp tục nổi nữa. Cuối cùng vẫn là hiệu trưởng ra mặt, tình cảnh mới thoáng được khống chế.

Biết rõ hôm nay trong thời gian ngắn không thể thoát thân được, Hạ Mạt nhắn tin cho Ngọc Chương, nói cho hắn biết tối nay không cần chờ cậu ăn cơm.

Lúc ấy Ngọc Chương đang ngồi ở quầy thu ngân xem websites, thu được tin nhắn của Hạ Mạt thì rất nhanh hồi phục, sau đó lại nhìn tiếp websites, ai biết nhìn một chút, dưới góc phải bỗng nhiên bắn ra một cái “Tin tức nặng ký”, thuận tay ấn vào xem, ôi, là việc trong trường học quân sự Exxon xuất hiện thiên tài có tinh thần lực lên tới 110, nhìn kỹ lại, người này lại có thể cùng một khoa với Mạt Mạt, xem xuống một chút nữa, vậy mà lại tên là Hạ Mạt!

Ngay từ đầu hắn còn không có cảm thấy có gì, sau một lúc lâu, bỗng nhiên khẩn trương lên!

Hạ Mạt?

110 tên gọi Hạ Mạt?

Sẽ không trùng hợp?!

Ngọc Chương mở ra quang não, muốn hỏi Mạt Mạt chuyện này một chút, nhưng lại dừng tay lại, hắn cảm thấy không thể đường đột như thế, vì vậy tay run run bưng lên cốc nước bên cạnh uống một hớp lớn, sau đó tắt đi cửa sổ video, tiếp tục tìm kiếm tin tức liên quan đến 110.

Ước chừng đến 5 giờ chiều —— thời gian tan học, bắt đầu có học sinh lục đục ra khỏi trường.

Tiệm tạp hóa khai trương hơn tháng, mặc dù không đến mức lỗ lã, nhưng vẫn bình bình đạm đạm. Hiện tại hệ thống hậu cần phát đạt, phần lớn người đều lựa chọn mua hàng hóa trên mạng sau đó dùng công ty vận chuyển để đóng gói hàng hóa đưa vào trường học, cho nên bình thường ở đây khá là quạnh quẽ.

Nhưng là hôm nay…

“Ông chủ, xin hỏi nơi này có xà phòng không?”

“Có, ở chỗ này đây.”

“Anh đẹp trai, có khăn mặt sao?”

“Có! Ra ngay đây!”

“Cháu muốn mua chút lương khô có thể nhét đầy bụng, ngài có gì giới thiệu không?”

“Loại lương khô này không tồi, giá tiện nghi khẩu vị lại đa dạng…”

“Để cho tiện đặt hàng, ngài có thể thuận tiện cho cháu biết phương thức liên lạc của ngài được không?”

“…”

Tiệm tạp hóa 100 mét vuông đầy ắp người, Ngọc Chương quả thực loay hoay đầu óc choáng váng! Hôm nay là thế nào, tại sao lại có nhiều người tới tiệm như vậy?!

Bận rộn luôn luôn tiếp tục đến 9 giờ tối, sau đó tiệm tạp hóa mới có thể trở nên nhàn hơn.

Ngọc Chương ngồi ở sau quầy thu ngân, hai cái đầu kéo căng, gan bàn chân nhói nhói, cơ bắp run rẩy, vừa mỏi vừa đau.

Hắn một bên xoa chân, một bên dò xét mấy bạn học đang đi quanh các kệ hàng, thầm nghĩ: Vị bạn học này đã vây quanh cái kệ kia ba bốn vòng rồi, đến cùng có mua hay không a?

Rốt cục, tên Beta kia lấy ra một tuýp kem đánh răng, đi vào quầy thu ngân tính tiền.

Ngọc Chương rất nhanh quét mã, “3 Lạp Hỗ tệ.”

Beta nam đưa ra ba cái tiền xu, tiếp nhận kem đánh răng từ trong tay hắn, chậm rãi đi tới cửa, còn chưa có đi ra ngoài, lại quay trở lại.

“Còn cần gì sao?” Ngọc Chương khách khí hỏi.

“Xin hỏi…” Beta nam trù trừ thật lâu, rốt cục hỏi: “Xin hỏi ngài là ba ba của Hạ Mạt sao?”

Ngọc Chương có phần ngoài ý muốn, ánh mắt nhìn về phía nam Beta cũng nhiều hơn mấy phần thân thiết, “Cháu biết Hạ Mạt?”

Beta nam gãi gãi đầu, “Cháu là năm thứ ba. Cháu chắc là toàn trường đều biết em ấy.”

“Ah?” trong đầu Ngọc Chương lập tức hiện ra “110”.

“Em ấy bây giờ là danh nhân rồi, ” Sau khi Beta nam nói xong thì lại do dự trong chốc lát, “Xin hỏi, cháu có thể chụp chung một bức với ngài được không?”

“A?”

Beta nam giải thích nói: “Cháu rất sùng bái Hạ Mạt, vốn định chụp ảnh chung với em ấy, nhưng là đợi lâu như vậy đều chưa thấy em ấy về, cho nên, ngài có thể thỏa mãn một tâm nguyện này của cháu không ạ?”

“Cái này…”

“Van xin ngài.”

“Ai, được rồi.”

Răng rắc…

Vào lúc 9:30 đêm, bức ảnh được gọi là “Bức ảnh chụp chung đầu tiên với ba ba của 110” đã được đăng lên mạng, cũng bị người điên cuồng chia sẻ…

Hết chương 107.

.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi