TRỌNG SINH CHI LÃNG TỬ QUAY ĐẦU

Phó hiệu trưởng thấy có người dĩ nhiên lại liều lĩnh như vậy, nhìn qua còn rất giống học sinh trong trường, lập tức trừng mắt lãnh đạm nói,“Lớn mật! Mau đưa hắn đi xuống……”

Hạ Mạt nhăn mặt, khuôn mặt tinh xảo cũng trở nên trắng bệch, ngay cả môi đều trắng,“Em, em không phải cố ý! Em chỉ là nghe nói hai vị điện hạ tới, cho nên mới vội vàng bận rộn lại đây muốn xem náo nhiệt! Em không phải cố ý!”

Lance vốn không phải là người nhỏ mọn như vậy, thấy người này tuy rằng mặc mộc mạc nhưng tướng mạo dị thường hợp mắt, nay bị hộ vệ của mình dọa như vậy, cả khuôn mặt đều biến hình, vì thế khoát tay, nói:“Buông hắn ra đi.”

Hạ Mạt cảm động đến rơi nước mắt,“Cám ơn, cám ơn.” Nói xong lời này, lại cố ý nói: “Ngài, dám hỏi ngài là Lance vương tử sao?”

Lance gật đầu, mái tóc màu vàng nhạt ngang vai nhẹ nhàng phiêu động.

Hạ Mạt ngẩn ra, vội vàng đỏ mặt cúi đầu, tay phải bám vào ngực trái, thành kính nói:“Điện hạ mạnh khỏe.”

Lance không có biểu hiện đặc biệt gì, y nhìn thoáng qua cánh tay của Hạ Mạt, xác định người nọ là Beta, sau đó nói:“Vương huynh đã đi phía trước.”

Hạ Mạt kinh ngạc, giống như một chốc còn chưa lấy lại tinh thần.

Lance không hề phản ứng cậu, đi thẳng về phía trước.

Hạ Mạt mặt dại ra đứng tại chỗ, đợi Lance đi qua, trong mắt tinh quang chợt lóe, “Lance điện hạ, Lance điện hạ.”

Lance dừng lại, những người còn lại cũng dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn cậu.

Hạ Mạt cuống quít tiến lên, lắp ba lắp bắp nói:“Tôi có thể đi cùng với ngài sao?”

Lance nghiêng đầu nghĩ nghĩ,“Đương nhiên có thể.”

“Tạ điện hạ!” Hạ Mạt vội vàng chạy tới, thừa dịp Lance không chú ý liền đẩy tên hộ vệ, chính mình đi ở bên người Lance.

Cả hai đời cộng lại, đây vẫn là lần đầu tiên cậu gần gũi quan sát Lance như vậy.

Không thể không nói, Lance là một Omega phi thường dễ nhìn, băng lam sắc ánh mắt cùng làn da trắng nõn ở trên người Randall làm cho người ta có cảnh giác bạc tình lãnh cảm, nhưng ở trên người Lance lại làm cho người ta không nhịn được muốn trân ái y. Lance cũng cao ngang cậu, trên người mặc một chiếc áo sơ mi đáy hồng viền vàng của hoàng tộc, quần trắng bó sát người, phần lộ ra bên cánh tay phải mang một chiếc kim cô hình vương miệng, trên chân là một đôi giày ngắn màu đen, cả người anh khí bừng bừng phấn chấn.

Hạ Mạt chính nhìn đến xuất thần, bỗng nhiên nghe Lance nói:“Bản cung rất đẹp?”

“A?” Hạ Mạt hồi thần.

“Bản cung chú ý tới cậu vẫn luôn nhìn lén.” Lance nghiêng đầu, đánh giá cậu, “Kỳ thật bộ dạng của cậu cũng không kém, tại sao lại luôn nhìn chằm chằm bản cung?”

Hạ Mạt xấu hổ cười cười, nửa thật nửa giả nói:“Trước kia chỉ có thể nhìn thấy ngài ở trên quang não, hiện tại rốt cuộc có thể thấy người thật, cho nên, có chút kìm lòng không được.”

“Cậu thật là biết nói chuyện.” Lance “Phốc xuy” một tiếng cười đi ra.

“Những lời tôi nói là sự thật.”

Lance từng nghe thấy rất nhiều người nịnh hót, thế nhưng, những lời phát ra từ Beta tướng mạo bất phàm này, nghe vào tai liền có cảm giác có mấy phần chân thật.

“Cậu muốn thông qua bản cung để nhận thức hoàng huynh?”

Trong lòng Hạ Mạt run lên, nhãn lực của Lance thực sự không phải dạng vừa. Nếu đã không giấu được, cậu dứt khoát thừa nhận,“Đúng vậy.”

Hết chương 36.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi