TRỌNG SINH CHI LƯU LY TƯỢNG

“Như thế nào còn chưa nghỉ ngơi?” chuyển qua bình phong, Tống Thanh Di thấy Tề Nhuận Vân mặc trung y đứng ở trước giường, khiêu hạ lông mi, trong lòng biết rõ còn hỏi.

Nghe thấy thanh âm của hắn, Tề Nhuận Vân quay đầu nhìn hắn một cái, có thể theo vẻ mặt của hắn nhìn ra được ý từ trêu đùa, bởi vậy trực tiếp xoay người đi ra ngoài, “Ta kêu Linh Bảo lấy thêm một cái chăn”.

“Ôi chao”. Thấy hắn thật muốn đi ra ngoài gọi người, Tống Thanh Di nhanh chóng chạy theo kéo hắn lại, kết quả không cẩn thận dùng sức quá mạnh liền kéo người vào trong lòng, ngực nhận một quả, trung y khinh bạc, lập tức liền cảm nhận được ấm áp từ chỗ được chạm vào, còn có người trong lòng nháy mắt cứng ngắc. “Đừng a, bọn Linh Bảo hẳn là chuẩn bị nghỉ ngơi, cũng đừng lại kêu đi lên. Chúng ta là vợ chồng, phải cùng nhau qua nửa đời sau, ngươi sợ hãi cùng ta đắp chung một cái chăn? Ân?”

Âm thanh không bị đè thấp dán vào lỗ tai, lỗ tai của Tề Nhuận Vân nhanh chóng nóng lên, độ ấm ở cánh tay để ngay bụng xuyên qua y phục mỏng manh làm cho hắn căng thẳng dọa người. Tề Nhuận Vân giống như trở về đêm động phòng, cái loại thân mật làm người ta cảm thấy thẹn thùng.

Cảm giác được bàn tay Tề Nhuận Vân khẩn trương nắm lấy cánh tay mình, Tống Thanh Di cười khẽ, chính quân hắn một khi đặp vỡ mặt nạ lạnh lùng, phản ứng luôn làm hắn hứng trí đùa cợt. Đương nhiên hắn không bỏ qua phản ứng của đôi tai bên môi chính mình.

Tiếp tục đè nặng thanh âm, thậm chí trong lúc nói chuyện còn thổi khí, quả nhiên người trong lòng ngực run run một chút, vốn an tĩnh động tác lại muốn giãy ra khỏi ôm ấp của hắn, “Nhiều ngày ngủ hai cái chăn như vậy, thân thể của ngươi hẳn là không có gì đáng ngại đi?”.

Trong khoảng thời gian này hai người ở chung hắn hi vọng bọn họ đã quen biết một thời gian, một cái là cũng không nghĩ làm chính quân nhà mình bị thương, dù sao nếu lưu lại ấn tượng không tốt thì về sau sẽ bị ảnh hưởng.

Vốn nghĩ Tề Nhuận Vân nghe lời hắn xong sẽ khẩn trương, không nghĩ tới thân thể người trong lòng ngực cương một chút, sau khi tạm dừng một lức đáp lại hắn là một cái gật đầu, ánh mắt Tống Thanh Di sáng một chút, đột nhiên đem người ôm lên phóng tới trước giường trước mặt.

“A!” Bị động tác của Tống Thanh Di làm cho hoảng sợ, Tề Nhuận Vân kêu nhỏ một tiếng, theo sau màn đã được hạ xuống che đi thân mình.

Một đêm này là tự nhiên không thể nói nói.

ÆÆÆ

Ngày thứ hai Tống Thanh Di lại bị tiếng chim tước ngoài phòng líu ríu đánh thức, một đêm nhẹ nhàng vui vẻ cảm giác sau khi ngủ dậy thật thoải mái, cho dù tỉnh sớm hơn thì toàn bộ mệt mỏi đều được tiêu tan.

Nắng sớm mơ hồ tiến vào sau màn, Tống Thanh Di nhìn thoáng qua người vẫn còn ngủ say bên cạnh-sau đó hắn còn giúp Tề Nhuận Vân tắm rửa mặc tiết khố trung y, bởi vậy giờ phút này cánh tay người trong chăn mang theo chút dấu vết, tóc rối tung nhẹ nhàng dựa vào bả vai chính mình. Tề Nhuận Vân sau khi ngủ khuôn mặt vô tội, nhu thuận làm cho người ta thương tiếc.

Tống Thanh Di nhẹ nhàng phủ phủ tóc dài trên người hắn, nghĩ chính mình là người đầu tiên nhìn thấy dung nhan ngủ của chính quân nhà mình, ngày thứ hai sau động phòng hai người đều không rảnh, đời trước lại càng không nói, hắn cùng chính quân một phòng bất quá vì nhiệm vụ con trai trưởng sau khi xong việc sẽ đi tắm rồi trở về sân sư muội.

Khẽ thở dài, Tống Thanh Di như là phun hết nặng nề trong lòng, động tác nhẹ nhàng mặc quần áo. Nhìn thấy nắng sớm theo khe cửa tiến vào, khóe miệng gợi lên tươi cười, Tống Thanh Di đời này mỗi ngày tỉnh lại hắn đều cảm thấy hạnh phúc.

Ra cửa phân phó hạ nhân chờ chính quân tỉnh lại vào hầu hạ, Tống Thanh Di ra ngoại thính dùng đồ ăn sáng rồi đi sân của phụ thân.

Hôm qua trở về trễ, chỉ kịp nói với phụ thân chuyện hắn ở Tề gia có ý tưởng muốn đi diêu hán thử tay nghề, cũng nhân chuyện này, hắn muốn đi diêu hán nhiều ngày, lúc trước những chuyện xảy ra ở kiếp trước để ý đã có chút manh mối đành phải phân phó người đi làm tốt, đáng tiếc trước kia hắn không để ý sự vụ trong nhà, bởi vậy bên người ngoài một ít gã sai vặt hầu hạ bên người, thì người có thể làm việc cho hắn cũng không nhiều lắm, mỗi khi muốn dùng người lại phải nói trước với phụ thân, chính là chuyện tình xảy ra ở kiếp trước đều là không có chứng cứ, bởi vì tự mình nói ra cũng không ai tin, thuyết phục người khác cũng không dễ dàng như vậy.

Không nghĩ rằng buồn ngủ lại có người tặng gối đầu, Tống Thanh Di tới sân phụ thân thỉnh an, còn chưa nói ý tứ chính mình phụ thân đã thông suốt, đại ý phụ thân chính là, ngươi cũng trưởng thành, thành thân sau đã nguyện ý tiếp nhận gia nghiệp, ngày mai tuy rằng muốn đi diêu hán thử tay nghề, bất quá học tập sự phụ trong nhà cũng không được buông, ta đem hai cửa hàng lưu ly trong nhà giao cho ngươi quản lý ba tháng, chưởng quấy tiểu nhị trong cửa hàng tùy ý ngươi sai xử. Vì phương tiện xử lý công việc của ngươi, kêu Dư Nam cho…nữa ngươi thêm hai người, chuyên môn phụ trách chân chạy việc cho ngươi.

Hảo thôi, đang lo người làm việc quá ít, cha hắn liền tặng người cho hắn, lại càng tri kỉ như vậy. Tống Thanh Di thấy trong ánh mắt phụ thân nhà mình có vui mừng, chính mình cũng thuận theo, “Phụ thân yên tâm, con nhất định học nhiều xem nhiều, sẽ không lung tung khoa tay múa chân.

Từ sân phụ thân đi ra, Tống Thanh Di liền mang theo hai người mà Nam thúc cấp cho cùng với gã sai vặt bên người chạy tới cửa hàng, tuy rằng quản sự là đứng đầu, Tống Thanh Di trong lòng rõ ràng chính mình vẫn là học tập là chủ yếu, bởi vậy cũng không nên nhúng tay quá nhiều vào chuyện cửa hàng, chính là hiểu biết một chút tình huống, liền mang theo người đi ngõ nhỏ Nam Hạng.

Đó là ngõ nhỏ kiếp trước mà hắn bị đuổi ra khỏi Tống gia đã ở lại, dựa lưng vào câu lan, cũng không phải là địa phương sạch sẽ gì, cũng có nhiều tên khất cái và bọn móc túi rắn độc ở địa phương này. Sau khi bị hai người kia đuổi ra khỏi Tống gia bị một đường đánh đấm, tình huống ngay lúc đó không chỉ có bị thương, bị ném ra khỏi Tống gia một đường không nhấc nổi thân, nằm ở dưới mái hiên nhà người ta không rõ ý thức, cuối cùng được hai huynh đệ khất cái mang về ngõ nhỏ Nam Hạng. Ở nơi này hắn gặp một người, người này cũng đồng dạng bị đuổi ra giống hắn, chính là đến ngõ nhỏ Nam Hạng sớm hơn hắn một thời gian. Người nọ là sư phó đốt mầu của xưởng thủ công Tô gia, tên là Chu Nghiệp Khải, mà đời trước người ôm lấy sư muội hại hắn cửa nát nhà tan chính là người nhà Tô gia.

Nói đến hắn cùng Chu Nghiệp Khải quen biết cũng có ý tứ, đương nhiên ý tứ này tự nhiên là hắn hồi tưởng lại, kiếp trước bọn họ gặp nhau thời điểm đó Tống Thanh Di cơ hồ đi nửa cái mạng.

Ngõ nhỏ Nam Hạng long xà hỗn tạp cơ hồ không có thấy thuốc nào muốn đến khám bệnh, hơn nữa những người ở đây cũng không có tiền để trả tiền chữa bệnh, đa số là đi ngoài thành hái một chút thảo dược để ứng phó qua, bởi vậy đời trước Tống Thanh Di sau khi được hai huynh đệ khất cái đem về tuy rằng thương thế trầm trọng, nhưng cũng đành phải hái vài cọng thảo dược nấu uống tạm, mặt khác cơ hồ là phải tự dựa vào bản thân mình.

Cố tình hai huynh đệ khất cái đi tìm thảo dược gặp một ít thảo dược không biết tên, hắn uống vào lúc sau tuy rằng lui sốt, nhưng lại bị một thân bệnh sởi, ngứa ngáy bứt rứt, cố tình khi đó tứ chi vô lực, chỉ có thể lăn lộn cọ trên mặt đất, cuối cùng lăn qua một bên người kia nghỉ ngơi, người nọi chính là Chu Nghiệp Khải.

Đương nhiên việc này là về sau hắn tỉnh lại nghe hai huynh đệ khất cái kia nói.

Mà hắn lần này đến ngõ nhỏ Nam Hạng là muốn tìm Chu Nghiệp Khải cùng với hai huynh đệ khất cái kia.

Một bên nhớ lại, Tống Thanh Di một bên quẹo vào ngỏ nhỏ Nam Hạng, vừa đi vào đã bị hương vị nơi này huân cho xanh mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi