TRỌNG SINH CHI LƯU LY TƯỢNG

Hai người dậy đều sớm, dùng xong đồ ăn sáng thời điểm hai người đến đốt diêu nhóm thợ thủ công tuy rằng đã bắt đầu làm việc, bất quá hôm qua bọn họ không để lại người ở chỗ này. Bởi vì không có khởi dạ công, lô hỏa tự nhiên là đã muốn tắt, bãi đá để khuôn mẫu cũng lạnh thấu, mọi người vây xung quanh khuôn mẫu chỉ có thể nhìn bên cạnh, tạm thời còn không nhìn ra màu sắc, bất quả có thể xem xét đến những vẻ đẹp thông thấu của lưu ly.

Tống Thanh Di cùng Tuề Nhuận Vân nhìn nhau một chút, “Ta đi khai hỏa, ngươi tới hợp khuông đi”, những thứ gì đó đều đã có sẵn, đốt diêu tự nhiên là không thiếu cúi, Tống Thanh Di chỉ cần khởi hỏa diêu lên, tiếp theo thêm củi là được.

Bởi vậy chờ Trịnh lão đầu nhận được tin tức chạy tới, lửa đốt diêu đã muốn đốt thực vượng, khuôn mẫu cũng được phủ kín một lần nữa bọc lại thành một nửa hình tròn, “Thiếu gia thiểu quân thực sớm, tiểu nhân còn tưởng hai vị tối nay mới lại”.

“Không có việc gì, Trịnh lão đầu hôm nay có thể làm việc của chính mình, những việc còn lại trong lòng ta đã biết, khởi lô sẽ gọi ngươi”. Trịnh lão đầu là tượng sư mà được Nam thúc sai khiến thì địa vị của hắn trong nhóm thợ thủ công là không nhỏ, chuyện tình phải vội mỗi ngày tuyệt đối không ít, Tống Thanh Di biết quá trình kế tiếp cũng không cần hắn đặc biệt chiếu khán, ngược lại là động tác sau khởi lô là lột khuông, hắn cùng Tề Nhuận Vân mới cần chỉ điểm thật sự.

Hiển nhiên ý tưởng Trịnh lão đầu và Tống Thanh Di là giống nhau, hơn nữa hắn cũng thật sự vội, ngày hôm qua có thể giám sát cả ngày, bởi vì việc của hắn đã được mấy thợ thủ công khác làm thỏa đáng, bởi vậy cũng không từ chối: “ Hợp khuông lại một lần nửa rồi lại đem đốt cũng phải hết nửa ngày, cả quá trình này thì rất thanh nhàn, chỉ cần chú ý đừng làm cho khuôn mẫu bị nứt ra là được, lô hỏa đã được duy trì, thiếu gia có thể làm những việc khác”.

Tống Thanh Di gật gật đầu, chờ Trịnh lão đầu rời đi sau hắn liền mang đến một rương sách- hắn đã nhiều ngày nhìn trình tự làm việc, tự nhiên là rõ ràng hôm nay sẽ như nước chảy, tuy rằng không thể thuần thục như nhóm thợ thủ công có thể rời đi một thời gian rồi đến đúng lúc thì trở về, nhưng là một bên đọc sách một bên chú ý lô hỏa thì vẫn có thể. Trong rương sách ngoài những cuốn sách còn có một ít sổ sách cùng thư tín cùng một ít văn phong tứ bảo, lúc trước là sổ sách của cửa hàng đã giao vào tay hắn, còn có thử tín mà chưởng quỹ viết về công việc của cửa hàng, lúc trước hắn tới diêu hán, nhưng những việc này vẫn không có buông xuống, mà sau này là ngừa vận nhất có lúc muốn dùng đến. Mà Tề Nhuận Vân cũng ở bên trong rương sách lấy ra một cuốn ngồi ở bên cạnh xem.

Tống Thanh Di ngồi ở bên cạnh bãi đá đọc sổ sách, bỗng nhiên sẽ ngẩng lên nghĩ vài thứ, mà chính quân thì ngồi ở bên cạnh- đốt diêu cũng không có ghế dựa, chỉ có cái ghế dài nhóm thợ thủ công dùng để nghỉ ngơi, Tống Thanh Di ngồi một nửa, chừa hơn phân nửa cho Tề Nhuận Vân.

Hai người liền im lặng như vậy làm chuyện chính mình, ngẫu nhiên đứng dậy xem khuông mẫu trong lô hỏa cùng lò sưởi.

Đợi tới buổi chiều, Tống Thanh Di dùng cặp gắp than trạc khuôn mẫu, cẩn thận cảm thụ nó hoạt động, tâm nói là không sai biệt lắm.

Đang nghĩ ngợi, Trịnh lão đầu đã đi tới, thấy động tác của Tống Thanh Di, cười rộ lên, “Ta nghĩ thời gian không sai biệt lắm, lại đây nhìn xem. Xem ra thiếu gia đã có phán đoán của chính mình”.

Tống Thanh Di cười rộ lên, hướng Trịnh lão đầu gật gật đầu, sau đó mới hướng Tề Nhuận Vân vẫy vẫy tay, “Đến, chúng ta cùng nhau lấy ra, khuôn mẫu còn muốn làm phiền phu nhân giúp một tay đây”.

Trịnh lão đầu đã nhiều ngày ở cùng Tống Thanh Di, đối với thái độ thật sự hiếu học khiêm tốn có lễ của hắn có hảo cảm, cùng nhóm thợ thủ công một chỗ cũng không ngại bẩn ngại mệt, cách ăn nói văn nhã, thái độ rất có phong cách quý phái, nhưng là ngày hôm qua cùng hôm nay mang theo thiểu quân hình ảnh đại thiếu gia có chút kỳ quái, Trịnh lão đầu nhìn thấy trước lô hỏa, Tống đại thiếu gia vẻ mặt chân thành nhưng lại lộ ra nụ cười đùa giỡn con gái nhà lành lại cảm giác không còn gì để nói- tuy rằng hắn thật sự cũng không biết nói gì, nhưng cũng không ngại đồng bộ với nội tâm chính mình.

Thấy có Trịnh lão đầu ở bên, Tề Nhuận Vân đối với đùa giỡn của Tống Thanh Di mặt nóng một chút, bất quá đối với lời nói của Tống Thanh Di lại có chút chờ mong. Quả thật theo lời nói buổi sáng tính tình hắn lạnh lùng giờ phút này cũng kích động một chút, như vậy hắn liền thử làm lại xem thế nào, Tống Thanh Di cho hắn tự do ra ngoài, còn mang theo hắn cùng học tập tài nghệ liên quan, hắn chẳng lẽ còn thật sự cổng trong không ra ngày nào cũng phải ở trong viện hay sao.

Nghĩ thông suốt Tề Nhuận Vân không để ý Tống Thanh Di mang theo điểm tươi cười có chút cổ quái, tiến lên dùng cặp gắp than lấy ra khuôn mẫu đặt ở trên bãi đá. Trịnh lão đầu đầu tiên quan sát một chút, “Khuôn mẫu quả thật làm thật là tốt, độ ẩm hơi nước hẳn là thích hợp, mới có thể ở thời gian nung lâu như vậy mà màu sắc đã biến hóa đều đều, này cũng có thể làm cho lưu ly bên trong cháy sạch rất tốt”. Trịnh lão đầu trước là xem khuôn mẫu còn khen tay nghề của Tề Nhuận Vân hảo, hoa văn điêu khắc cẩn thận tỉ mỉ, nhìn màu sắc xác ngoài của khuôn mẫu đã được đốt tốt, càng khen không dứt miệng. Tống Thanh Di cười gật gật đầu, cũng tự hào nói: “ Tay nghề Lâm Vũ tự nhiên sẽ không kém, Trịnh lão đầu nói cho chúng ta bác khuông như thế nào”.

Đốt chế đồ thủ công phải gõ khuôn mẫu ra, đây là khảo nghiệm lực tay của thợ thủ công, nhẹ quá thì khuôn mẫu không ra, mạnh quá thì gõ rơi khuôn mẫu. Phải chắc chắn khuôn mẫu rời khỏi đồ thủ công, còn phải chắc chắn đồ thủ công không bị phá hư, này cũng dựa vào tay nghề cùng kinh nghiệm.

Trịnh lão đầu mang công cụ tới, bắt đầu theo đường nối hợp khuông dùng lực, một bên cùng hai người giải thích: “ Tuy rằng khuôn mẫu cùng lưu ly hoàn toàn dán lại cùng nhau, nhưng khuôn mẫu là thổ, nó không kỹ càng như lưu ly, nguyên bản thời điểm hợp khuông thì nó bao quanh mặt ngoài, vòng bên ngoài này có thể gõ rớt trước, gõ mạnh cũng không sợ ảnh hưởng bên trong. Đợi cho mối nối của hai nửa khuôn mẫu không sai biệt lắm thì có thể gõ rớt ra một ít”. Bởi vì ngay từ đầu thời điểm đốt là hai nửa, nguyên bản vùng bên ngoài đều bị đốt kiên cố một ít. Bởi vậy khi gõ, thì phải bắt đầu ở chỗ đường nối hai nửa.

Xem Trịnh lão đầu nhẹ nhàng đông xao một chút, tây khiêu một chút, khuôn mẫu rất nhanh liền nứt ra thành bốn khối, chỉnh tề mở ra, lộ ra bên trong là một cái bát oánh tím.

Bát này thâm tử gần hắc, vách bát thông thấu, thấu quang oánh tử, sườn ngoài là hoa văn lá sen di động, miệng bát có vòng tròn cẩn thận, bởi vì chưa có chà xát qua nên có chút thô ráp. Nhưng gần như là làm cho Tề Nhuận Vân muốn đui mù.

Nhẹ thở ra một hơi, Tống Thanh Di đem bát thủ công đặt ở trên tay Tề Nhuận Vân, nhìn hắn nói: “Bát này cho ngươi, đây là cái bát đầu tiên hai ta hợp lực cùng làm, lưu làm kỷ niệm. Tuy rằng còn có Trịnh lão đầu hỗ trợ, bất quá một ngày nào đó chúng ta có thể tự mình tạo ra một kiện lưu ly”. Đương nhiên hiện tại cái này là bán thành phẩm, còn cần ma xát sửa chữa, cẩn thận mài, việc này hắn cũng muốn bắt trước, phỏng chừng chờ cái bát này trở thành một vật trang trí chân chính, còn cần rất nhiều ngày.

Tề Nhuận Vân nhìn cái bát còn chút thô ráp trong tay, nhẹ nhàng vuốt một chút, rốt cục lộ ra tươi cười.

Kết tiếp Tề Nhuận Vân cùng Tống Thanh Di lại khôi phúc giống những ngày trước đây tách ra học tập, chính là hai  người buổi tối lại nói đến chuyện mài lưu ly. Bởi vì sau khi đốt khuôn mẫu xong thì mặt ngoài của lưu ly có chút thô ráp, còn có trình độ hợp khuôn cho kín bất đồng, ở một bên trong chén thủ công rõ ràng bị gồ lên, hơn nữa hoa văn tồn tại này là bán thành phẩm cần mài.

Công tác này là hai người bọn họ hợp lực hoàn thành, đợi cho bát thủ cống chân chính được mang đi trưng bày, Tống Thanh Di cùng Tề Nhuận Vân đã muốn ở lưu ly hán gần một tháng. Trong khoảng thời gian này trừ bỏ bát lưu ly, Tống Thanh Di chú ý chính là chuyện tình dùng súc vật đốt lô. Tống Thanh Di chuẩn bị súc vật rồi đuổi Lưu Quang đi, mà nhóm thợ thủ công đối với chuyện này cũng không có mâu thuẫn, dù sao loại tế lô này từ xưa đến nay cũng có thực hiện như vậy, chính là thiếu gia chỉ thay đổi một loại cách nói mà thôi. Về phần thí nghiệm, thiếu gia phải tự lăn qua lăn lại, hắn chuẩn bị này nọ tự nhiên chỗ diêu hán cũng không phản đối, bất quá việc này Trịnh lão đầu cũng cùng Tống Thanh Di nói qua cũng chỉ có thể phái cho hắn hai học đồ phụ trách- dù sao muốn thử sức nặng bất đồng của súc vật đối lô hỏa có ảnh hưởng bất đồng hay không, nghe chính là chuyện tình tiêu hao tốn kém, diêu hán không có khả năng phóng nhiều thợ thủ công để đi làm những chuyện như vậy được.

Điểm ấy Tống Thanh Di thực ra là hiểu được, chỉ cần hai học đồ xem hỏa hậu lô ôn là được. Bởi vậy chuyện này ngay tại một xưởng thủ công Tống gia vị trí hẻo lánh bắt đầu. giờ khắc này không có ai nghĩ đến chuyện mà đa số thợ thủ công không coi trọng về sau lại có sức ảnh hưởng như vậy.

Mà ngay tại thời điểm Tống Thanh Di ở tại diêu hán bận rộn, cửa Tống phủ lại đến một người làm cho người ta ngoài ý muốn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi