TRỌNG SINH CHI MỘT TỜ GIẤY KẾT HÔN

Không có thiệp mời, nếu Lâm Tự Đào tự ý đến thì rõ là mất mặt. Nếu không đi thì đại biểu bản thân đã thật sự vứt bỏ đứa con trai Lâm Dịch, vậy toàn bộ tin tức tiêu cực đều chụp lên đầu ông ta hết. Nếu Lâm Dịch thật sự kết hôn với Phương Húc Nghiêu, vậy nên là đại biểu của Lâm gia và Phương gia, chứ không phải Dịch gia! Nó quan hệ đến lợi ích gia tộc sau này!

Tóm lại tình thế thật khó xử, Lưu Uyển Quân thấy Lâm Tự Đào mặt nhăn mày nhíu, ôn nhu nhỏ nhẹ nói: “Đào ca, không bằng anh gọi điện cho Tiểu Dịch, chắc nó bận quá nên quên anh thôi.”

Lâm Tự Đào bất mãn nói: “Quên? Nó rốt cuộc bận chừng nào mới quên được cha nó chứ? Không phải đã tìm cơ hội nối lại quan hệ Lâm gia và Dịch gia sao? Nói cho cùng trong lòng không còn Lâm gia nữa, năm đó sau khi nó sinh ra thì nên ném cho Dịch gia, đỡ phải nhìn phiền lòng!”

Lưu Uyển Quân lo lắng nói: “Cũng trách em, năm đó không nên đến Lâm gia, khiến đứa nhỏ này hiểu lầm, khiến cha con anh lục đục, em nghĩ nói thế nào thì Thái Chi và Tiểu Nhiễm đều là em trai em gái của nó, cho dù nó không tiếp nhận em, cũng sẽ tiếp nhận hai đứa trẻ này, không ngờ… đều trách em, nhất thời giận dỗi đã giữ lại học phí của nó, nếu không phải như vậy…” Lưu Uyển Quân hai mắt rưng rưng, đáng thương nói: “Em đi tìm nó, em đi xin lỗi nó.”

Lâm Tự Đào thở dài, ông lau nước mắt cho Lưu Uyển Quân, giọng điệu ôn nhu hơn được xíu, “Chuyện này không trách em, em sinh cho anh hai đứa con, những năm này cũng khổ cực em, để anh nghĩ cách, em đừng quan tâm nữa.”

Lâm Dịch biết tin Dịch gia không mời Lâm gia, mấy năm nay Dịch lão gia tử cũng không ít lần nhằm vào Lâm Tự Đào.

Ngày tổ chức tiệc tối được xác định. Song Lâm Dịch lại bị kéo đi mua đồ dùng trong nhà, Phương Húc Nghiêu đi mua đồ quả là có thể so với thổ phỉ lưu manh, đi vào cửa hàng nhìn trúng thứ gì thì đều quét sạch. Lâm Dịch vịn tường, cảm thấy đầu mình đang vang ong ong, mua về mà không thích hợp thì dùng kiểu gì? Khoe khoang anh nhiều tiền không có chỗ xài à?

Cậu đề nghị rất nhiều lần nói lên mạng mua là được, nhưng Phương Húc Nghiêu không chịu, nói tận mắt nhìn mới yên tâm, thế là Lâm Dịch đành phải điên cùng hắn.

Bây giờ tình cảm của hai người phát triển không tệ, tất nhiên là loại tình cảm bình thường. Hai người cùng đi ăn cơm uống rượu nói chuyện bàn công việc, bao gồm liên thủ hãm hại người, các phương diện đều rất hợp ý, đề tài thì càng không dứt. Tóm lại hai người ở trên sofa lớn của Dịch gia, một người một đầu, một người ôm một cái di động, vậy mà không hề tẻ nhạt, vẫn có thể tìm được đề tài trò chuyện, điều này khiến Dịch lão phu nhân rất yên tâm, Dịch lão gia tử nhìn dáng vẻ đó của hai đứa, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ Lâm Dịch nhìn Phương Húc Nghiêu làm gì không thuận mắt, cũng sẽ nói hai câu quan điểm của mình. Ví dụ như hiện tại, nhìn Phương Húc Nghiêu thực sự không biết cách sinh hoạt, đồ chỉ biết lựa mua thứ đắt. Lâm Dịch trong ánh mắt ám muội của chị gái bán hàng đi qua, túm lấy đai lưng áo khoác của Phương Húc Nghiêu, nhẹ nhàng kéo kéo, ghét bỏ nói: “Anh, có thể đứng ra sau không?”

Phương Húc Nghiêu ôm tay lùi lại, ý là em lợi hại thì em lên!

Lâm Dịch nhìn đệm giường, lần lượt ngồi xuống thử từng chiếc, ngẩng đầu nói: “Tôi thấy chiếc này khá được, không mềm không cứng, tôi thích kiểu thế này, anh thì sao?”

Phương Húc Nghiêu buông tay, “Tôi không có vấn đề.”

Lâm Dịch nhắc nhở đối phương: “Hai phòng ngủ đều đặt giống nhau à?” Ý là chúng ta chia phòng ngủ, anh phải chọn cái nào anh ngủ thoải mái. Phương Húc Nghiêu vẻ mặt không sao cả, khiến Lâm Dịch chẳng có chút biện pháp nào.

Nhân viên tư vấn nhiệt tình giới thiệu: “Nếu hai vị chuẩn bị mua giường cưới, ở chỗ chúng tôi có mấy kiểu thích hợp cho người trẻ tuổi, mỗi kiểu chỉ trưng bày một chiếc, hai vị có muốn đi xem thử không?”

Lâm Dịch -_- không xem!

Phương Húc Nghiêu cảm thấy hứng thú bước đi nhanh, “Có thể tìm hiểu chút.”

Lâm Dịch lại túm lấy đai lưng của Phương Húc Nghiêu, bất mãn nói: “Anh xem cái gì mà xem, buổi chiều chúng ta còn có chuyện, mua nhanh lên rồi còn đi!”

Nhân viên tư vấn thấy ánh mắt của hai người thì hơi nghi ngờ, họ rốt cuộc có phải là người yêu không, nếu không phải thì sao lại cùng đi mua giường chứ? Nhưng sau khi hai người đến, nhìn cách trao đổi lại không giống lắm, hoàn toàn không có ôm ôm ấp ấp moa moa da~, ngược lại nhìn giống như là bạn bè.

Lâm Dịch bị nhìn thì sắc mặt có hơi đỏ, Phương Húc Nghiêu túm lấy cổ tay Lâm Dịch, kéo cậu từ sau lưng lên trước, bất đắc dĩ nói: “Da mặt em quá mỏng, chỉ là đi xem giường, lại không phải mua đồ dùng tình thú, có đến mức phải vậy không?”

Lâm Dịch: “…”

Phương Húc Nghiêu ︿( ̄︶ ̄)︿ “Buổi chiều ngoại trừ mua sắm thì còn chuyện gì nữa chứ, hôm nay là lễ độc thân, chúng ta ra ngoài ngược đám cẩu FA đi!”

Lâm Dịch đỡ trán, anh có bệnh à!

Nhân viên tư vấn dẫn bọn họ đến chỗ đặt một loạt giường cưới, Lâm Dịch nhìn màu sắc hình dáng và tạo hình của chúng, lại túm lấy đai lưng Phương Húc Nghiêu, “Nếu anh mua thì anh tự đi mà ngủ.”

Phương Húc Nghiêu buồn cười quay đầu, trong mắt mang theo mấy phần trêu chọc, còn có mấy phần thâm ý bên trong, hắn hơi cúi đầu, nói khẽ bên tai Lâm Dịch: “Ý của em vốn là muốn ngủ cùng tôi à? Nếu em sợ tối, tôi sẽ không để ý.”

Lâm Dịch bĩu môi, “Đúng đó, tôi sợ tối, tôi còn sợ ruồi, chuột, rết và gián, anh có muốn hạ lệnh cho thuộc hạ ma binh ma tướng của anh tiêu diệt hết chúng nó hay không, ma vương sama?”

Nhân viên tư vấn bên cạnh đều bị chọc cười, các cô không nghe rõ câu trước Phương Húc Nghiêu nói gì, nhưng Lâm Dịch lại không đè thấp giọng. Nghĩ lại thì thấy tình cảm của hai người này nhìn càng giống như kiểu mưa dầm thấm đất.

Phương Húc Nghiêu chọc chọc mặt của Lâm Dịch, trêu đùa: “Em càng ngày càng tinh nghịch!”

Toàn thân Lâm Dịch run lên, cảm thấy buồn nôn, chỗ tối không biết ẩn núp bao nhiêu phóng viên, không chừng bây giờ hai người họ đang bị phát sóng trực tiếp đó, cứ tiếp tục thế này cậu sẽ điên mất!

Phương Húc Nghiêu không để ý phản đối chọn hai chiếc giường lớn, sau đó kéo Lâm Dịch còn đang muốn đổi đi, “Dù sao đều để ngủ cả, mua trước cũng rất tốt, lỡ như ngày nào đó em nghĩ thông rồi, chúng ta còn có thể lăn lộn bên trên.”

Lâm Dịch mặt không cảm xúc nhìn đối phương, ngay cả biểu cảm đều không muốn cho đối phương, lăn lộn? Anh cho mình là ngưu bảo bảo à*?

*Ngưu bảo bảo: câu đầy đủ là lăn lộn đi, ngưu bảo bảo, ý chỉ đứng xa chút, rất tức giận.

“Được rồi, chúng ta đi ăn thứ gì trước đi, buổi chiều lại đi mua tiếp.” Phương Húc Nghiêu trực tiếp quyết định, thói quen nói một không hai đã có rất nhiều năm, nhìn dáng vẻ đó chắc không đổi được.

Lâm Dịch cạn lời ngắm trời xanh, có cảm giác mệt mỏi không muốn yêu nữa.

Vươn tay vào trong túi móc móc, không ngờ móc ra được hai viên vitamin, mỗi viên đều lớn chừng hạt đậu phộng, Lâm Dịch nhíu mày, thứ này uống với nước thì không có mùi vị gì, còn mà nhai không thì chỉ cần là thứ có sinh mệnh đều không thể thừa nhận nổi, bà ngoại sao vẫn luôn cảm thấy cậu cần bồi bổ chứ?

Đúng vậy, Dịch lão phu nhân cảm thấy cháu ngoại của mình thiếu sắt, thiếu canxi, thiếu kẽm, thiếu vitamin! Giống hệt như cục cưng mấy tuổi, thứ gì cũng phải bồi bổ. Lâm Dịch nhìn thứ trong tay, lại nhìn Phương Húc Nghiêu, đáy mắt lóe qua ánh sáng ác liệt.

Tinh thần của Phương Húc Nghiêu vẫn luôn rất tốt, hắn hệt như một cái mô-tơ nhỏ, không biết mệt mỏi, tinh thần lúc nào cũng dồi dào như vậy. Gọi món xong, Phương Húc Nghiêu hỏi: “Buổi chiều chúng ta nên mua thứ gì?”

“Nhà bếp vẫn để trống chứ? Chưa từng nấu nướng à?” Lâm Dịch nâng cằm chơi đùa di động, “Chúng ta phải mua vật dụng nhà bếp, lúc rảnh có thể tự mình nấu cơm.”

Phương Húc Nghiêu cực kỳ nịnh nọt tiếp lời, “Em biết nấu cơm?”

Lâm Dịch lắc đầu, “Tôi chỉ biết ăn cơm… Có điều tôi biết chiên trứng gà, thêm vào hai muỗng đường, mùi vị rất được.”

Phương Húc Nghiêu bật cười, thực sự không nghĩ ra được chiên trứng gà thêm đường thì sẽ có mùi vị thế nào, vì nghĩ cho sức khỏe ngày sau của mình, Phương Húc Nghiêu xung phong nhận việc: “Hay là để tôi nấu cho, nhiệm vụ rửa bát giao cho em.”

Lâm Dịch ừm một tiếng, “Vậy về sau có thể phân công, anh nấu cơm tôi rửa bát.” Lúc cậu ở Đức có dịp được Leo mời đến nhà chơi thì thấy mẹ Leo nấu cơm, cha rửa bát. Lúc đó dáng vẻ kinh ngạc của cậu còn bị Leo chê cười một trận, nói cậu là đứa trẻ ngậm thìa vàng lớn lên, không hiểu thú vui của dân chúng bình thường.

Đột nhiên nghĩ đến hai người thật sự trải qua sinh hoạt ở nhà, kiểu cuộc sống ngày thường vô vị như nước nhưng lại ấm áp, khiến lòng cậu đột nhiên có chút chờ mong nhỏ. Sau khi phản ứng lại thì nhanh chóng lắc đầu, quăng cái ý niệm quái dị đáng sợ này đi. Loại người ngay cả tình cảm cũng không tin tưởng như cậu, sao có thể sinh hoạt ở nhà với Phương Húc Nghiêu được? Chỉ là theo nhu cầu mỗi người mà thôi. Ngày nào đó Phương Húc Nghiêu thật sự muốn kết hôn, bọn họ sẽ chia tay trong hòa bình, hiệp nghị sẽ kết thúc ở đó, chẳng ai nợ ai cả.

Nhưng so với cách dùng góc độ của người đứng xem để đối đãi với nhân sinh của bản thân như Lâm Dịch, Phương Húc Nghiêu nghĩ tới sinh hoạt tương lại thì lại rất hưng phấn, hắn nghe ra được ý tứ em dệt vải anh làm ruộng từ trong giọng điệu của Lâm Dịch, coi bộ đối phương rất rõ ràng với địa vị của bản thân!

Nhìn Lâm Dịch chơi game, Phương Húc Nghiêu tò mò hỏi: “Em chơi trò gì đấy?”

“Một game nhỏ mới khai phá, tôi chỉ chơi thử.” Lâm Dịch giơ lên cho đối phương nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng tiếp tục nhấn vào màn hình. Phương Húc Nghiêu nhướng mày, sau mấy giây trầm mặc thì hỏi: “Kim Đồ có phải bị em thu mua không?”

Lâm Dịch đầu cũng chả ngẩng lên chỉ ừ một tiếng, “Về sau ngành IT chắc chắn sẽ phát triển nhanh chóng, internet sẽ chiếm giữ mọi mặt trong cuộc sống của mọi người, game online và người máy, thiếu một cái đều không được, tôi muốn thu một công ty nhỏ, chậm rãi chơi đùa.”

Phương Húc Nghiêu chậc một tiếng, hắn vẫn luôn tò mò người thu mùa Kim Đồ là ai, không ngờ là Lâm Dịch. Kim Đồ là công ty nhỏ không sai, hắn nhìn trúng tương lai phát triển của công ty nhỏ này, mấy người lãnh đạo sáng lập công ty này đều là thiên tài, nhưng đáng tiếc không có tài chính. Không ngờ Lâm Dịch không phải chỉ nhập cổ đông, là trực tiếp thu mua luôn, hắn chỉ muộn hơn Lâm Dịch một bước. Có điều cũng tốt, dù sao là nhà mình cả, người của vợ cũng là của hắn, cần gì phải để ý chứ?

Lâm Dịch thấy Phương Húc Nghiêu chỉ liếc sơ qua game thì đã biết xuất xứ từ Kim Đồ, điều này cũng khiến cậu cảm thấy người đối diện có lúc thật sự rất đáng sợ, cậu vừa chơi vừa chuyển đề tài: “Tôi còn muốn mua một con chó, loại cao lớn uy mãnh ấy!”

“Trong nhà có tôi rồi, còn sợ trộm?”

Lâm Dịch ghét bỏ bĩu môi, anh một đại tổng tài lại đi so bản lĩnh giữ nhà với một con chó, tiết tháo đấu rồi?

Sau khi thức ăn được bưng lên, cậu nhìn đối phương tao nhã ăn cơm, mỗi một động tác đều cảnh đẹp ý vui như vậy. Lâm Dịch bỗng nhiên cảm thấy người này như một quả trứng gà lớn biết di động, bên ngoài trắng, trong bụng là vàng, vàng đậm đặc hệt như tạp chí tình dục.

Lấy hai viên vitamin trong túi ra, Lâm Dịch bóc lớp bọc plastic nhét một viên vào trong miệng của mình, thấy Phương Húc Nghiêu nhìn cậu, lại bóc viên kia ra giơ đến bên miệng Phương Húc Nghiêu, nghiêm túc nói: “Vitamin, ăn một viên đi, bây giờ trời khô, thứ này tốt cho da, bà ngoại tôi nói.”

Tâm tình Phương Húc Nghiêu có hơi nhộn nhạo, đây là lần đầu tiên vợ vươn cành ô liu với mình á, chẳng lẽ nói thế tiến công ôn nhu của hắn có hiệu quả, Lâm Dịch đã không tự chủ được dâng trái tim mình ra, đây không phải đã bắt đầu quan tâm mình rồi à?

Nghĩ tới đây Phương Húc Nghiêu nhanh chóng há miệng ngậm lấy, Lâm Dịch đè xuống ý cười nơi đáy mắt, nghiêm tức nói: “Trực tiếp nhai luôn là được, không thể dùng nước uống.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi