TRỌNG SINH CHI MỘT TỜ GIẤY KẾT HÔN

Lâm Dịch ngủ trên sofa cả một đêm, đến sáng sớm hôm sau tỉnh lại cũng không cảm thấy mệt, duỗi người ngồi dậy, má Ngô chạy tới thu dọn, “Thiếu gia đêm qua ngủ có ngon không? Lão phu nhân thấy cậu ngủ say nên không cho người gọi cậu.”

Lâm Dịch ừm một tiếng, vẫn còn hơi mơ màng, “Má Ngô, bà ngoại cháu đâu?”

“Phu nhân sáng sớm đã dậy đi tản bộ cùng Bì Bì.” Má Ngô mặt mũi hiền lành lúc nói chuyện còn kèm theo âm cười, tang chồng từ lúc còn trẻ, không có con cái, đã phục vụ cho Dịch gia hơn 20 năm rồi, Dịch gia cũng đã sớm coi bà là người nhà.

Lâm Dịch nhớ tới con chó SharPei gọi là Bì Bì kia, trong mắt hiện lên chút ghét bỏ, con chó đó rất kiêu ngạo, tính khí còn không tốt, thấy cậu liền nhào lên cắn.

Chờ bà ngoại của cậu trở về Lâm Dịch mới biết bản thân sai rồi, trước khi sống lại, lúc cậu thấy Bì Bì thì nó đã trưởng thành rồi, hơn nữa không quen thuộc với cậu, nên tất nhiên phải tấn công “người xa lạ” đã xâm nhập vào nhà của mình. Nhưng giờ Bì Bì chỉ mới được 4 tháng, có một khuôn mặt bà già, da thịt cả người chất đống hệt như vỏ ruột xe Michelin thấy trên quảng cáo, đôi mắt to đen bóng tò mò nhìn Lâm dịch, nhìn rất đáng yêu.

Có lẽ bởi vì ký ức không tốt của đời trước, chẳng hiểu sao Lâm Dịch lại không thích nổi con SharPei này, Bì Bì quan sát Lâm Dịch một lượt, thấy đối phương không thích mình, khoan hồng độ lượng không tính toán với Lâm Dịch, uốn éo mông bỏ đi.

Có thể cân nhắc tới việc mua một con chó khác về nuôi, phải là một con chó uy mãnh hơn cái con Michelin này, Lâm Dịch lặng lẽ nghĩ.

Ăn sáng xong Lâm Dịch dự định đi nghĩa trang một chuyến. Hai tiếng sau, chú Đông ngừng xe ở cửa nghĩa trang, Lâm Dịch nhìn con đường quen thuộc này thì rất cảm khái, quanh đi quẩn lại cậu vẫn trở lại nơi này, nơi này lấy đi mạng sống của cậu, nhưng cũng là nơi khiến cậu đạt được ước muốn trở lại 7 năm về trước, cửa hàng nhỏ bán trà sữa kia giờ vẫn là một tiệm hoa.

Lâm Dịch đi tới, tháo kính râm xuống nhìn nhìn hoa bên cạnh mình.

Một thanh niên có tướng mạo nhã nhặn ôm một ít hoa bách hợp đặt lên trên giàn hoa ở ngoài cửa, định tách chúng nó ra rồi ôm lên lại. Thấy Lâm Dịch thì mỉm cười hỏi: “Ngài cần hoa gì?”

“Có hoa thiên điểu không?” Thiên điểu là loài hoa mẹ cậu thích nhất lúc còn sống, mỗi lần tới Lâm Dịch đều sẽ mang theo một bó đặt ở trước mộ của bà.

“Xin lỗi ngài, loài hoa này người mua rất ít, cho nên chúng tôi nhập hàng cũng ít, bó cuối cùng vừa nãy bị người mua rồi, nếu không ngài xem mấy loài hoa khác?”

Lâm Dịch có hơi thất vọng, “Vậy thì cho tôi một bó hoa lan, màu tím ấy.”

“Được, ngài chờ chốc lát.”

Lâm Dịch nhân lúc ông chủ gói hoa, theo bản năng nhìn xung quanh, một chiếc Lexus đen đỗ ở nơi dễ thấy nhất, không cần nhìn biển số xe cũng biết đây là xe của ai. Sự chán ghét lướt qua nơi đáy mắt hệt như thực chất. Lâm Dịch nhìn phía dưới chân, vừa vặn thấy một cục đá hình dạng như củ ấu cạnh cửa tiệm hoa. Cậu mỉm cười nhặt lên, trong ánh mắt kinh ngạc của ông chủ tiệm hoa, đi về phía chiếc xe sang cả sờ gã cũng không dám sờ một cái.

Chú Đông ở bên trong xe thấy hành động này của Lâm Dịch. Vội vàng xuống xe, dở khóc dở cười hỏi: “Thiếu gia, cậu muốn làm gì?”

Lâm Dịch lắc lắc cục đá trong tay, mặt nở nụ cười đầy vô hại, đôi mắt phượng xinh đẹp giờ phút này dường như đang phản quang. “Chú Đông, cháu thấy kỳ phản nghịch của cháu tới có hơi muộn.”

Chú Đông (°ー°〃)

Lâm Dịch đứng trước camera hành trình của xe hơi, cười nói: “Tôi cảm thấy kỳ phản nghịch của tôi tới hơi muộn, dù sao thì tôi có tiền, không để ý mấy cái này. Đúng rồi, có một nửa tài sản vẫn là của tôi, bởi vì mẹ của tôi để lại một bản di chúc, di sản của bà đều do tôi thừa kế, mấy thứ này đều đã được công chứng, đáng tiếc ông chẳng chịu trả cho tôi, cho nên giờ tôi đập chỉ là một phần nhỏ kia của tôi.”

Lâm Dịch đập hết toàn bộ kính, thuận tiện còn cạo hết sơn xe, ném cục đá trong tay đi phủi phủi tay, cảm giác tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.

Ông chủ tiệm hoa lúc đưa hoa cho cậu tay cũng run rẩy, Lâm Dịch cười nói cảm ơn, ôm hoa lan đi vào trong nghĩa trang, từ đằng xa đã nhìn thấy có ba người đang đứng ở trước mộ của mẹ cậu, nam mặc âu phục, nữ khoác một chiếc áo gió màu đen bao phủ toàn thân, từ bóng lưng cũng nhìn ra vóc người có lồi có lõm, bảo dưỡng rất tốt, bên cạnh bọn họ còn có một thiếu nữ mặc váy ngắn màu trắng, trời lạnh vậy mà cũng không biết lạnh, đeo một cái túi đỏ, không kiên nhẫn đá hòn đá nhỏ dưới chân.

Lâm Dịch bĩu môi, đi lướt qua bên người bọn họ, nghe được tiếng bước chân, đối phương cũng quay đầu, lúc nhìn thấy rõ là ai thì người phụ nữ kêu lên: “Tiểu Dịch!”

Lâm Dịch lãnh đạm liếc đối phương một cái, diễn xuất không tệ, làm lại nghề cũ vẫn có thể ăn no.

Thiếu nữ tuổi trẻ liếc mắt khinh thường, xì một tiếng, lại bị người phụ nữ bên cạnh túm tay áo, trừng mắt.

“Tiểu Dịch trở lại rồi? Thằng nhóc con cũng thật là, sao không báo trước trong nhà một tiếng, dì phái người đi đón con.”

“Trong nhà?” Lâm Dịch nhìn ba người đối diện, cha của mình, tiểu tam bò thượng vị, con gái của tiểu tam, ba vị này tới trước mộ của mẹ cậu để buồn nôn ai vậy? “Tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, Lâm tiên sinh tự mình nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi, trong đó nhờ có ngài ra sức không ít nhỉ, sao giờ lại muốn tôi quay về như thật vậy?” Lâm Dịch nhìn bó hoa thiên điểu trước mộ, ngồi xổm xuống dùng ngón trỏ hất đi, chừa ra một chỗ trống cho mình, bỏ bó hoa lan trong tay mình xuống, sau đó nhanh chóng lấy khăn tay lau tay, hệt như phía trên có virus gì đó làm bẩn mình.

Động tác này của cậu khiến sắc mặt Lâm Tự Đào trầm xuống, nhìn đứa con trai tuấn tú lịch sự, Lâm Tự Đào rất muốn nói gì đó, đáng tiếc hai người bát tự không hợp, ngoại trừ cãi nhau thì bọn họ gần như chẳng có giao lưu gì, giờ Lâm Dịch còn chẳng muốn cãi nhau với ông ta. Đuổi Lâm Dịch đi ông ta thật sự rất hối hận. Năm đó Lâm Dịch trong buổi hôn lễ của ông nổi trận lôi đình, ông sợ Lâm Dịch nói ra mấy lời không nên nói, mới bảo nó cút, đó chỉ là lời nói lẫy, nào ngờ được thằng nghiệt tử này bướng bỉnh như vậy, đi rồi là chẳng thèm trở lại luôn.

Với thêm lời hôm qua Lâm Dịch nói với ông ta, Lâm Tự Đào tất nhiên sẽ không cho Lâm Dịch sắc mặt hòa nhã rồi. Mấy lời nhảm không cần nói, trực tiếp lạnh mặt hỏi: “Mày và chủ tịch Phương quen biết lúc nào vậy?”

Lâm Dịch làm như không nghe thấy, cầm khăn cẩn thận lau sạch mộ bia, người phụ nữ trong bức ảnh tóc được bối tròn, đôi mắt phượng hẹp dài cười cong thành hình trăng non, trên khuôn mặt trái xoan tinh xảo là đôi môi hơi nhếch lên, vẫn xinh đẹp như vậy.

“Thằng bé này, giữa cha con làm gì có thù cách đêm chứ, cha con mấy năm nay rất nhớ con, cả một cuộc điện thoại con cũng không không gọi cho ông ấy, ông ấy thật sự rất lo lắng cho con, nghe lời, chốc nữa trở về nhà với cha con đi.” Lưu Uyển Quân nói chuyện lại không hề nhắc tới bản thân, vẫn luôn nói chuyện thay Lâm Tự Đào, khiến Lâm Dịch không khỏi lắc đầu, nhìn Lâm Tự Đào hỏi vặn lại: “Ông cảm thấy mẹ của tôi sẽ muốn gặp mấy người à? Hay là nói mấy người cảm thấy như vậy có thể chuộc tội? Chẳng lẽ là bày cho truyền thông nhìn hả? Hay là có liên lụy làm ăn với Dịch gia nên muốn khiến ông ngoại nhớ lại tình xưa nể mặt ông?”

“Lâm Dịch, mày nói chuyện kiểu gì thế?!” Lâm Tự Đào nghe được Lâm Dịch nói chuyện kiêu ngạo, ngay cả cha cũng không gọi, nên giống như lúc trước, há miệng liền muốn giáo huấn.

Lâm Dịch đứng lên lạnh lùng nhìn Lâm Tự Đào, “Mẹ tôi chết như thế nào, ông bà ngoại không biết, là tôi sợ ông bà không chịu nổi hậu quả đó, không dám nói cho ông bà, mấy năm nay trong lòng của ông có thoải mái không? Còn có bà nữa Lưu Uyển Quân, chỉ là một con diễn, không danh không phận gần 20 năm, cũng làm khó cho bà rồi. Mỗi một người các người, trên tay đều dính máu mẹ tôi, tính tình bà ấy mạnh mẽ như vậy, ban đêm mấy người không ôm lấy tượng phật thì có thể ngủ yên à?”

Lúc Lâm Dịch nói chuyện còn mang theo chút ý cười, thanh tuyến lại chẳng phập phồng chút nào, nghe vào không chút kích động, nhưng từng câu nói ra như đâm vào tim, “Lưu Uyển Quân, đồ vật mẹ tôi từng dùng bà đều ném hết rồi nhỉ, người đàn ông mẹ tôi từng dùng sao bà còn chưa ném?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi