TRỌNG SINH CHI NHÂN ÁI

Hai người đi đến cửa chính, Tần Mậu dừng lại, nhìn vào mắt Khương Ngôn Mặc: “Khương tổng, nếu như tôi đắc tội với anh ở đâu, mong anh đại nhân đại lượng đừng ghi ở trong lòng.”

Khương Ngôn Mặc cong khóe môi: “Tôi nhìn ra rồi, Tần Mậu, em hay nghĩ linh tinh.”

Tần Mậu không cười: “Một câu của Khương tổng có thể rước lấy nhiều hiểu lầm, tôi vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”

Khương Ngôn Mặc vẫn đang nắm tay cậu, nghe cậu nói vậy, khẽ nhíu mày, siết chặt ngón tay cậu: “Đã nói đừng suy nghĩ linh tinh.”

Tần Mậu rũ mắt, không để ý đến hắn, cũng có chút hứng thú muốn đôi co với hắn.

Khương Ngôn Mặc khẽ thở dài: “Đi thôi, tôi đưa em về. Tất nhiên, tâm ý của tôi, mong em suy nghĩ một chút.”

Tần Mậu từ chối thẳng thừng: “Không làm phiền Khương tổng.”

Khương Ngôn Mặc nhìn cậu một lúc, cũng không làm khó cậu, thẳng thắn nói tạm biệt, sau khi Tần Mậu lên xe taxi, hắn mỉm cười: “Chờ tôi gọi cho em.”

Tần Mậu lười nói với hắn, trực tiếp bảo tài xế lái xe đi.

Sau ngày hôm đó, ra về trong không vui, Tần Mậu thầm nghĩ nên cách xa Khương Ngôn Mặc một chút, mặc dù vẫn phải tiếp tục điều tra, nhưng cậu càng không muốn mình bị Khương Ngôn Mặc lừa một lần nữa.

Tần Mậu tạm thời không đi thăm dò chuyện liên quan đến Khương Ngôn Mặc, mà toàn tâm toàn ý chuẩn bị chuyển nhà.

Căn nhà cậu mua có lợi thế ở gần sông, chỉ cần đi mua đồ dùng trong nhà và đồ dùng hàng ngày là được.

Hôm sau, sau khi tan tầm, cậu đi mua giường, giữa đường nhận được điện thoại từ Đường Phẩm Hạ.

Giọng Đường Phẩm Hạ rất vội, hỏi cậu ở đâu.

Tần Mậu nghi ngờ, cho là đã xảy ra chuyện gì, vội nói: “Đang đi dạo mua một ít đồ.”

Đường Phẩm Hạ lập tức hỏi: “Đi cùng với ai?”

Tần Mậu cảm thấy kì lạ: “Đi một mình. Sao vậy, có phải chị hai với đứa bé…”

“Chị hai rất khỏe, mỗi ngày ăn sáu bữa.” Đường Phẩm Hạ ngắt lời cậu: “Tôi thấy anh ở cùng với Khương Ngôn Mặc.”

Tần Mậu: “…”

Đường Phẩm Hạ nói: “Anh có biết bây giờ mọi người trong giới nói về anh như nào không?”

Hôm đó đi cùng với Khương Ngôn Mặc ở Khương gia, Tần Mậu đoán được sẽ có người đồn thổi, nhất là tầng lớp như bọn họ, nhóm phú bà thiên kim tiểu thư trong lúc rảnh rỗi, niềm vui lớn nhất chính là nói về chuyện riêng của mọi nhà delicious peaches come.

Cậu nói: “Có liên quan gì đến anh.”

Đường Phẩm Hạ cười lạnh: “Anh có biết Khương Ngôn Mặc là loại người gì không mà tùy tiện đi theo người ta.”

Tần Mậu bị chọc cười: “Không phải em vẫn luôn khen anh ta tốt à?”

Đường Phẩm Hạ có chút tức giận: “Tôi nói ai tốt thì anh ở cùng với người đó chắc?”

Tần Mậu cười: “Được rồi, đừng lo lắng cho anh, anh biết mình đang làm gì. Nhưng còn em, nghĩ chuyện của mình xem, đừng chống đối mọi người.”

Cậu biết Đường Phẩm Hạ quan tâm cậu, cho nên giọng nói khá hòa nhã. Cậu không giải thích gì với Đường Phẩm Hạ, nhưng lại để lời y nói trong lòng.

Đường Phẩm Hạ nói không sai, trong cái giới này, tin tức gì cũng truyền đi rất nhanh, sau này cậu làm việc càng phải cẩn thận hơn mới được.

Nghĩ đến Đường Phẩm Hạ đặc biệt gọi vì chuyện này, Tần Mậu cảm thấy vừa buồn cười vừa thấy cảm động. Đường Phẩm Hạ từ nhỏ vẫn như vậy, khó tính, bình thường đều bày ra dáng vẻ lạnh như băng, thật ra lại rất cẩn thận.

Khi còn bé, Đường Phẩm Hạ thường ngầm tranh thủ tình cảm với Tần Mậu ở trước mặt người lớn, Tần Mậu biết mình là được nhận nuôi, bình thường đều nhường Đường Phẩm Hạ.

Nhưng Đường Phẩm Hạ cũng không cảm kích, sẽ làm một chút chuyện mờ ám, cũng không biết y còn nhỏ lại nghĩ ra nhiều cách như vậy.

Có lúc cố tình làm bẩn đồng phục của Tần Mậu, càng quá phận hơn, sau khi gây họa sẽ đổ tội cho Tần Mậu.

Tần Mậu vốn hiền, cũng không tranh giành với y, lại cảm động trước ân tình của Đường nhị tỷ nên luôn chịu trách nhiệm thay y delicious peaches come.

Nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ, đôi lúc Tần Mậu cũng sẽ cảm thấy tủi thân, lại không muốn Đường nhị tỷ biết, rất nhiều chuyện đều giấu ở trong lòng.

Dần dần, cho dù có một chút tin tức xấu không liên quan đến Đường Phẩm Hạ, cậu cũng sẽ tự xử lý, cố gắng hết sức không kinh động người nhà họ Đường.

Mùa xuân năm ấy, sau khi Tần Mậu nhập học, trong trường có rất nhiều học sinh bị cảm, cậu không cẩn thận bị lây bệnh, về nhà cũng không dám nói với Đường nhị tỷ, cả ngày chỉ ở trong phòng không ra ngoài.

Đại khái không quá nghiêm trọng, cậu bị cảm, chỉ thấy đau đầu, cũng không ho khan, lúc cậu tận lực che giấu, người nhà họ Đường cũng không phát hiện ra cậu khác thường.

Cũng chính là Đường Phẩm Hạ, vì sau khi đến trường, Tần Mậu vẫn kèm y học bài, cho nên y tiếp xúc với Tần Mậu nhiều nhất, lần bị cảm này, cũng là y phát hiện ra đầu tiên.

Hai người ở trong thư phòng ôm sách, Tần Mậu sợ lây bệnh cho Đường Phẩm Hạ, bèn trốn trong góc phòng, để Đường Phẩm Hạ tự làm bài.

Khi đó Đường Phẩm Hạ mới tám tuổi, cũng đã hiểu được rất nhiều, y làm bài tập tiếng anh xong, thấy Tần Mậu đang không thoải mái mà dựa vào sofa, y nhíu mày, sau đó ra khỏi thư phòng.

Tần Mậu nghe thấy tiếng y chạy lên tầng, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Đường Phẩm Hạ quay trở lại thư phòng, trong tay cầm một xấp tiền.

Đường Phẩm Hạ trực tiếp nhét tiền vào cặp Tần Mậu: “Còn chút này thôi.”

Tần Mậu kinh ngạc: “Là gì vậy?”

Đường Phẩm Hạ nói: “Tiền. Anh cầm đi khám đi. Nếu thiếu, tôi sẽ nghĩ cách.”

Y mới tám tuổi, nghĩ cách gì?

Tần Mậu cảm thấy buồn cười vì cách nói người lớn của y, nhưng cũng rất cảm động.

Cậu hít mũi, nói: “Hạ Hạ, anh không cần tiền.”

Đường Phẩm Hạ nhíu chặt đôi mày, nhìn cậu chằm chằm: “Đây là tiền mừng tuổi, cha mẹ không lấy.”

Tần Mậu cười khổ, vừa định giải thích với y, lại thấy y sầm mặt: “Anh có lấy hay không, tôi đi nói cho chị hai biết, anh bị ốm cũng không nói cho họ delicious peaches come.”

Tần Mậu biết Đường nhị tỷ sẽ không giận, nhưng cậu lại rất cảm động trước sự lo lắng của Đường Phẩm Hạ, mặc dù y đang nhăn chặt khuôn mặt nhỏ bé kia.

Cuối cùng Tần Mậu cười trả lại số tiền cho Đường Phẩm Hạ, hơn nữa dắt y ra khỏi thư phòng, chủ động nói với Đường nhị tỷ chuyện cậu bị cảm.

Tần Mậu nhớ lại chuyện này, không nhịn được cười rộ lên.

Cậu biết Đường Phẩm Hạ là một người khó tính, chỉ cần dỗ dành nhiều là có thể làm bạn với y.

Hơn nữa Đường Phẩm Hạ rất hiểu chuyện, trước khi Đường nhị tỷ giận y vì chiến tranh lạnh với người nhà, y cũng hiểu rằng Đường nhị tỷ đã thử tìm hiểu về cô gái kia.

Sau khi tắt máy, Tần Mậu lại đi dạo, mua một ít đồ dùng hằng ngày, cũng không muốn về nhà, trực tiếp qua chỗ Hồ Niệm Cảnh delicious peaches come.

Ai biết trong nhà Hồ Niệm Cảnh đang có khách, Tần Mậu thấy vẻ mặt lúng túng của cậu ta, kinh ngạc nói: “Ai đây mà cậu lại đỏ mặt.”

Hồ Niệm Cảnh ho khan một tiếng: “Vào đi.”

Tần Mậu đứng ở cửa, không cởi giày, cũng không nhúc nhích: “Tôi nói, có phải làm phiền cậu không?”

Hồ Niệm Cảnh nóng cả mặt, đẩy cậu: “Ít nói nhảm.”

Tần Mậu nở nụ cười, vào phòng khách, người đàn ông ngồi trên sofa khẽ cười nhìn cậu, lại nhìn về phía Hồ Niệm Cảnh.

Hồ Niệm Cảnh lên tiếng: “Vương tổng của Hoa Đình.”

Thiếu gia tập đoàn Hòa Đình – Vương Tập Ngật!

Tần Mậu cười mà như không cười liếc Hồ Niệm Cảnh một cái, lại gật đầu với Vương Tập Ngật: “Chào Vương tổng.”

“Chào cậu.” Vương Tập Ngật khách sáo đáp lễ, đứng dậy nhìn Hồ Niệm Cảnh: “Hôm nay cảm ơn cậu.”

Hồ Niệm Cảnh lắc đầu: “Là chuyện nên làm.”

Vương Tập Ngật cười nói: “Hôm nào mời hai người ăn cơm.” Có vẻ có rất nhiều ý tứ khác trong lời tạm biệt này.

Hai mắt Hồ Niệm Cảnh sáng lên.

Vương Tập Ngật không khỏi nở nụ cười, ôn nhu nhìn cậu: “Sau này có chuyện gì đều có thể tìm tôi.”

Hồ Niệm Cảnh gật đầu lia lịa, hai mắt sáng ngời nhìn hắn, thật ra là giục hắn đi nhanh đi.

Vương Tập Ngật hiểu ý trong ánh mắt cậu, khóe môi không khỏi nhếch lên, lại gật đầu với Tần Mậu, sau đó đi tới huyền quan.

Hồ Niệm Cảnh tiễn người ra cửa.

Tần Mậu ngồi chờ ở trên sofa.

Hồ Niệm Cảnh quay lại phòng khách nhìn thấy bộ mặt cười như không cười của Tần Mậu, nhất thời không biết nói gì: “Đừng có suy nghĩ xấu xa như vậy.”

Tần Mậu cười: “Thành thật sẽ được khoan hồng.”

Hồ Niệm Cảnh nói: “Tôi không quen anh ta, chỉ phỏng vấn một lần, vừa nãy gặp phải trên đường, cả người anh ta bị hắt đầy rượu.”

Tần Mậu không nhịn được mà hỏi: “Ai hắt?”

Hồ Niệm Cảnh nhún vai: “Ai biết.”

Tần Mậu cẩn thận nhìn sắc mặt cậu ta, cười lắc đầu: “Tiếc thật.”

Hồ Niệm Cảnh gõ đầu cậu một cái: “Có phải hôm đó Đường nhị tỷ thấy nhà ngươi, bị Đường nhị phê bình một bữa, đầu cũng hỏng rồi?”

Tần Mậu rúc vào sofa: “Cậu có thành kiến với chị hai.”

Hồ Niệm Cảnh cũng không chấp nhặt với cậu, nói: “Nói đi, chuyện gì.”

Tần Mậu trầm mặc một lúc: “Thật ra tôi hơi hối hận vì đến Giang thị.”

Sau khi sống lại, cậu phải ở lại Giang thị. Cậu hối hận, tại sao kiếp trước lại muốn cậu quay về, muốn cho cậu gặp phải Khương Ngôn Mặc.

Hồ Niệm Cảnh sửng sốt một chút, nhìn cậu: “Cậu không sao chứ?”

Tần Mậu lắc đầu, dừng một chút, sau đó đổi chủ đề: “Vì chuyện Đường Phẩm Hạ có bạn gái, cãi nhau với mọi người trong nhà, chị hai nói muốn đưa nó ra nước ngoài.”

Hồ Niệm Cảnh nói: “Cậu sẽ không vì Đường Phẩm Hạ xuất ngoại mà buồn chứ.”

Tần Mậu không nói gì: “Cậu suy nghĩ nhiều. Tôi là lo cho chị hai, chị ấy đang mang thai, không thể chịu đả kích.”

Hồ Niệm Cảnh nhìn cậu: “Thật ra cậu cũng lo cho Đường Phẩm Hạ, dù sao Đường gia phức tạp như vậy, sau này cậu ta muốn tiếp quản Đường thị, còn phải nỗ lực nhiều hơn mới được.”

Tần Mậu ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Niệm Cảnh, cậu thông minh thật… Tôi đang lo chuyện này.”

Hồ Niệm Cảnh suy nghĩ xong, nói: “Thật ra cậu cũng không cần lo quá, Đường gia tài cao thế lớn, hai người chị của Đường Phẩm Hạ nổi tiếng lợi hại, hơn nữa không phải còn có cậu à, thời khắc mấu chốt cũng có thể giúp đỡ một chút delicious peaches come.”

Hiếm khi nghe Hồ Niệm Cảnh nói nhiều như vậy, còn nghiêm túc nữa, Tần Mậu mím môi, lại cười lớn: “Rất có lý.”

Nhưng suy cho cùng cậu vẫn không yên tâm, nhất là Khương Ngôn Mặc, chắc chắn là muốn giúp Khương Thiển chèn ép Đường gia.

Hai người trầm mặc, đột nhiên tiếng chuông điện thoại Tần Mậu vang lên.

Cậu nhìn một chút, là số lạ, lại không muốn nhận lắm.

Hồ Niệm Cảnh đứng lên, cười nói: “Nhận đi, tôi đi rót nước hoa quả cho cậu.”

Tần Mậu hơi do dự, vừa sợ là người của tòa soạn, nhưng vẫn nhận.

“Là tôi.” Bên kia truyền đến giọng nam trầm thấp.

Tần Mậu nghe ra là ai, hạ giọng: “Chào Khương tổng.”

“Chào em.” Dường như Khương Ngôn Mặc bị giọng điệu nghiêm túc của cậu chọc cười, loáng thoáng truyền đến tiếng cười.

Tần Mậu xấu hổ, cầm điện thoại mà không nói được một lời.

Khương Ngôn Mặc nói: “Đây là số của tôi, em nhớ nhé.”

Tần Mậu nghi ngờ, lập tức phản ứng kịp, chỉ sợ đây là số riêng của Khương Ngôn Mặc. 

Lập tức cậu cảm thấy không được tự nhiên, người như Khương Ngôn Mặc bằng lòng cho người ta số riêng, ý tứ là gì không cần nói cũng biết delicious peaches come.

Nhưng Tần Mậu cũng không cảm thấy vui vẻ nổi, bây giờ cậu không muốn dây dưa với Khương Ngôn Mặc.

Khương Ngôn Mặc hỏi: “Hôm nay bận không?”

Tần Mậu nói: “Có chút.”

Khương Ngôn Mặc cười: “Tôi vẫn bận đến bây giờ.”

Tần Mậu “Ừ” một tiếng, chờ hắn nói tiếp.

Giọng Khương Ngôn Mặc rất ôn nhu: “Em ở đâu, tôi đi tìm em được không.”

Tần Mậu không chút suy nghĩ, nói: “Tôi ở nhà bạn, đang có việc.”

Khương Ngôn Mặc nói: “Tôi đến đón em, em đi ăn cùng với tôi, tôi bận đến bây giờ vẫn còn đói lắm.”

Hắn đang giả vờ đáng thương, đây cũng là một trong những thủ đoạn theo đuổi của hắn.

Tần Mậu không chút do dự nói: “Tôi ăn cơm rồi, Khương tổng tìm người khác đi cùng đi.”

Đúng lúc Hồ Niệm Cảnh mang nước hoa quả ra, nghe thấy cậu dứt khoát từ chối đối phương như vậy, lập tức không nhịn được mà bật cười.

Khương Ngôn Mặc nghe thấy có tiếng động, kinh ngạc: “Bạn em ở bên cạnh?”

Tần Mậu nhìn Hồ Niệm Cảnh, ừ một tiếng.

Khương Ngôn Mặc dừng một chút, lại nói: “Tôi đến đón em được không, coi như là giúp tôi.”

Tần Mậu không lên tiếng.

Khương Ngôn Mặc cười nói: “Tuy hơi có lỗi với bạn em.”

Lần này Tần Mậu không từ chối, nhưng không nói tiếp.

Cảm thấy cậu thả lỏng, Khương Ngôn Mặc lập tức được voi đòi tiên: “Nói cho tôi biết em ở đâu.”

Tần Mậu chần chứ vài giây, nói địa chỉ.

Khương Ngôn Mặc dịu giọng:  “Chốc nữa tôi đến, chờ tôi.”

Tắt máy xong, Hồ Niệm Cảnh đưa nước hoa quả cho cậu, nháy mắt với cậu: “Khương Ngôn Mặc?”

Tần Mậu gật đầu, vẻ mặt rất xấu hổ.

Hồ Niệm Cảnh cười lớn: “Bị người ta quấn lấy như vậy… A Mậu, tôi chúc phúc cho cậu.”

Tần Mậu lườm cậu ta một cái, mặc kệ cậu ta.

Hồ Niệm Cảnh vỗ vai cậu: “Tôi phải viết bản thảo, sẽ không ngủ đến sáng mai, cậu cứ gọi cho tôi, tôi đi cứu cậu.”

Tần Mậu giả vờ cười với cậu ta: “Cười trên nỗi đau của người khác.”

Ra khỏi nhà Hồ Niệm Cảnh, Tần Mậu chờ Khương Ngôn Mặc ở dưới lầu.

Thật ra cậu có cơ hội, cũng có rất nhiều lý do để từ chối Khương Ngôn Mặc, nhưng cậu nghĩ đến kiếp trước là do cậu quá nhu nhược, quá tin tưởng Khương Ngôn Mặc, gián tiếp làm hại Đường gia sụp đổ, cậu cũng không cần lấy lại dũng khí, đi đối mặt với người cậu không sợ nhất.

Lần này Khương Ngôn Mặc đổi sang chiếc Lamborghini, vững vàng dừng lại trước mặt Tần Mậu.

“Tần Mậu.” Khương Ngôn Mặc mỉm cười gọi cậu, xuống xe mở cửa cho cậu.

Tần Mậu bị dao động trước nụ cười của hắn, đứng im không nhúc nhích.

Khương Ngôn Mặc đi đến gần, nắm tay cậu: “Sao vậy?”

Tần Mậu suy nghĩ một chút: “Bị sắc đẹp mê hoặc.”

Khương Ngôn Mặc hơi dừng lại một chút, khóe môi tiếp tục nhếch lên cao: “Vậy sau này ngày nào cũng cho em nhìn, được không.”

Tần Mậu run rẩy vùng ra khỏi tay hắn, tự bước lên xe.

So với khó chịu, cậu đâu phải là đối thủ của Khương Ngôn Mặc.

Khương Ngôn Mặc ở sau cậu, híp mắt lại, nụ cười trên khóe môi cũng không tiêu tan.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi